Sống Cuộc Đời Của Maria Lewellin - Chapter 1
“Maria, con đặt cái này lên trên bàn cạnh cửa sổ đi.”
“Vâng ạ!”
“Maria, khách sắp về rồi kìa! Nhanh tay lên con. Ta còn phải đi lên núi nữa”.
“Vâng ạ!”
“Maria, xin lỗi cô nhưng tôi đã làm rơi nĩa mất rồi.”
“Không sao ạ. Để tôi mang cho bạn cái nĩa mới!”
“Maria!”
“Vâng ạ!”
“Maria!”
“Vâng….” “
Mặt trời đã ló dạng và những đám mây trôi bồng bềnh trên bầu trời xanh.
Thời tiết ở Adella hôm nay thật tuyệt nhưng ngược lại với điều đó, mồ hôi trên trán tôi chảy ròng ròng như nước mưa.
Tôi hiện đang làm việc tại nhà hàng của chú Jacqueline và dì Mary. Dì đang nấu ăn trong bếp trong khi tôi phụ trách phục vụ khách hàng. Có nhiều khách quen và cũng có những người lần đầu đến ăn trưa tại nhà hàng của chúng tôi.
Nhờ đó, mọi người đã gọi tên tôi như thể đó là một loại thần chú nào đó.
Tôi bận đến nỗi dù có cả chục cơ thể khác, tôi vẫn cảm thấy rã rời.
“Cảm ơn anh/chị. Lần sau nhớ ghé ủng hộ chúng tôi nữa nhé!”
“Cảm ơn vì bữa ăn, thưa cô.”
Trong khi những người khách cuối cùng rời đi, tôi dọn chỗ họ đã ngồi. Tôi bắt đầu lau bàn bằng đôi tay điêu luyện của mình. Tôi sắp xếp bàn ghế và bất giác nghe được một âm thanh kỳ quái.
“Aigo go go… “
Tôi không biết là mình đang tưởng tượng hay thực sự nghe thấy một âm thanh ấy từ sau lưng.
Tôi nhìn quanh để tìm dì và chú nhưng không thấy ai cả.
Tôi có thể nghe thấy tiếng nước từ trong bếp, chắc là dì đang ở đó còn chú thì chắc đã ra ngoài một lúc.
Cuối cùng thì tôi cũng được nghỉ ngơi.
“Con sẽ quay lại làm việc sau khi cho Boraeng-ie ăn!”
Tôi không nghe thấy lời đáp trả nào nhưng điều đó chả có gì lạ đối với tôi.
Sau đó, tôi mở cánh cửa gỗ dẫn ra phía sau nhà. Trong túi tạp dề của tôi có một ít bánh mì và khoai lang.
Đi được vài bước, tôi đột nhiên nghe thấy giọng nói của Boraeng-i.
Tôi phá lên cười khi trông thấy nó đang nằm sấp xuống với hai bàn chân trước của mình đan vào nhau, trong khi tai vểnh lên lắng nghe tiếng bước chân của tôi.
“Boraeng-ah!”
Tôi đã đúng. Có một chú chó nhỏ nằm sấp trong bóng râm dưới gốc cây, đang nhìn về phía tôi. Nó là một chú chó được nuôi ở nhà hàng.
Tôi đến gần Boraeng-i hơn.
Tôi cúi xuống gãi nhẹ vào cổ nó.
Boreang-i là giống chó schnauzer. Nó có bộ lông đen bóng, và một lớp lông dày màu trắng xung quanh miệng trông giống như bộ râu của ông già Noel.
Nó là một chú chó lười biếng. Không thể tin được nhưng nó thật sự nó siêu siêu lười biếng. Làm thế nào một con chó lại có thể lười như vậy?
Giống chó Schnauzer thường rất thích đi bộ, nhưng Boraeng-i thì không.
“Hôm nay em đã làm những gì?”
[Em đã ngủ]
“Phụt”
Tôi không thể nhịn cười được trước câu trả lời của nó. Đúng là đồ lười biếng.
[Em ngửi thấy mùi gì đó rất thơm.]
“Chị có mang bữa trưa cho em đây.”
Tôi lấy ra bánh mì và khoai lang từ trong tạp dề. Tôi đã cắt nhỏ bánh mì thành từng miếng vừa ăn, và cẩn thận gọt vỏ khoai lang trước. Chỉ nhìn thấy miếng khoai lang vàng thôi cũng đã thấy ngon rồi.
“Ăn đi”
Tôi cảm thấy tiếc vì tất cả những gì tôi có thể cho nó là thức ăn của người thay vì thức ăn cho chó nhưng tôi không thể làm khác được. Đây là thứ duy nhất có sẵn ở đây.
Rốt cuộc thì không ai trên thế giới này biết thức ăn cho chó là gì. Thậm chí Boraeng-i cũng không biết.
[Hmm]
“Sao vậy? “
[Em còn ngửi thấy mùi thịt nữa.]
“Thịt ư? Nhưng chị đâu có mang theo thịt. Có phải mùi thịt bám trên quần áo chị không?”
*ngửi ngửi*
[Em đã ngửi thử nhưng không thấy mùi gì].
Rồi Boraeng-i nhìn tôi một cách thảm hại.
[Chả có gì cả.]
“Vậy hả?”
[Em không phải chỉ là một con chó bình thường.]
Chậc… Nó rất thông minh.
“Ngon chứ?”
[Cũng thường thôi.]
Tôi bật cười trước câu trả lời thẳng thừng của nó.
Đuôi của Boraeng-i chuyển động rất nhẹ nhàng. Nó không nói ra nhưng tôi biết rằng nó chỉ làm điều này khi cảm thấy vui vẻ hoặc hài lòng.
Sau khi Boraeng-i ăn xong, tôi đi thẳng về nhà. Từ nhà hàng về nhà cũng không xa, chỉ mất khoảng 3 phút đi bộ.
Phòng của tôi nằm ở trên tầng hai. Mở tung cửa sổ, tôi thấy từng tia nắng chiếu rọi qua khung cửa.
*sập cửa*
Tôi đóng cửa lại rồi nằm lên giường.
Chiếc giường trống rỗng lại chẳng mềm mại tẹo nào. Nó không khác nhiều so với việc trải một tấm chăn trên sàn nhà của người Hàn Quốc nhưng nó cũng đủ để tôi giải tỏa sự mệt mỏi.
Ah, nhưng đây không phải lúc để nghỉ ngơi.
Tôi đứng dậy, và kéo ngăn tủ ngay cạnh giường.
Chú Jacqueline đã rất vất vả mới tìm được nó, và đó là một cuốn sách lịch sử của thế giới xa lạ này.
Đế chế Larson là đất nước mà tôi hiện đang sống. Đó cũng là tên của đế chế có sức mạnh lớn nhất toàn lục địa Kyles.
Lý do tại sao tôi nói ‘hiện đang sống’ là vì tôi không phải là người sinh ra ở đất nước này.
Tôi vốn là một cô gái Hàn Quốc bình thường.
Tôi đã 26 tuổi và là một bác sĩ thú y.
Ngay sau khi tôi tốt nghiệp, tôi xin làm bác sĩ thú y tại một bệnh viện nhỏ của một vị tiền bối. Vì chưa có kinh nghiệm trong nghề nên tôi phải cố gắng rất nhiều.
*Một ngày nọ, ngoài trời, mưa như trút nước*
Đến giờ tan sở, tôi cầm ô đến bến xe buýt như thường lệ.
Tôi nghĩ mình đã ngủ gật trên xe buýt và đập đầu vào cửa sổ vì quá mệt.
Vừa mở mắt ra tôi đã nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, tôi liền nhanh chóng ấn nút để xuống xe tại trạm dừng.
Mưa cứ không ngớt.
Tôi sống ở một căn hộ nhỏ trong một khu dân cư yên tĩnh.
Dù có đèn đường nhưng trời vẫn tối vì mưa quá to nên tôi cảm giác hơi rợn người.
[Meooo]
Tôi che dù và đi bộ về nhà, đang đi bỗng tôi nghe thấy tiếng mèo kêu ở đâu đó.
Tôi dừng bước và nhìn xung quanh. Một lúc sau, tôi để ý có một chiếc hộp nhỏ trước trụ điện, chiếc hộp nằm giữa những chiếc ô tô đang đậu trong ngõ.
Tôi đi về phía nó với một cảm giác lạnh lẽo lạ lùng.
Tôi cúi xuống và mở hộp.
Đúng như những gì tôi suy đoán.
Bên trong chiếc hộp có một chú mèo con màu đen. Tôi nhanh chóng đưa tay ra và ôm lấy nó.
“Ôi, em ổn chứ?”
Có vẻ như nó đang trong tình trạng tồi tệ nhưng may mắn thay, nó vẫn còn sống.
Tôi nên làm gì bây giờ?
Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định đưa con mèo đến bệnh viện.
Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi xách để gọi cho tiền bối. Tôi nhấn nút gọi ngay khi vừa ra khỏi chỗ đó.
“………!”
Một luồng sáng màu vàng chiếu thẳng về phía tôi.
Đó là một thời điểm chính xác. Không có thời gian để la hét. Trước khi tôi kịp thốt lên lời cầu nguyện, tôi đã bị một chiếc ô tô đâm.
“Chấm hết rồi.”
*Ầm*
Một cú sốc âm ỉ ập đến toàn thân. Tôi không biết đó là may mắn hay xui xẻo nhưng tôi không cảm thấy đau đớn.
Đầu tôi va phải thứ gì đó, mọi thứ xung quanh tối sầm lại và cuối cùng tôi bất tỉnh.
Rồi…. chuyện gì đã xảy ra tiếp theo…
May mắn thay, tôi đã tỉnh lại.
Tôi bật dậy như thể vừa thoát khỏi một cơn ác mộng nào đó.
“Haaah, Haaaaah…. “
Tôi bật dậy, thở hổn hển. Tôi sững sờ ngồi ở chỗ đó trong chốc lát, trong lòng cảm giác khó hiểu.
Liệu trong nhà của tôi đã từng có cái chăn nào như vậy chưa?
Một tấm chăn màu vàng không có hoa văn phủ lên người tôi. Tôi phát hiện ra một điều khác kỳ lạ nữa.
Trần nhà của tôi sao lại thấp đến vậy! Tôi ngỡ ngàng nhìn xung quanh.
Rồi cánh cửa được mở ra.
Tôi há mồm nhìn theo cánh cửa.
Một phụ nữ bước vào phòng. Nhưng đó không chỉ là một phụ nữ bình thường. Đó là một phụ nữ ngoại quốc trông rất lạ.
Bà có đôi mắt xanh lục, trên đầu đội một chiếc mũ màu trắng và đeo một chiếc tạp dề màu trắng. Bà ấy ăn mặc như một người hầu gái thời trung cổ.
“Maria!”
Người phụ nữ cũng có vẻ ngạc nhiên. Bà mở to mắt nhìn, rồi đến gần tôi.
“Maria, con đã thực sự tỉnh lại chưa?”
Bà hỏi tôi dồn dập. Mặt khác, tôi chỉ gửi cho bà ấy một cái nhìn khó hiểu.
“Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Tại sao bà ta lại gọi tôi là Maria? Tôi đang ở đâu?”
Sau đó, tôi nhận ra một điều đáng ngạc nhiên hơn.
Người phụ nữ đó không nói bằng tiếng Hàn. Và tôi có thể hiểu tất cả, và tôi thậm chí có thể trả lời bằng ngôn ngữ của bà.
“Xin lỗi, nhưng bà là ai? Tôi đang ở đâu vậy?”
Lần này, vẻ mặt của người phụ nữ trở nên bối rối, bà ấy bắt đầu run lên.
Sau đó, bà ấy gọi tôi với một giọng run rẩy.
“………Maria.”
Bà ấy trông rất sốc trước những gì đang diễn ra. Điều này khiến tôi cảm thấy như mình đang làm điều gì đó tồi tệ nhưng tôi vẫn phải khẳng định rằng tôi không phải là Maria.
“Tôi không phải Maria… Bà đã cứu tôi phải không? ”
Thế rồi mọi ký ức ùa về trong tôi.
Vào đêm mưa gió hôm ấy, khi đang vội liên lạc với tiền bối, một chiếc xe đã lao tới tôi ….
*thở hổn hển*
Tôi vội bật dậy khỏi giường và nhìn xuống cơ thể mình. Tôi đã mặc một bộ đồ ngủ cũ kỹ nhưng điều đó không quan trọng ngay bây giờ.
Tôi sờ lấy tay và chân của mình. Tôi sờ trán và đầu. Nhưng không có một nơi nào đau đớn.
Tôi thậm chí cảm thấy đủ khỏe mạnh để nhảy nhót.
Tôi đã bị xe đụng. Điều này có thể sao?
Sau đó, tôi ngẩng đầu lên và hỏi người phụ nữ.
“Hôm nay là ngày mấy vậy?”
Những điều như vậy thường xảy ra trong phim điện ảnh hoặc phim truyền hình đúng không? Khi một nhân vật gặp tai nạn và thức dậy chỉ để biết rằng nhiều tháng đã trôi qua?
Bằng cách nào đó nó có vẻ hợp lý. Nhưng có vẻ những suy luận của tôi đều sai cả khi tôi thấy biểu hiện của người phụ nữ.
Bà ấy chỉ nhìn tôi trong sự kinh ngạc, và nhanh chóng đi ra ngoài, hét lên: “Chồng ơi, anh ơi!”
Bị bỏ lại một mình, tôi nhìn cánh cửa rộng mở với vẻ khó hiểu.
… Nhưng mà, tôi đang ở đâu vậy? Tôi nhìn quanh một cách cẩn thận.
Bạn có thường gọi 119 khi thấy ai đó bị tai nạn? Và rồi bạn tỉnh dậy trong bệnh viện nhưng chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Một lúc sau, người phụ nữ ấy trở lại cùng một người đàn ông và tôi được nghe những điều vô cùng khó tin.
“Tên con là Maria Lewellin, chúng ta là cha mẹ của con. Cách đây vài ngày, con không may bị té thang, và ta nghĩ rằng con bị mất trí nhớ vì cú sốc”.
Khuôn mặt ông chú đầy vẻ thương hại khi giải thích mọi chuyện cho tôi. Tôi mỉm cười và gật đầu khi ông hỏi tôi có mệt không.
Khi giải thích xong, cả hai rời khỏi phòng với lời hứa sẽ mang theo một ít đồ ăn. Cùng lúc đó, nụ cười biến mất trên khuôn mặt tôi.
……Maria Lewellin? Tôi á?
Hoàn toàn không thể tin được. Tôi không biết họ có nghiêm túc hay không nhưng rõ ràng là họ đang nói dối.
Nhưng tim tôi đập nhanh vì một lý do nào đó.
Tôi nhìn xung quanh trong sự nghi ngờ, và tôi tình cờ nhìn thấy một vật. Đó là một chiếc gương nhỏ treo bên cửa.
Tìm thấy rồi!
Tôi kéo chăn ra khỏi người và bước ra khỏi giường.
Ông chú và bà cô đó thậm chí còn không giống người Hàn Quốc. Thật vô lý khi gọi tôi là con gái của họ khi tôi trông như thế này.
Tim tôi lại đập thình thịch vô cớ khi tôi đến gần tấm gương.
“Huuuuh, Huuuuh”
Sau một vài lần hít thở sâu, tôi đứng trước gương và nhắm chặt mắt.
Và khoảnh khắc tôi mở mắt.
“……..!”
*đập thình thịch*
Trái tim tôi như rơi xuống. Người được phản chiếu trong gương không phải là tôi.
Đường nét rõ ràng, khuôn mặt sáng sủa nhưng nhợt nhạt, mái tóc đỏ dài ngang lưng.
Cô gái mà tôi chưa bao giờ gặp đang nhìn tôi với vẻ mặt vô hồn.