Sát Thủ Bên Cạnh Nữ Tổng Tài - Chapter 3
Bảy năm về trước, Diệp Cô Thành không biết một chút thông tin gì về người con gái bị mình bạo hành. Nếu không phải vì bức ảnh của lão Vương đưa cho, đến chính cậu ấy cũng không dám tin rằng chính mình đã hại cuộc đời của Lạc Vũ Đồng.
Lạc Vũ Đồng còn chưa kịp trả lời gì, Tôn Thiệu Hiên đã phẫn nỗ gào lên:” Ngươi là kẻ nào mà dám xông vào yến tiệc của người khác, mau bỏ cái tay bẩn thỉu của người ra khỏi người Vũ Đồng ngay!”
Diệp Cô Thành không nói không rằng, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng Tôn Thiệu Hiên
Tôn Thiệu Hiên bị ánh mắt sắc lạnh của Diệp Cô Thành làm cho khiếp sợ, bỗng toát mồ hôi lạnh, anh ta nghiến chặt răng :” Một kẻ nghèo đói rách rướm mà cũng dám động lên Vũ Đồng ư? Tao cảnh cáo mày lần nữa, mau bỏ Vũ Đồng ra!”
“Nếu ta không bỏ thì sao?”
Diệp Cô Thành nhếch mép cười nhạt , tay càng ôm chặt eo Lạc Vũ Đồng hơn.
“Vậy thì lão ta đây hôm nay sẽ đánh chết ngươi!”
Tôn Thiệu Hiên đã mất hết lí trí, cầm lấy con dao trên bàn rượu, lao đến trước mặt Diệp Cô Thành, không chút do dự giơ con dao lên.
Kỳ lạ thay, tay của hắn dừng lại giữa chừng, trông cậu ta như một khúc gỗ, không nhúc nhích.
“Trước mặt ta, ngươi đến cơ hội động thủ cũng không có”
Diệp Cô Thành rất dễ dàng cướp lại con dao, không chớp mắt, con dao đã đâm thẳng vào đùi Tôn Thiệu Hiên.
Tôn Thiệu Hiên chảy rất nhiều máu, miệng cậu ta chỉ kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người về sau mới cảm nhận được, liền dùng tay bịt vết thương lại, lăn lộn trên sàn.
Sau phút im lặng ngắn ngủi, cả khán phòng là những tiếng kêu tiếng thét kinh hãi. Đại đa số những người có mặt ở đó đều sống trong sung sướng từ bé, nào có ai đã nhìn thấy cảnh máu chảy như thế đâu. Diệp Cô Thành quá dã man, quá điên cuồng.
Đây là tiệc mừng thọ của người đứng đầu Tôn gia, ngay trước mặt đám đông , cậu ta dám làm trọng thương đại thiếu gia của Tôn gia, còn việc gì có thể điên hơn thế nữa?
Khi phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, Tôn Sách Nam nổi cơn thịnh nộ, cầm micro gào lên:” Tất cả bảo vệ ra đây cho tao, hôm nay không chặt tay chặt chân của kẻ khốn nạn này, thì đừng ai hòng muốn sống nữa!”
Rất nhanh, mấy chục bảo vệ của khách sạn toàn bộ chạy hết đến phòng tiệc.
Diệp Cô Thành có thể lọt vào phòng tiệc là sự sơ sót của họ, khiến cho thiếu gia họ Tôn bị thương, việc này là trách nhiệm mà bọn họ không thể nào gánh được.
Không cần Tôn Nam Sách nói nhiều, mấy chục tên bảo về tay cầm sẵn gậy cảnh sát xông vào Diệp Cô Thành.
Bị bao vậy chặt, nhưng Diệp Cô Thành bất di bất dịch, một luồng sát khí cũng theo thế mà lớn dần.
Sát thủ Cô Ảnh, ma thần tôi luyện từ trong biển máu, luồng sát khí thực khiến người ta thấy ngạt thở. Mấy chục bảo vệ đối diện với luồng sát khí ấy, không hẹn mà đều chững lại vài giây.
Cũng trong vài giây ấy, Diệp Cô Thành đã hành động.
Thân hình anh ấy tự như hồn ma, khó có thể nắm bắt được. Không một ai có thể nhìn ra anh ta đã ra tay như thế nào, họ chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mấy chục tên bảo vệ lũ lượt, bay ra ngoài. Toàn bộ bọn họ đều bị ném lên bàn tiệc, khiến cho toàn căn phòng rối loạn hết cả lên.
“Quái vật, chính xác là một con quái vật”
Đó là suy nghĩ của tất cả mọi người, đến Tôn Nam Sách, một người dày dặn kinh nghiệm, hiểu biết nhiều, giây phút ấy cũng hoảng hồn.
Mấy chục bảo vệ, trong thời gian chưa đến một phút đã bị hạ gục, căn bản là một chuyện không thể tưởng tượng được.
“Ngươi,… ngươi là ai?” Tôn Nam Sách , tay cầm gậy, người không ngừng run rẩy, ngoài sự tức giận, có lẽ kinh hãi thuộc phần nhiều hơn.
“Tôi là Diệp Cô Thành”
Tôn Nam Sách cau mày, ông ta chưa từng nghe đến nhân vật này ở đây bao giờ.
Nhưng ngược lại, người cháu trưởng họ Lạc đứng đó không xa, Lạc Vũ, trợn trừng mắt, nói to:” Diệp Cô Thành? Thật không ngờ lại chính là ngươi?”
“Tiểu Vũ, con quên cậu ta à? ” Lạc Triệu Quốc thắc mắc.
“Dạ ông, mọi người có thể không có ấn tượng với hắn, nhưng hồi con học trung học,con có gặp hắn mấy lần”
Lạc Vũ nhìn Diệp Cô Thành bằng ánh mắt khinh bỉ :” Hắn chính là con nuôi của bảo mẫu nhà ta, dì Tần”
“Dì Tần?”
Lạc Triệu Quốc , với một bảo mẫu thân phận thấp hèn như vậy, quả thực không có chút ấn tượng gì. Thế nhưng những người khác của Lạc gia, ít nhiều vẫn còn nhớ đến người bảo mẫu đã từng làm ở đó hơn chục năm trời”
Lạc Vũ Đồng cũng hoàn hồn lại, thảo nào lần đầu nhìn mặt, cô lại có cảm giác có chút quen mặt. Năm đó, cô với dì Tần quan hệ cũng rất tốt, có gặp qua Diệp Cô Thành vài lần, cũng không đến nối quá xa lạ.
“Một đứa con nuôi của bảo mẫu, nghèo rách đến thế, vậy mà còn chạy đến bữa tiệc của tầng lớp thượng lưu để làm gì chứ?”
Lạc Vũ liền chỉ tay về phía Diệp Cô Thành mà hét:” Người mẹ nuôi bần tiện của ngươi đã chết cách đây 6 năm rồi, một cô nhi như ngươi lại đến quản chuyện của Lạc gia ta, là muốn đến làm chó cho nhà ta đấy à?”
Lời nói ấy thực sự đã động đến điểm yếu của Diệp Cô Thành.
Anh là một cô nhi, năm lên bảy được Tần Lam đưa từ cô nhi viện về nuôi, sống cùng với bà hơn chục năm. Vào cái năm 18 tuổi ấy, xâm hại Lạc Vũ Đồng, nên Tần Lam mới sắp xếp cho anh đi Kinh Bắc trốn. Cũng từ khi ấy, anh không còn gặp Tần Lam nữa, sau đó từ lão Vương mới biết được bã đã qua đời, mà cũng không thể về viếng thăm được. Tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng đã nuôi dưỡng anh hơn chục năm trời như bố mẹ ruột, sao có thể để bị xủ nhục như vậy được?
“Ngươi… đã nhìn thấy địa ngục bao giờ chưa?”
Lời nói âm khí nặng nề thốt ra từ miệng Diệp Cô Thành, một bước bước lên, anh đã đến ngay trước mặt Lạc Vũ. Tay phải bóp lấy cổ Lạc Vũ, nhấc bổng lên không trung như cầm một con gà bé nhỏ vậy. Bị bóp chặt yết hầu, Lạc Vũ giãy giụa nhưng dù thế nào cũng không thể nào thoát ra được. Con mắt như lòi hẳn ra, gân xanh nổi hết lên,biểu cảm hết sức đau khổ.
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đã nhìn thấy rõ, có vết máu chảy ra từ lỗ mũi, mắt và cả tai của Lạc Vũ, lực phải mạnh đến cỡ nào thì mới có thể khiến cho các huyệt chảy máu như vậy.
Chẳng cần phải nghi ngờ gì nữa, Lạc Vũ không đến mấy phút nữa sẽ bị bóp đến chết.
Yến tiệc của Tôn gia, Tôn Thiệu Hiên bị đâm trọng thương, còn Lạc Vũ thì bị bóp đến thất huyệt xuất huyết. Hành động quá điên cuồng, quá tàn độc.
Đừng nói đến Tôn gia, dù Lạc gia có bao nhiêu người cũng không ai dám manh động. Không ai nghĩ có thể khống chế một kẻ điện như vậy được.
“Bỏ anh ta ra, cứ tiếp tục anh ấy sẽ chết đó, anh cũng bị bắn chết đó”Lạc Vũ Đồng bị dọa đến đần người, cuối cùng cũng phản ứng kịp mà hét lên.
Đang trong cơn thịnh nộ, Diệp Cô Thành như được tiêm một mũi an thần, sắc mặt đã dần bình thường trở lại, liền nèm Lạc Vũ xuống.
Tận mắt nhìn thấy thảm cảnh của người cháu đích tôn, Lạc Triệu Quốc giận đến mức cả người run lên. Sau khi bình tĩnh trở lại, Lạc Triệu Quốc sắc mặt lạnh lùng hỏi :” Diệp Cô Thành, như lời Lạc Vũ nói, mẹ nuôi của ngươi đã chết cách đây 6 năm rồi, chỉ là một người bảo mẫu thôi, đối với Lạc gia ta không có chút quan hệ gì, hôm nay, tại sao ngươi lại đến làm loạn ở đây, phá hỏng chuyện hôn sự tốt đẹp của cháu gái ta?”
“Chuyện hôn sự tốt đẹp?”
Diệp Cô Thành lạnh nhạt, hỏi ngược lại “Đã khi nào ông coi Vũ Đồng là cháu gái ông chưa? Sao ông biết gả cho Tôn Thiệu Hiên là chuyện tốt chứ?”
“Người Tân Hải ai mà không biết, Lạc Vũ Đồng 7 năm trước đã không còn trinh. Rồi thì ai không biết cô ấy đã sinh con cho kẻ tội phạm đó?”
Mẹ của Tôn Thiệu Hiên đứng ra châm biếm nói :” Một người con gái như vậy, đúng như Thiệu Hiên nhà ta đã nói, ngoài Tôn gia chúng ta ra, còn ai dám rước đôi giày rách này về nhà cơ chứ?”
Chính tai nghe người khác xỉ nhục cháu gái mình, nhưng Lạc Triệu Quốc không những không nói giúp gì, còn phụ họa thêm:” Nói không sai, Tôn Thiệu Hiên có thể ngắm trúng Lạc Vũ Đồng, đó là phúc của nó, nếu không, ở Tân Hải này, còn ai dám lấy nó chứ?”
“Ba…”
Trịnh Hà nghe người ta nói về con gái mình như vậy, trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không dám mở lời.
“Người nhà họ Lạc, người nhà họ Tôn, tất cả khách mời ở đây đều nghe cho rõ đây!”
Diệp Cô Thành đi đến bên cạnh Lạc Vũ Đồng, giọng nói vang lên:” Bắt đầu từ ngày hôm nay, Lạc Vũ Đồng chỉ thuộc về mình Diệp Cô Thành ta, dù cả thế giới đều đứng đối lập với cô ấy, ta vẫn sẽ là chỗ dựa vững chãi nhất của cô ấy”
“Còn ai vẫn muốn đọ sức với ta, đứng ra đây , ta đứng ở đây chơi cùng các ngươi!”