Lạc Vũ Đồng, xét về nhan sắc, đủ để rất nhiều đàn ông phải điên cuồng, đó là sự thật ai cũng phải công nhận.
Nhưng cũng lại chính với nhan sắc xinh đẹp kiều diễm ấy, bảy năm trước đã bị người ta cưỡng bức, mất đi sự trinh trắng của một người con gái.
Nếu như trách nhiệm đó không thể đổ hết lên người cô, nhưng việc cô quyết giữ lấy nghiệt chủng để lại của tên tội phạm cưỡng dâm đó, lại khiến cho mọi người ai cũng phẫn nộ, chì chiết.
Có không ít người sau lưng gọi cô là ” đôi giày rách”, thậm chí có người còn gọi là ” xe bus công cộng” , ai cũng có thể leo lên
Tôn Thiệu Hiên lại công khai cầu hôn trong trường hợp như vậy, là một điều không thể nào tin được.
Lạc Vũ Đồng cũng hết sức kinh ngạc, ngây người, nhìn Tôn Thiệu Hiên trước mặt, nhất thời không biết không nói gì.
“Vũ Đồng, chuyện này, cháu ta đã thương lượng với ta rồi, các bậc trưởng bối chúng ta đều đồng ý với hôn sự này” Tôn Sách Nam nhắc thêm.
Lạc Triệu Quốc cũng gật đầu, nói phụ thêm :” Vũ Đồng à, Thiệu Hiên dám công khai cầu hôn như vậy, đã chứng minh được tấm chân tình của Thiệu Hiên với cháu rồi, điều quan trọng hơn là, Thiệu Hiên sau này còn là người kế thừa gia nghiệp của Tôn gia, có thể gả cho cậu ấy, là phúc phần của cháu, cháu còn do dự điều gì nữa?”
Lạc Triệu Quốc ánh mắt sắc lạnh, trừng mắt nhìn Lạc Vũ Đồng, dường như đang rất tức giận khi cô ấy do dự không quyết.
Còn mẹ cô ấy, Trịnh Hà, ở bên cũng giật giật tay áo cô nói:” Vũ Đồng, ông nội cũng đã thương lượng chuyện hôn nhân này hết rồi, con mau đồng ý đi, cậu Tôn đây đối với con chân thành như vậy, gả cho cậu ấy là chuyện tốt mà”
Trịnh Hà, hơn ai hết là người hiểu được sự khó khăn của cô.
Năm đó, sau khi bị cưỡng hiếp, Lạc Vũ Đồng, khóc suốt ngày đêm, có một thời gian đã rơi vào trạng thái trầm cảm trầm trọng.
Sau khi biết mình mang thai, rất nhiều lần cô ấy đã muốn tự sát.
Thế nhưng đến khi cảm nhận được sự tồn tại của cái thai trong bụng, cô ấy đã mềm lòng, cuối cũng đã quyết định sinh ra đứa con gái của kẻ tội phạm mặc cho bao nhiêu người chì chiết và trách móc.
Những năm nay, cô ấy không chỉ phải chịu sự ghẻ lạnh từ người nhà, mà còn phải chịu sự chế nhạo, chửi rủa của người ngoài. Cả đời cô ấy đều trong sự ám ảnh của sự cưỡng hiếp năm đó.
Trịnh Hà hy vọng con gái có thể bước ra khỏi sự ám ảnh đó, đón nhận một cuộc sống mới.
“Mẹ, con…. con không muốn kết hôn”
Lạc Vũ Đồng nói với giọng khóc nghẹn, nhỏ giọng nói bên tai Trịnh Hà:” Anh ấy sẽ không yêu con, sẽ càng không thể chấp nhận Tiểu Quả, con không thể bỏ lại Tiểu Quả, cũng không thể để Tiểu Quả có một người cha như vậy được”
Có lẽ trong mắt tất cả mọi người, Tôn Thiệu Hiên cầu hôn trước mặt mọi người, như vậy là đã thể hiện thành ý rồi. Nhưng Lạc Vũ Đồng hiểu rõ rằng, vị thiếu gia quần áo là luột trước mặt này chưa chắc đã là một người tốt.
Hai người là bạn đại học , thời học đại học, Tôn Thiệu Hiên đã là một lãng tử ăn chơi có tiếng. Tôn Thiệu Hiên cậy nhà có quyền có tiền,đã quan hệ với vô số cô gái trẻ. Điều tệ hại hơn là những học muội sau khi quan hệ với hắn, có thai không muốn phá, Tôn Thiệu Hiên liền sai người đến nhà của họ gây chuyện. Đã có hai nữ học sinh, dưới sự ép buộc của Tôn Thiệu Hiên mà nhảy lầu tự tử.
Một kẻ cặn bã như vậy, Lạc Vũ Đồng sao có thể gả cho hắn được cơ chứ?”
Suy nghĩ hồi lâu, Lạc Vũ Đồng lau nước mắt, nói :” Tôn công tử, ý tốt của anh, tôi xin nhận, nhưng tôi không thể kết hôn với anh, tôi có một người con gái Tiểu Quả, là điểm ô nhục mà anh không thể chấp nhận được.”
Câu nói như nhát dao đâm thẳng vào tim Tôn Thiệu Hiên.
“Vũ Đồng, tại sao em lại để tâm tới đứa con hoang đó như vậy?”
Tôn Thiệu Hiên ánh mắt giận dữ, nghiến răng nói :” Em đáng ra nên sống như một cô công chúa, chỉnh bởi vì sinh ra đứa nghiệt chủng đó, mà biết bao nhiêu người dẫm lên đầu lên cổ em mà mắng, đến hôm nay, em lại vì đứa nghiệt chủng đó mà từ chối lời cầu hôn của anh?”
“Nếu không phải vì Tiểu Quả, tôi đã không sống đến bây giờ.”
Ánh mắc Lạc Vũ Đồng kiện định, trả lời :” Tôi biết, tất cả mọi người đều cho rằng Tiểu Quả là con của kẻ tội phạm kia, nhưng tôi thì chưa bao giờ cho là như vậy, tôi hận kẻ khốn nạn kia, nhưng tôi yêu Tiểu Quả, con bé là máu mủ của tôi, cũng là chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi”
“Khốn kiếp! Hoàng đường!”
Lạc Triệu Quốc giận tím người, một cái bạt tai vào thẳng mặt Lạc Vũ Đồng. “Cũng tại đồ nghiệt chủng đó, cả cái họ Lạc này đã không còn mặt mũi nào, Lạc Vũ Đồng, Tôn công tử không chê mày tàn hoa bại liễu, đã là cái phúc to lớn lắm rồi, mày còn dám lầy đồ nghiệt chủng đó ra mà nói chuyện được à?”
Lực cái bạt tai này không hề nhẹ, Lạc Vũ Đồng đỏ hẳn nửa bên mặt.
Nhìn thấy Lạc Triệu Quốc tiếp tục muốn ra tay, Trịnh Hà liền vỗ vai chồng :” Mau đi ngăn ba lại, ông ấy sẽ đánh chết Vũ Đồng mất”
“Ba đang lúc tức giận, Vũ Đồng lại dám nói những lời ngỗ nghịch vậy, tôi còn dám đi khuyên sao?”
“Lạc Quảng, sao tôi lại có thể gả cho một kẻ nhược phu như ông cơ chứ, con gái sắp bị đánh chết rồi, mà trông bộ dạng sợ sệt của ông kìa”
Trịnh Hà bật khóc, tự mình chạy lên ngăn Lạc Triệu Quốc lại.
Lạc Vũ Đồng nhìn người cha nhu nhược, nhìn người mẹ bất lực, rồi nhìn về phía người ông nội không có một chút tình người nào, trong phút chốc trái tim như chết lặng đi.
Cô ấy… dường như không có chỗ dựa nào nữa.
Kể từ cái ngày kinh hoàng đó, trong mắt mọi người, cô ấy là một chú hề, cũng là một công cụ trong tay của người lớn.
“Lạc Vũ Đồng, đứa nghiệt chủng đó, chính là một vết nhơ, không thể vào được nhà của Tôn gia, thế nhưng em nhất định phải trở thành người đàn bà của Tôn Thiệu Hiên tôi!”
Tôn Thiệu Hiên hùng hổ đứng lên nói :” Không thì em có thể hỏi cả cái thành phố này, ngoài Tôn Thiệu Hiên tôi ra, còn ai muốn lấy em không hả?”
Tôn Thiệu Hiên điên cuồng, thế nhưng lời nói của hắn lại không ai có thể phản bác lại được. Chỉ cần là đàn ông, đều sẽ thèm khát cơ thể cô ấy. Đáng tiếc , một cơ thể khiến đàn ông thèm khát thế không đồng nghĩa là sẽ được cưới hỏi đàng hoàng, hầu hết đều không thể chấp nhận một người phụ nữ có vết nhơ như vậy.
Cũng có nghĩa là sẽ không ai vì Lạc Vũ Đồng mà dám đắc tội với Tôn gia cả.
“Cái cô Lạc Vũ Đồng này cũng thật là ngộc quá mà,nếu như không sinh ra đứa nghiệt chủng đó, cũng sẽ không đến mức ồn ào như vậy, đúng là não úng nước thì mới quyết định sinh con cho kẻ tội phạm đó”
“Còn phải nói, Tôn Thiệu Hiên cầu hôn công khai, là đã giữ thể diện cho cô ta lắm rồi, dù cho Tôn công tử có sàm sỡ cô ta, thì cũng là phúc tích tám đời của cô ta rồi”
“Một chiếc giày rách còn bày đặt kén chọn, tôi lại muốn xem, hôm nay cô ta làm sao để thu dọn được tàn cục này”
Không có đồng tình, cũng chẳng có thương xót. Giây phút này đây, Lạc Vũ Đồng đã trở thành người đàn bà bị cả thế giới ruồng bỏ, cô lập và chế nhạo.
Nước mắt lại lần nữa không chịu được mà rơi xuống. Thần kinh căng như dây đàn, cuối cùng cũng đứt ra, cả người Lạc Vũ Đồng mất đi sức lực, ngã về phía sau.
Cùng lúc ấy, một ngọn gió lạnh lẽo thổi qua, một thanh niên áo khoác đen xuất hiện phía sau Lạc Vũ Đồng, đỡ lấy cơ thể như muốn đổ ngay lập tức của cô lên.
Sự xuất hiện của chàng thanh niên càng khiến toàn khán phòng im lặng đến lạ. Lạc Vũ Đồng quay đầu nhìn khuôn mặt chàng thanh niên đó, trong đầu chợt vụt qua một vài hình ảnh mơ hồ, không rõ ràng.
Diệp Cô Thành cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ấy, có chút thất thần.
Cô gái xinh đẹp như tiên nữ này, lại chính là người bị mình hại hay sao?