Sát Thủ Bên Cạnh Nữ Tổng Tài - Chapter 4
Lời Diệp Cô Thành vừa dứt, toàn bộ khán phòng xôn xao cả lên. Ai cũng không ngờ rằng, một kẻ điên cuồng như Diệp Cô Thành lại vì Lạc Vũ Đồng mà đến.
Ngay đến chính Lạc Vũ Đồng cũng không giải thích được lý do vì sao. Rõ ràng một người lạ không có qua lại gì, lại vì cô mà đối đầu với biết bao nhiêu người, rốt cuộc là vì lý do gì?
“Ha ha, đúng là nực cười” Lạc Triệu Quốc cười to, chán ghét nhìn Diệp Cô Thành, cười bảo ” Một đứa con nuôi rách rưới của một bảo mẫu, hóa ra là ngắm trúng một bông hoa tàn, quả nhiên cô cháu gái này của ta, thu hút toàn những loại tiện dân hạ lưu mà thôi”
Lạc Vũ Đồng, hôm nay, ta cho con 2 lựa chọn, một là đồng ý kết hôn với Tôn công tử, từ nay về sau hầu hạ bên Tôn công tử, hai là đi cùng tên tiểu tử nghèo kiết xác này, cả đời không ngóc đầu lên được.”
Hai lựa chọn của Lạc Triệu Quốc đưa ra, không khác gì là hai con đường chết dành cho cháu gái của mình.
Gả cho Tôn Thiệu Hiên, dù rằng sau này có thể được sống trong giàu sang phú quý, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Còn nếu đi cùng Diệp Cô Thành, cô ấy sẽ cần đối mặt với một tương lai mờ mịt trước mắt. Lạc Vũ Đồng bất giác nhìn vào mặt Diệp Cô Thành.
Anh ta là một người lạnh lùng, là một con quỷ giết người không chớp mắt, thế nhưng khi hắn sắp giết Lạc Vũ đến nơi, vì một câu nói của cô mà dừng lại tha cho Lạc Vũ.
” Ít nhất… ít nhất anh ta vẫn còn chút nhân tính”
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Lạc Vũ Đồng kiên định nhìn về phía Lạc Triệu Quốc:” Thưa ông, cháu sẽ không gả cho Tôn Thiệu Hiên, dù là phải… dù phải đi cùng anh ta đi chăng nữa…”
“Mày”
Lạc Triệu Quốc chỉ vào cô, tức giận nói: ” Được, được thôi, vậy mày hãy đi cùng tên tiểu tử nghèo đói kia đi, ta muốn xem xem, mấy ngày nữa, mày có về quỳ lạy ta mà van xin gả cho Tôn công tử hay không”
“Con gái à, con đừng kích động”
Trịnh Hà cũng rối, mắt đỏ hoe khẩn cầu: ” 6 năm trước, con cố chấp đòi sinh tiểu Quả, nửa đời người đã bị hủy hoại rồi, bây giờ, con định hủy nốt nửa đời còn lại hay sao?”
” Thiệu Hiên dù vạn lần không tốt, nhưng ít nhất cậu ấy có thể bảo con không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, còn nếu con đi cùng người này, không chừng một ngày nào đó con sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ, con à, coi như mẹ cầu xin con, đừng giận quá mà mất khôn, được không?”
Mắt nhìn người mẹ của mình quỳ như vậy, Lạc Vũ Đồng đau xót, nước mắt không ngừng rơi.
Cuối cùng, cô vẫn gạt nước mắt, dùng ánh mắt kiên định mà nói : ” Mẹ, đây là lựa chọn của con, hậu quả thế nào, con tự chịu!”
Vẫn là cô gái 6 năm trước cố chấp sinh đứa bé ra, lần này, Lạc Vũ Đồng vẫn vậy, kiên quyết chống lại tất cả.
” Đi thôi”
Diệp Cô Thành, trên môi hiện ra một nụ cười an ủi, tay nắm lấy tay Lạc Vũ Đồng. Cô cũng không hề kháng cự, hai người tay trong tay rời khỏi khán phòng.
Suốt cả quá trình không có ai ngăn cản, Lạc gia, Tôn gia, tất cả chỉ biết dùng ánh mắt phẫn nộ mà nhìn hai người họ rời đi.
“Ông, sao ông lại để họ đi?”
Tôn Thiệu Hiên, được dìu đứng lên, từng tia máu nổi đỏ cả hai con mắt, phẫn nộ gào lên: ” Một đứa con nuôi của bảo mẫu, dựa vào đâu mà đưa Vũ Đồng đi? Cô ta có hạ tiện đến đâu thì cũng chỉ có thể là đồ chơi của một mình Tôn Thiệu Hiên ta mà thôi!”
“Thiệu Hiên, cháu bớt giận”
Lạc Triệu Quốc an ủi: ” Vũ Đồng tính tình ương ngạnh, không qua nổi vài ngày, nó lại về quỳ lạy van xin cho mà coi, dù gì…cả nhà đều trông vào nó mà sống, nó không đi được mấy ngày đâu”
“Cháu không đợi được!..Lạc Vũ Đồng! Tôi nhất định sẽ khiến cô ngoan ngoãn phục tùng dưới chân tôi!”
Tôn Thiệu Hiên nghiến răng nghiến lợi quát tháo. “Diệp Cô Thành, sớm muộn gì ngươi sẽ chết trong tay ta!”
Nghe những lời chửi rủa của Tôn Thiệu Hiên, Tôn gia và Lạc gia đều không thay đổi sắc mặt, không chút động lòng. Trong mắt họ, Lạc Vũ Đồng sớm đã bị xem là công cụ mà thôi.
Vai trò lớn nhất của cô cuối cùng cũng chỉ là một món đồ chơi của bọn thiếu gia nhà giàu, trở thành vật hy sinh vì lợi ích của hai gia tộc.
…
Tiểu khu Ngũ Trúc, một khu dân cư chất lượng thấp.
Lạc gia cũng được xem là một gia tộc giàu có, thế nhưng Lạc Vũ Đồng không được như thế. Lạc gia không cho cô được gì, đến cả căn phòng này, cũng là do cô đi làm ở công ty Lạc gia tích cóp lại vay lãi mới mua được.
Bước chân vào phòng khách, Diệp Cô Thành khẽ nhìu mày. Căn phòng rất sạch sẽ, nhưng lại nhỏ đến tội nghiệp, nhìn cũng thấy rất chật chội. Vó thể thấy được rằng, mấy năm nay Lạc Vũ Đồng cô ấy đã vất vả như thế nào.
“Diệp Cô Thành, khi nãy rất cảm ơn anh!”
Đứng trước cửa, thấy anh ta vẫn có ý định bước vào, cô ấy liền nói. ” Thế nhưng anh nên đi đi, lát nữa chắc bố mẹ tôi sẽ qua đây, bọn họ sẽ không thích anh đâu”
“Vũ Đồng, ở bữa tiệc tôi cũng đã nói rồi, em thuộc về tôi, Lạc gia không ai phản đối cả, em cũng đã lựa chọn đi theo tôi rồi, chúng ta hãy sống cùng nhau đi”
“Không được, anh với tôi là hai người không cùng đường”
Điều đó là sự thật rõ ràng ai cũng hiểu.
Diệp Cô Thành là ác quỷ máu lạnh tàn nhẫn, tận mắt chứng kiến, cô ấy với kẻ ác quỷ như vậy, vốn dĩ là hai người thuộc hai thế giới khác nhau.
“Có phải là người cùng đường hay không, thời gian sẽ chứng minh điều đó, ít nhất tôi sẽ không làm tổn thương em”
Diệp Cô Thành rất nghiêm túc nhìn thẳng vào Lạc Vũ Đồng rồi nói :” Hãy cho tôi một cơ hội được chăm sóc hai mẹ con em”
“Giữa chúng ta vốn dĩ không có quan hệ gì,Diệp Cô Thành, tôi không phải là loại phụ nữ tùy tiện như vậy, không thể kết hôn với một người đàn ông không quen biết gì được”
“Vũ Đồng, nếu không phải tôi, hôm nay em sẽ đính hôn với Tôn Thiệu Hiên, người Lạc gia chỉ coi em như một công cụ trao đổi, đó là sự thật em không thể chối từ, dù em có không thích tôi, nhưng em vẫn đồng ý trở thành công cụ của bọn họ hay sao?”
Diệp Cô Thành tiếp tục giải thích:” Có thể bây giờ em cự tuyệt tôi, thế nhưng chí ít tôi sống với em, bọn lưu manh ngoài kia sẽ không đến làm phiền em nữa. Em hãy cứ xem tôi như một tấm bia đỡ đạn , như vậy có được không?”
Những lời nói của anh thực sự đã khiến cô phải suy nghĩ.
Quả thật, cô với anh không hề quen biết, thế nhưng người đàn ông này là con nuôi của bảo mẫu Tần, nếu có thể kế thừa đức tính phẩm chất của dì Tần, thì chí ít sẽ không phải là một kẻ gian ác xấu xa.
Hơn nữa, anh ta nói không sai, có tấm chắn như vậy, sẽ loại bỏ được những kẻ đàn ông hám sắc ngoài kia, nói không chừng lại là một chuyện tốt.
“Tôi hy vọng cuộc sống của tôi sẽ không trở nên tên hại hơn vì anh”
Cô cởi giày, đi vào phòng khách.
Diệp Cô Thành mừng thầm, đi theo cô vào nhà, lần này cô không cản nữa, cô ấy đã ngầm chấp nhận sự tồn tại của anh.
Đi lượn vài vòng quanh phòng khách, Diệp Cô Thành mới chợt nhớ ra một chuyện :Vũ Đồng, em hình như có một cô con gái thì phải, sao không nhìn thấy bé nhỉ?”
Lạc Vũ Đồng không trả lời, trên mặt bỗng có chút buồn buồn.
“Con gái em nhất định là rất đáng yêu, Vũ Đồng, nếu không để bụng, có thể cho tôi gặp con bé được không, biết đâu bé sẽ thích tôi thì sao”
Diệp Cô Thành sốt sắng muốn được nhìn thấy đứa con của mình, là đứa con mà cô vì anh đã hy sinh tất cả để sinh nó ra.
“Con bé… không ở đây”
Lạc Vũ Đồng ngồi trên ghế sofa, thần hồn lạc phách.