Quyết Định Của Nữ Thần Aphrodite - Chapter 8 - Thánh địa của Thần Hephaestus
Thánh địa của Thần Hephaestus
So với các vị thần khác, dinh thự của Hephaestus có bề ngoài rất khác biệt.
Toàn bộ khuôn viên được bao bọc bởi những bức tường cao. Để tiến vào trong, mọi người phải đi qua một cánh cổng sắt khổng lồ. Điều đó khiến nơi đây trái ngược hoàn toàn so với những thánh địa khác, những nơi được trang trí với hàng rào và hoa viên thoáng đãng.
“Chậc, chậc.” Aphrodite tặc lưỡi.
Nàng không mấy quan tâm đến những gì mọi người bàn tán về Hephaestus, nhưng khi trông thấy dinh thự của anh, nàng lại tự hỏi liệu mình đã quyết định đúng đắn. Cánh cổng to thế này để làm gì chứ? Đâu cần đến những thứ này ở Olympus!
“Tôi sẽ gọi cổng thưa Nữ thần.”
“Ừ, mau gọi đi.”
May thay, có người ở phía trong đang mở cổng. Liệu anh ta có ngờ đến sự viếng thăm của vị khách này? Cánh cổng sắt mở toang, kéo theo một tiếng rền vang vọng, một vị hạ thần xuất hiện, trông có vẻ nghiêm trang.
Ông ta là một người trung niên đậm người và trông rất đứng đắn. Mắt ông ta mở to ngay khi vừa nhìn thấy Sợi Thắt Lưng Mầu Nhiệm trên người của Aphrodite, thế nhưng thay vì ngã khuỵu xuống, ông ta vẫn lịch sự cúi chào.
“Hạ thần Barreus xin được diện kiến Nữ thần Aphrodite.”
“Được rồi.”
“Xin hỏi vì sao Nữ thần lại đến đây?” Barreus cúi thấp người xuống. Sự kính trọng hết mực của vị hạ thần khiến cho tâm trạng vui vẻ của Aphrodite càng thêm phấn chấn.
“Ta đến để gặp chủ nhân của ngươi. Anh ta đang ở đây chứ?”
“Vâng, chủ nhân đang ở phía trong. Nhưng có lẽ bây giờ không thể gặp được.”
“Ta đã nói là ta đến để gặp chủ nhân của ngươi.”
“Tôi thành thật xin lỗi.”
Nhìn vào đây này. Aphrodite mỉm cười, một nụ cười thật gượng gạo. Ông đang tự khiến mình bị đuổi mà không cần đợi chủ nhân lên tiếng đấy. Ma lực của sợi thắt lưng không có tác dụng với sức mạnh của Hephaestus chăng?
“Sao lại như thế?”
“Chủ nhân của tôi hiện đang làm việc trong xưởng rèn thứ nhất.”
“Thì có vấn đề gì?”
Sự ngờ vực của Aphrodite nhanh chóng được làm sáng tỏ. Barreus dùng vẻ mặt tội lỗi đưa ra nhiều lời giải thích.
“Lửa trong lò luyện ở xưởng rèn thứ nhất được lấy từ ngọn núi Moskils.”
Moskils là một ngọn núi lửa ở đảo Limnos, nơi Thần Hephaestus ngự trị. Những dòng chảy tuôn ra từ ngọn núi Moskils là những ngọn lửa với sức nóng khủng khiếp nhất, có thể làm tan chảy bất kỳ kim loại nào. Tia sét của Thần Zeus thật ra cũng được tôi luyện từ ngọn núi lửa này.
“Ngọn lửa rất dữ dội, nó có thể phá hỏng mọi món vật vừa được chế tạo ra. Thế nên một khi Thần Hephaestus đã vào trong, Thần sẽ không trở ra cho đến khi hoàn thành, và chúng tôi cũng không được phép đi vào.”
Nói cách khác, thật quá nguy hiểm để đi đến một nơi như vậy. Vị hạ thần có vẻ đã thuyết phục được Aphrodite, nàng định hỏi thêm vài câu rồi sẽ quay về.
“Vậy ông không biết khi nào chủ nhân sẽ trở ra?”
“Tôi e là vậy. Thậm chí tôi cũng đã từng phải từ chối hứa hẹn với Thần Zeus.”
Barreus không may đã nhắc đến danh xưng của vị Chúa trời. Ông ta đã mắc sai lầm thật rồi, nhưng thậm chí lại không hay biết. Ông không có lỗi khi không quan tâm đến mối quan hệ giữa các vị thần , có điều…
Không, không phải. Đây đâu phải là tội lỗi gì. Nhưng ông ta đã mắc phải tội làm phật ý nàng Aphrodite mất rồi.
Nàng cau mày, “Thế ý của ông là, ‘Sao Nữ thần Aphrodite cứ khăng khăng đòi vào trong khi Thần Zeus có thể thông cảm ngay?”
“Sao cơ? Ôi, không, không, không! Hạ thần nào có dám…”
Aphrodite khịt mũi rồi quay đi, bỏ ngoài tai những lời bào chữa của tên hạ thần.
“Có chuyện gì vậy, thưa Nữ thần?”
“Các ngươi đứng đây đợi ta.”
Các tiên nữ hầu cận đành ở đó đứng đợi.
“Xin hãy đợi đã! Nữ thần!”
Barreus đuổi theo như ông đã dự tính trước. Nhưng Aphrodite chẳng thèm ngoái nhìn lại, nàng bỗng vung tay lên một cái rồi cứ thế bước đi. Nàng không hề biết hành động bâng quơ đó lại tạo ra một luồng sức mạnh ngang ngửa với Đức Chúa trời. Barreus văng ra xa hệt như một nhành cây bị gió lốc cuốn mạnh.
Những người làm việc ở phía trong cánh cổng bắt đầu nấc lên mà không sao kiểm soát được, họ có lẽ là những tên người lùn cai quản ống thổi và hệ thống sưởi của thánh địa. Aphrodite mỉm cười, ra hiệu kêu bọn họ đến. Chẳng biết liệu chiếc thắt lưng có đang phát huy sức mạnh hay không, nhưng những linh hồn bé nhỏ kia cứ thế tiến đến không chút do dự, mặc dù trông họ có vẻ rất sợ hãi.
Nàng kiêu kỳ ra mệnh lệnh cho họ.
“Mau đưa ta đến nơi mà Hephaestus đang làm việc.”
“Nhưng, nhưng mà, à, vâng.”
Chẳng mấy chốc nàng đã đến nơi.