Quyết Định Của Nữ Thần Aphrodite - Chapter 4 - Thanh âm vọng đến đáy vực
Thanh âm vọng đến đáy vực
“Chờ đã, Thần Zeus!”
Duy chỉ có Ares lên tiếng tỏ vẻ bất bình. Anh vội vàng đứng phắt dậy phản đối. Nhưng ngay khi anh tiến tới, bỗng hóa từ đâu ra ba bốn người đàn ông túm lấy tay anh.
Không, nói chính xác hơn thì họ không phải là người. Đó là những hình nhân đúc bằng đồng trứ danh do Hephaestus tạo ra, chúng có hình dạng hệt như con người nhưng chỉ là những cái xác không hồn. Và không có linh hồn cũng đồng nghĩa là chúng không có nỗi sợ. Chủ nhân đã cử chúng đến để khống chế Vị thần Chiến tranh.
Bị tóm gọn, Ares hướng mặt về phía Hephaestus và ra sức gào thét. “Này! Bảo lũ rác rưởi này buông ta ra!”
“…….”
“Ta bảo buông ta ra. Một chiếc chân què chưa đủ hay sao? Tai cũng bị điếc rồi à?”
Aphrodite giật mình thon thót. Nàng biết Ares rất nóng tính, và nếu bất kể điều gì khiến anh phật ý, Vị thần Chiến tranh sẽ nổi điên lên ngay. Nhưng lại không ngờ anh ta có thể dùng những lời lẽ như thế để lăng mạ một vị thần cùng cấp bậc.
Hơn nữa, Hephaestus lại còn là em trai của Ares! Ngay cả khi họ không phải là anh em ruột, họ vẫn phải tôn trọng nhau vì đều là những đứa con trai duy nhất của Nữ thần Hera, Nữ hoàng của các vị thần.
“Khốn kiếp, mau biến đi! Ta sẽ tiêu diệt các ngươi!”
Đáng kinh ngạc hơn, không như Nữ thần Aphrodite, các vị thần khác lại không mấy ngạc nhiên. Vì họ đã quá quen thuộc với những cảnh tượng như thế này. Mặc dù một số vị cau mày và ngoảnh mặt đi tỏ vẻ bất bình, nhưng xem ra chẳng mấy có cảm giác hổ thẹn như thể đã nhiều lần chứng kiến khung cảnh náo loạn.
Và cũng không một ai có ý định xen vào và can ngăn họ cả. Nữ thần Hera, mẹ của Hephaestus và Ares, cũng đành vắt tay lên trán rồi quay lưng đi.
Aphrodite lúc này đã không còn tâm trạng để bỡn cợt, đang do dự liệu có nên can thiệp vào.
“Ngậm mồm lại đi!”
Hephaestus đã khiến Ares im miệng chỉ bằng một động tác nhẹ nhàng. Giờ đây Ares chỉ còn biết ú ớ trong lòng bàn tay của Hephaestus, vì bàn tay bằng đồng kia đã bịt kín nửa mặt anh ta rồi.
Đây cũng là lần đầu tiên trong ngày Aphrodite được nghe thấy giọng của Hephaestus.
“Coi chừng đấy, Ares.”
Hephaestus có giọng nói không giống bất kỳ ai khác ở Olympus.
“Tôi đã bị anh chọc tức đến mức phải làm ầm lên thế này, chính anh cũng đang tự xúc phạm lòng tự trọng của mình đấy.”
Giọng anh ta trầm đến mức ai nghe được đều có cảm giác trống trải như đang ở một khoảng hư vô nào đó. Giọng nói đó thật hết sức trầm đục.
Aphrodite sẩy chân ngã nhào. Tấm viền váy quây xung quanh chân nàng tuột khỏi ngay sau đó.
“Ôi! Ôi không!”
“Thần Chiến tranh lại hoảng sợ đến mức làm ô nhục cả bộ mặt của đỉnh Olympus sao?”
Thanh âm mà Hephaestus phát ra vọng lại một cách nặng nề. Tuy Hephaestus không phải là người có tính khí u ám như Vị thần cai quản địa ngục, Hades, nhưng Aphrodite thoạt đầu đã thắc mắc liệu giọng nói của họ có giống nhau.
Để dễ hình dung, giọng của Hephaestus cũng giống như một cái đe đã bị búa nện vào hàng ti tỉ năm. Nó đã được chôn vùi sâu trong lòng đất 10,000 năm trước khi trở thành chiếc khuôn đúc toàn bộ kim loại trên cả thế giới.
Không chỉ rắn đanh và nặng, chiếc đe đó còn như một phần thưởng cho ai đã kiên nhẫn chờ đợi sự tu luyện trong cả khoảng thời gian dài.
Mọi người lại tiếp tục đổ dồn ánh mắt về Hephaestus sau khi anh nhanh chóng giao phó lại quyền chỉ huy cho thần Zeus.
“Thần Zeus, xin hãy tiếp tục.”
“Ta rất cảm kích, Thần Hephaestus.”
Phải chăng ông ta cũng đã quá chán nản với cảnh tượng náo loạn kia? Zeus nôn nóng muốn kết thúc cuộc họp càng sớm càng tốt. Ông vội vàng cất lời ngay sau khi Hephaestus cúi đầu và lui ra.
“Ta, Thần Zeus, Vua của đỉnh núi Olympus, hôm nay chính thức tuyên bố tán thành cho hôn lễ của Thần Hephaestus, Vị thần Thợ rèn và Nữ thần Aphrodite, Nữ thần Tình yêu và Sắc đẹp.”
“Vâng!”
“Kể từ hôm nay, tất cả mọi người hãy chúc phúc cho họ để thần khí luôn tràn ngập.”
Nàng Aphrodite bừng tỉnh. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Nàng chớp mắt, sau khi nhận thức được tình hình, nàng đứng thẫn người ra một lúc rồi phá lên cười gượng gạo, tiếng cười cứ thế cuốn theo gió bay đi. Ồ, vậy là ta sắp phải kết hôn rồi. Nhưng mà gì cơ? Chúc phúc á? Không bị các người nguyền rủa đã là may mắn lắm rồi, chẳng cần chúc phúc đâu.
Đám đông trở nên náo loạn.
Ares vùng vẫy với chiếc miệng đang bị khóa chặt, Athena nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường, Hermes tiến đến vỗ vai rồi nở một nụ cười thật tươi, trong khi Apollo chỉ trỏ rồi thì thầm điều gì đó với cô em gái, Demeter giấu tiếng thở dài và dùng tay che đi điệu cười nham hiểm …
Dẫu biết mình đã trở thành trò cười, nàng cũng không thể làm gì cả. Tận đáy lòng nàng dâng lên một cảm giác hiu quạnh. Aphrodite nghiến răng.
“Bây giờ nàng có thể trở về dinh thự để chuẩn bị cho lễ đính hôn. Các vị thần còn lại hãy chuẩn bị lễ vật ban tặng cho Nữ thần Aphrodite nhé.”
Và thay vì đáp lại Thần Zeus, nàng quay sang nhìn Hephaestus.
Đôi mắt anh vẫn giữ trọn vẻ ảm đạm. Đó là đôi mắt không thể bị lay động. Thật xấu hổ khi nàng nghĩ mình có thể nao núng đôi mắt đó!
Có lẽ Hephaestus đã biết trước. Thế nên anh ta mới ra tay giúp đỡ Thần Zeus, lại còn mang theo cả hình nhân đồng, nhưng trên hết, anh ta chưa từng rung động trước Aphrodite, kể từ lần đầu gặp mặt.
Anh ta đã từng là công cụ chế tạo ra mọi thứ mà cha yêu cầu, thế mà giờ đây bỗng chốc bị ép phải kết hôn với Nữ thần khiến người cha mê mêt.
“Thật kinh khủng,” Aphrodite lẩm bẩm. Nàng cảm thấy hối hận vì đã đặt chân đến Olympus. Một Nữ thần xinh đẹp nhưng ngây thơ, luôn bị định mệnh trêu đùa.
Từ đời này sang đời khác, vua của các bộ tộc nơi đây đã từng có truyền thống mưu hại cha mình để chiếm lấy ngôi vương. Nhưng liệu bấy nhiêu đã đủ khủng khiếp? Thần Zeus thậm chí từng nuốt chửng một người vợ đang mang thai vì lo sợ con của ông ta sẽ làm điều tương tự.
Sẽ thật lạ lùng nếu ông ta đối xử tốt với Aphrodite, Nữ thần được sinh ra từ ông nội của mình. Nàng tự cảm thấy ngu xuẩn khi không nhận ra rằng mưu đồ ngày hôm nay của Thần Zeus còn hoàn hảo hơn kế hoạch ban đầu của nàng, nàng chẳng còn biết trông chờ điều gì nữa.
“Nữ thần Aphrodite?”
Nàng ngoảnh lại, bắt gặp đôi mày của Thần Zeus đang nhướn lên. Aphrodite mím chặt môi rồi đáp, “Vâng, tôi sẽ làm theo lời của ngài.” Dứt lời, nàng quay người bước đi.