Sát Thủ Bên Cạnh Nữ Tổng Tài - Chapter 1
“Báo cáo trưởng quan, đã xác nhận được 3 tiếng trước, người sáng lập của tổ chức Thiên Phạt, Cô Ảnh đã nhập cảnh Bắc quốc, đồng thời vào khoảng 10 phút trước, đã xuất hiện ở Kinh Bắc.”
Trong đêm mưa, thông tin của cơ quan tình báo cấp cao, trong giây lát đã làm náo động cả thành phố.
“Đẩy cảnh báo lên mức cao nhất, đưa tin tức gửi đến tất cả đội đặc chủng, bằng bất cứ giá nào phải ngăn chặn hành động của Cô Ảnh, nếu có thể, giết tại chỗ!”
Kinh Bắc, thành phố hàng trăm năm qua, chưa từng xuất hiện tiếng chuông cảnh báo mức cao nhất, vậy mà hiện giờ nó liên tục được vang lên khắp các cơ quan bí mật nơi đây..
Mỗi một đội quân đặc chủng đều cử ra 10 quân tinh anh sẵn sàng chờ lệnh. Đây là một thế trận chưa từng xuất hiện bao giờ nơi này.
…
Ở một diễn biến khác…
Trên con đường nhỏ lầy lội thuộc vùng ngoại ô thành phố, có một thanh niên với áo khoác dài, đang thong thả đi về phía trước.
Cách đó không xa, một chiếc xe Jeep màu xanh bộ đội lao đến, dừng ngay trước mặt thanh niên áo khoác dài đó. Trên xe, có mọt vị trung niên độ tuổi tầm ngoài 50, bước xuống xe, hai tay bắt chéo sau lưng.Nhìn kỹ, có thể thấy trên vai áo lính của người đàn ông có đến mấy ngôi sao vàng. Có thể thấy đây là một tướng cấp cao trong quân đội của quốc gia này. Thanh niên áo khoác dài dõng dạc bước về phía người đàn ông trung niên đó.
“Cậu không nên xuất hiện khoa trương như vậy, thành phố đã đẩy mức cảnh báo lên mức cao nhất, nếu bị phát hiện hành tung, bọn chúng sẽ bất chấp mọi giá để đối phó với cậu”
Người đàn ông biểu cảm phức tạp, nhìn chằm chằm vào người thanh niên áo khoác dài đó.
“Bảy năm rồi, tôi mới về nước, chỉ tiếc chào đón tôi không phải là huân chương quân đội, mà lại là sự bao vây của các đội quân đặc chủng, lão Vương, tôi có nên vui hay không?” Diệp Cô Thành cười như không cười mà hỏi.
“Cậu nên vui”.Lão Vương vỗ vai Diệp Cô Thành rồi cười bảo :” Chỉ có thế thì mới có thể chứng minh 7 năm qua, cậu không hề sống vô ích”
Diệp Cô Thành gật gù, ” Có lý”
Bảy năm trước anh rời khỏi nước Bắc, dưới sự giúp đỡ của lão Vương, thành lập nên tổ chức Thiên Phạt. Từ đó, cái tên sát thủ Cô Ảnh nổi khắp thế giới ngầm. Người đời không ai không biết đến một sát thủ Cô Ảnh tội ác đầy mình, nhưng đều không biết từ đầu đến cuối, anh chính là chiến tuyến cuối cùng của nước Bắc.
Dù cho thủ đoạn không quang minh, Diệp Cô Thành vẫn là con dao sắc nhọn được giấu trong bóng tối của nước Bắc. Con dao sắc nhọn này đã tiêu diệt vô số kẻ địch mạnh của nước Bắc.
“Cô Thành, thời gian bảy năm, cậu đã trưởng thành đến mức tôi không dám tin, chỉ một mình cậu, bất kỳ quốc gia nào đều coi cậu là một trong những nhân vật nguy hiểm nhất, điều này thực sự rất đáng sợ.”
Lão Vương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, từng giọt mưa to bằng hạt đậu cứ thế rơi xuống mặt đất, thế nhưng nếu để ý kỹ thì có thể thấy rằng, dường như mưa đều cố ý né tránh Diệp Cô Thành ra. Trong cơn mưa bão, mà tóc anh không dính đến một hạt mưa nào.
Dưới cơn mưa súng đạn có thể thấy hết được tiềm năng của con người.
Diệp Cô Thành không lòng vòng, sờ sờ cằm rồi hỏi :” Lão Vương, ông sẽ không tự nhiên mà gọi tôi về, lần này là cần giết ai?”
“Cô Thành, từ đầu đến cuối, ý muốn của tôi không phải là biến cậu thành một cỗ máy giết người.”
“Nhưng thực tế, bàn tay tôi đã nhuốm quá nhiều máu tươi rồi, đã không thể rút ra khỏi biển máu đó được nữa rồi, không phải thế sao?”
“Cô Thành, lần này cậu nhất định phải dứt ra, dù gì nợ cuối cùng vẫn phải trả thôi”
Lão Vương rút ra một tấm ảnh, Diệp Cô Thành cầm lấy. Trong ảnh là hình ảnh một người con gái nhỏ bé xinh đẹp.
“Bảy năm trước, cậu đã hủy hoại cuộc đời cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn giữ lại sinh mệnh bé nhỏ vốn không nên xuất hiện trên thế giới này, Cô Thành, bây giờ cậu có khả năng để trả món nợ này được rồi”
Lời nói tựa như sét đánh ngang tai Diệp Cô Thành.
Vẫn còn nhớ, năm đó, khi anh vừa tròn 18 tuổi, dưới tình trạng mất ý thức, chính anh đã cướp đi sự trinh tiết của một cô gái, mà đến cả tên cô ấy là gì, anh cũng không biết. Vì để trốn tránh pháp luật, anh được mẹ nuôi đưa đến Kinh Bắc, vô tình lão Vương biết được chuyện này, cuối cùng, thành lập nên tổ chức Thiên phạt ở nước ngoài, anh trở thành sát thủ Cô Ảnh.
Chìm ngập trong biển máu, Diệp Cô Thành sớm đã nghĩ bản thân sẽ không còn thứ gọi là tình cảm đó nữa rồi. Thế nhưng lời nói của lão Vương đã khiến cho toàn thân anh run rẩy.
“Cô ấy… có con của tôi?”
Giọng nói có chút nghẹn nghẹn, khuôn mặt không cảm xúc ấy lại không ngừng giật giật.
“Một cô bé 6 tuổi!”
Câu trả lời khiến cho anh trong giây lát mắt nhòe lệ, hai bàn tay nắm chặt, móng tay cắm chặt vào da thịt , bản thân anh lại không có cảm giác gì.
“Ông không nên giấu tôi”
Diệp Cô Thành sắc lạnh nhìn lão Vương, sát khí nồng nặc đến mức lạnh người, trong chốc lát bao phủ cả đêm mưa.
Con dao găm dắt lưng của anh ấy, tự lúc nào đã bỏ vỏ bọc ra. Lão Vương ấn con dao xuống, thở dài nói :” Cô Thành, cậu của 7 năm trước có thể cho cô ấy cái gì? Một người chồng ngồi tù? Hay một người cha là một tội nhân?”
“Hừm..” Diệp Cô Thành thở dài, thân hình biến mất tại chỗ.
“Từ nay trở đi, trên thế gian này sẽ không còn sát thủ Cô Ảnh, chỉ còn một Diệp Cô Thành, cô đọc của thành phố Tân Hải, món nợ của tôi, tôi sẽ dùng cả đời để trả.”
…
Ngày hôm sau…
Khách sạn Tứ Hải, nằm ở vị trí phồn hoa nhất của thành phố Tân Hải, cũng là doanh nghiệp kinh doanh khách sạn tiêu biểu của thành phố.
Bữa tiệc mừng thọ 70 tuổi của Tôn lão gia đang được tổ chức tại đây.
Trong phòng tiệc, có đến 30 mươi bàn tiệc không trống một chiếc ghế nào, bất cứ một ai có thể tham gia bữa tiệc này, chắc hẳn không một ai là không có máu mặt ở cái thành phố này. Dù sao thì Tôn gia cũng là gia đình thương gia nổi tiếng của thành phố Tân Hải.
Lúc này, Tôn gia từng người từng người một đều cười nói mời rượu từng bàn một. Mỗi vị khách nâng ly chúc rượu với Tôn lão gia, không một ai là không mang theo nụ cười nịnh bợ, trong lời chúc, ít nhiều đều có chút xu nịnh.
Rất nhanh, người Tôn gia đi đến một bàn tiệc tròn phía góc phòng.
“Tôn lão gia, đã lâu không gặp, trông ngài vẫn khí chất ngời ngời, nào , cả nhà họ Lạc chúng tôi xin được kính ngài một ly, chúc ngài phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn”
Người đứng đầu của Lạc gia, Lạc Triệu Quốc đứng lên, tất cả những người họ Lạc còn lại cũng đồng loạt đứng hết lên, đồng thanh chúc mừng, cùng Tôn gia uống 1 ly rượu.
Uống xong chén rượu, Tôn lão gia không rời đi ngay mà còn cầm micro lên. Hắng giọng vài tiếng, tất cả chú ý của khách đổ dồn về phía đó, Tôn lão gia chầm chầm nói :” Hôm nay là tiệc mừng thọ 70 tuổi của Tôn Sách Nam tôi, nhân ngày vui, tôi xin phép đề xuất chuyện hôn nhân của thằng cháu trai kém cỏi của tôi tại đây”
Nói xong, Tôn Sách Nam liền kéo một chàng thanh niên phía sau lên, cười rồi nói :” Thiệu Hiên, tranh thủ cơ hội có mặt các bác các chú ở đây, việc tiếp theo giao hết cho cháu đó”
Tôn Thiệu Hiên gật gật đầu,chỉnh lại áo vest, tiến đến phía bàn tiệc của Lạc gia, đứng trước mặt một vị khách nữ, rút ra chiếc nhẫn kim cương vốn đã chuẩn bị từ trước, quỳ một chân xuống “Vũ Đồng, anh thích em lâu lắm rồi, hôm nay, nhân có mặt của các bậc tiền bối ở đây, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, anh hy vọng em có thể đồng ý kết hôn với anh.”
Trong giây lát, cả khán phòng im lặng đi.
Dù là ai cũng không thể ngờ rằng, đối tượng cầu hôn của Tôn Thiệu Hiên lại là Lạc Vũ Đồng. Đây là một người con gái đã mang danh ” nhơ” ai cũng biết hết.