Quyết Định Của Nữ Thần Aphrodite - Chapter 3 - Khi sắc đẹp trở nên vô hình
Khi sắc đẹp trở nên vô hình
“Nữ thần Aphrodite, còn ta thì sao?”
Một vị thần với gương mặt thơ ngây thu hút sự chú ý của nàng. Khi ánh mắt họ chạm nhau, chàng trai vẫy tay và mỉm cười, khí chất toát ra từ chàng hệt như phong thái của một chiến binh Hy Lạp trẻ tuổi, đó chính là Hermes.
Nhưng Aphrodite rồi lại mỉa mai chàng Hermes. “Anh có một giấc mộng lớn. Nhưng cũng chỉ là giấc mộng của một đứa trẻ.”
“Nàng hơi nặng lời rồi đấy! Ta thật sự tổn thương khi nghe những lời đó.” Hermes ôm mặt òa khóc. Dĩ nhiên, Aphrodite chẳng hề bận tâm.
Thần Hermes là sứ giả đưa tin ranh mãnh nhất ở nơi này, mặc dù anh luôn cố tỏ ra vô hại bằng vẻ ngoài ngây thơ của mình. “Non dại” là tất cả những gì dùng để miêu tả dáng vẻ bên ngoài và những suy nghĩ bên trong của anh ta.
Chàng Hermes chắc sẽ chẳng bao giờ trưởng thành được, nhưng ít nhất chàng ta cũng đã trở thành một sứ thần được việc.
“Thôi ngay đi.” Aphrodite mở miệng lạnh lùng nói rồi quay lưng đi. Giờ đây chỉ còn lại hai vị.
Ôi trời, chỉ còn hai người thôi.
Vị đầu tiên thu hút được ánh nhìn của nàng là Thần Ares.
Vị thần Chiến tranh với bộ ngực phanh ra đang toe toét ngước mặt lên cười. Chỉ riêng khuôn mặt phấn chấn kia cũng đã đủ cho mọi người thấy vẻ nam tính của chàng, chẳng cần phô trương thêm làm gì. Ares chắc mẩm mình sẽ là người được chọn.
Nói thế cũng phải thôi, vì vẻ mặt hòa nhã, vô âu vô lo của anh chàng đã từng lọt vào mắt xanh của nàng, Aphrodite cũng đã vài lần đáp lại những lời tán tỉnh. Nhưng liệu bấy nhiêu thôi đã đủ?
Aphrodite chăm chú ngắm nhìn gương mặt của Ares. Chiếc mũi thanh tú nằm ngay ngắn dưới mái tóc vàng óng, nhưng sao nàng lại muốn đấm thẳng vào nó hơn thay vì là nâng niu. Chỉ tiếc là nàng không thể, đành từ bỏ thôi. Nữ thần quay đi, nuốt tiếng thở dài nhàn nhạt.
“Chà.”
Ngay khoảnh khắc trông thấy ứng viên cuối cùng, Aphrodite nhận ra một lý do khác khiến cho Thần Ares tự tin đến vậy.
Kia chính là vị thần què quặt, chàng trai xấu xí duy nhất sống trên đỉnh Olympus, cũng là đứa con mà Nữ thần Hera tự mình sinh ra.
“…….”
Thần Hephaestus dường như chẳng hề quan tâm đến mọi chuyện đang diễn ra.
Anh ta không cảm thấy gì khi bị so sánh với Thần Ares đang ngồi kế bên sao? Hay điều đó cũng chẳng quan trọng?
Dù thế nào đi nữa, anh ta đã quan sát Aphrodite bằng một ánh nhìn khó hiểu, không thốt ra lời nào. Chẳng rõ liệu anh chàng không có gì để nói hay chỉ đơn giản là, không muốn nói gì cả.
Aphrodite cảm thấy thất vọng lạ lùng.
Nếu anh ta có ý nghĩ như những tên đàn ông khác, Aphrodite không cần dùng đến quyền năng của thần linh cũng có thể biết được ngay. Nàng sinh ra không có năng lực đặc biệt gì, nhưng lại có thể giải mã suy nghĩ thông qua ánh mắt của mọi người.
‘Thật xinh đẹp, ta muốn có nàng,’ những tên đàn ông khác sẽ nghĩ như vậy. Ngay cả những vị thần tối cao ở ngọn núi Olympus cũng không sao có thể cưỡng lại được vẻ đẹp hoàn mỹ này.
Các vị ngự trị trên đỉnh núi cũng chẳng có gì khác. Thậm chí Apollo cũng phải dè chừng vì đã từng bị nàng mê hoặc trong vô thức… Nhưng Hephaestus thì khác. Với Aphrodite, anh dường như không cảm thấy gì cả. Đôi mắt đỏ ảm đạm, đanh lại như ngọn núi lửa đã tắt từ lâu, trông không có vẻ gì là ngưỡng mộ chứ nói gì đến ham muốn sắc đẹp.
Không thể nào. Sao anh ta có thể làm được điều đó? Mặt đối mặt, Aphrodite chằm chằm nhìn Hephaestus.
“Nữ thần Aphrodite.”
Phớt lờ tiếng gọi của thần Zeus, nàng vẫn trừng mắt nhìn anh chàng. Tuy nhiên, xem ra Hephaestus vẫn không có phản ứng gì. Nàng bắt đầu cảm thấy tức giận.
Nữ thần Aphrodite được tôn thờ như một tượng đài sắc đẹp, sự hoàn mỹ và lý tưởng tối thượng giữa những kẻ khao khát cái đẹp. Đứng trước một Nữ thần với sắc đẹp tuyệt trần như thế, thần Hephaestus lại không cảm thấy gì sao? Thật không thể tin được.
“Nữ thần Aphrodite.”
Nếu Zeus không gọi thêm, Aphrodite có lẽ đã xông đến và túm lấy cổ áo anh ta. Nhưng nàng đâu thể giả vờ như không nghe thấy thanh âm quyền năng đang vang vọng của Chúa. Aphrodite đành ngậm ngùi ngoảnh mặt quay đi.
“Sao thế?”
Zeus mở miệng nói, đoạn nở một nụ cười đầy ẩn ý. “Chúng ta đã có được câu trả lời.”
“Gì chứ?”
“Ta rất vui khi có thể mai mối giúp nàng, nhưng lúc này chưa cần phải tổ chức hôn lễ đâu.”
Aphrodite nhướng mày. Thì ra đây là lý do thần Zeus đột ngột làm gián đoạn buổi kén chọn, nàng Aphrodite không cần phải kết hôn nữa chăng? Những vị khác dường như cũng chưa hiểu ý của Zeus.
“Ngài đang nói gì vậy?”
“Hôn lễ nên được tổ chức càng sớm càng tốt.”
“Gì cơ… Ngài đang nói cái quái gì thế?”
“Hừm? Có điều gì không đúng à?” Thần Zeus trông khoái chí ra mặt. Chẳng phải ông ta quá trẻ con khi khiến cho đối phương phát cáu lên đến độ không thể nói thành lời, rồi lại làm ra vẻ thích thú hay sao.
Ngài đang trả đũa tôi vì đã châm chọc tính hám gái của ngài đấy à? Aphrodite tặc lưỡi, nàng băn khoăn không biết nói gì.
Nhưng Zeus đã nhanh trí đi trước một bước, không để cho nàng kịp suy nghĩ thêm.
“Nàng đã ngắm nhìn vị hôn phu rất lâu đấy thôi, bấy nhiêu thôi cũng đủ đoán được rồi.”
“…….”
Ý của Zeus đã quá rõ ràng, nàng biết rằng có chất vấn thêm cũng chỉ tự biến mình thành trò cười. Lúc đó, không chỉ Aphrodite, tất cả các vị thần đều há hốc mồm kinh ngạc.