Sống Cuộc Đời Của Maria Lewellin - Chapter 2
Tôi có đang làm cho một vấn đề tồi tệ hơn?
Tôi thật sự không biết phải mô tả hoàn cảnh của tôi lúc này thế nào.
Tôi rất hoang mang khi thấy linh hồn mình lại ở trong thân xác của người khác. Và nó không chỉ đơn giản là như thế.
Khi tôi tỉnh dậy trong thân xác của một cô gái tên là Maria Lewellin, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng động vật nói chuyện với nhau.
Tôi có thể nghe thấy những suy nghĩ sâu kín nhất của chúng, như là khi tôi nhìn thấy hai con chim sẻ ngồi cạnh nhau…
[Con yêu, hôm nay trông con xinh ra đấy. Mẹ không thể nào rời mắt khỏi con được.]
Tôi còn có thể nghe thấy cuộc hội thoại của những con mèo trên đường phố:
[Hôm nay chúng ta có ăn trộm cá của Mister Tom không?]
Tôi có thể nghe thấy mọi suy nghĩ mà chúng chưa kịp nói ra.
Lúc đầu tôi nghĩ mình bị điên nên vô cùng hoảng sợ nhưng riết rồi tôi cũng dần quen nhờ có chú chó cưng Boraeng-i của Maria.
Tôi cũng không biết lý do tại sao. Không rõ đó là tác dụng phụ của việc ở trong cơ thể người khác hay đó là khả năng tự nhiên của Maria Lewellin nhưng trò chuyện với động vật rất thú vị.
Lúc đầu, tôi nghĩ đó là một loại kỹ năng phổ biến trên thế giới này nhưng hóa ra không phải vậy.
Tôi đã từng hỏi chú Jacqueline: “Chú có biết những con chim sẻ vừa nói gì không?” nhưng chú ấy chỉ nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
Một bằng chứng khác chắc chắn hơn là Boraeng-i.
[Chị là người duy nhất có thể hiểu em.]
Nó nhìn tôi với vẻ mặt bồi hồi trong khi hớn hở vẫy đuôi.
[Em không thích bánh mì cứng, em muốn một chiếc bánh mì thơm ngon mới ra lò. Em cũng thích khoai lang nữa.]
“Phụt”
Tôi phá lên cười khi nghe nó nói thế.
Sau đó, tôi và Boraeng-i trở thành bạn thân của nhau. Thời gian trôi qua và tôi dần quen với cuộc sống của mình là Maria Lewellin.
Tính đến nay cũng đã được 6 tháng rồi.
Đã 187 ngày kể từ khi tôi có mặt trên thế giới này.
Dì Mary nói rằng Maria đã không được minh mẫn trong một khoảng thời gian. Nhưng dù sao thì đã nửa năm trôi qua kể từ khi tôi trở thành Maria Lewellin.
Nhân tiện, tôi chưa bao giờ được nghe nói về một nơi được gọi là [Đế chế Larson]. Tôi khẳng định 100% rằng dù tôi có xoay quả địa cầu bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ không thể tìm thấy đất nước như vậy.
Đó là do lối sống của người dân ở đây không được coi là “hiện đại”.
Đầu tiên, quần áo ở đây giống với phong cách phương Tây thời trung cổ, và cũng không có điện. Tất nhiên, những thứ như điện thoại thông minh, máy tính, hoặc ô tô cũng không tồn tại.
Đôi khi tôi chỉ nhìn thấy những người đi ngang qua bên ngoài cửa sổ nhà hàng, đi lại cần mẫn, và chỉ những người dường như có dòng chữ [Tôi đang sống tốt] trên trán mới có thể cưỡi ngựa trong khi những người hầu của họ đóng vai trò như một con la cho họ.
Vì vậy, tôi đã nghĩ rằng liệu đây có phải một không gian khác hay đây là một thế giới ảo?
Tôi không biết nhưng có một điều chắc chắn rằng tôi đang sống và thở ở đây ngay bây giờ.
Tất nhiên, tôi đã phủ nhận thực tế lúc đầu và tôi rất thất vọng. Mỗi khi đi ngủ, tôi tha thiết cầu nguyện rằng tôi có thể quay trở lại thực tại khi tôi mở mắt ra.
Nhưng rốt cuộc đó cũng mãi chỉ là một giấc mơ chết tiệt. Sau một đêm đen tối, khi tôi mở mắt ra, tôi vẫn đang ở trong phòng của Maria và tôi phải sống như Maria Lewellin một lần nữa.
Cuối cùng, tôi quyết định chấp nhận hoàn cảnh hiện tại của mình. Sau đó, những gì tôi làm là tìm hiểu các tác phẩm của Đế chế Larson.
“… .. Thần Atri… Atra Millan đã ban phước cho các quốc gia để họ có thể trồng trọt trên những vùng đất màu mỡ. Và cây trồng có thể phát triển tốt bằng chân… ?”
À. Đó là mưa, không phải chân.
“Các loại cây trồng có thể phát triển tốt với mưa … vì vậy … haaah.”
Tôi đã ngừng đọc. Tôi thở dài thườn thượt và gục đầu xuống.
Đọc vài dòng và thở dài. Đọc vài dòng rồi lại thở dài. Tôi luôn cảm thấy khó thở mỗi khi đọc sách.
Tôi đã có thể hiểu và nói ngôn ngữ của Đế chế Larson ngay từ khi tôi mở mắt. Tôi thậm chí có thể giao tiếp với động vật.
Nhưng tôi nghĩ Chúa đã quên ban cho tôi một kỹ năng. Đó là thực tế tôi không thể đọc các bức thư.
Thời điểm tôi nhận ra điều này là khi dì dắt tôi đi chợ và tôi không thể đọc được một chữ nào.
Nói cách khác, tôi phải học các chữ cái để sống ở đất nước này.
Ở nhà hàng cũng có thực đơn do dì và chú Jacqueline phụ trách, nhưng tôi phát bực khi không hiểu những gì được ghi trên đó.
Đó là lý do tại sao tôi đã rất chăm chỉ học các chữ cái của Larson.
“Hít vào thở ra… “
Tôi hít một hơi thật sâu và dán mắt vào cuốn sách một lần nữa. Tôi đã tìm được nơi tôi đã dừng đọc cách đây một thời gian và bắt đầu đọc to.
“Cây trồng có thể phát triển tốt với sự trợ giúp của đôi chân, ý tôi là mưa…”
Mình đã đọc được bao lâu rồi nhỉ?
Cuối cùng thì tôi cũng có thể yên tâm đóng sách lại vì tôi đã hoàn thành kế hoạch đặt ra hàng ngày của mình.
Những lá thư được viết ở đất nước này vô cùng khó đọc. Nó trông giống với tiếng Ả Rập hoặc tiếng Thái, và rất khó học vì nghĩa của các từ thường thay đổi hoàn toàn tùy thuộc vào vị trí của dấu chấm.
Nhưng mặt khác, đó cũng là một điều tốt vì mỗi khi tôi đọc sách, thời gian trôi nhanh lắm.
Nhà hàng của ba mẹ Maria khá nổi tiếng. Không chỉ những người sống trong cùng một ngôi làng, mà cả những người đi ngang qua làng cũng hay ghé qua mỗi ngày.
Sau này tôi mới biết được lý do là vì ai cũng phải đi ngang qua Adella – ngôi làng tôi đang sống để đến Hardel – thủ đô của đế chế này. Chính vì vậy mà nơi đây luôn sôi động và nhộn nhịp người qua lại.
Nhờ đó, tôi như chết đi sống lại từng ngày. Tôi quá bận rộn với việc tiếp đón và phục vụ rất nhiều khách hàng trong giờ ăn trưa, và tôi thường xuyên kiệt sức như vừa mới tham gia chiến đấu.
“Haaah…”
Mày đã sống sót tốt ngày hôm nay rồi.
Sau khi khách hàng cuối cùng rời đi, tôi lấy tay lau mồ hôi trên trán và bỗng nghe thấy tiếng cạch cạch sau lưng. Tôi đứng hình trong giây lát.
Không được! Đùa đấy à? Đã hết giờ ăn trưa rồi mà.
Nhưng không có cách nào để tôi có thể thoát ra khỏi linh cảm khó chịu này. Tôi nhìn về nơi phát ra tiếng động, rồi ba người đàn ông tiến đến và ngồi xuống cái bàn cạnh cửa.
“Họ có phải là những thợ săn không nhỉ?”
Những người đàn ông mặc áo da thú, và ai trong số họ cũng có một cái rìu và một ngọn giáo trên lưng.
Tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn mình nên quay đầu lại và thấy dì Mary đang đứng trong bếp, nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tại sao con không phục vụ họ?”
Tôi có thể hiểu được ý của dì qua ánh mắt. Vì vậy tôi cố gắng mỉm cười và gật đầu, sau đó đi đến bàn để phục vụ họ.
“Quý ngài muốn gọi món gì ạ?”
“Cho chúng tôi ba bát thịt rán. Ngoài ra, thêm một chai rượu vang luôn nhé .”
“Vâng ạ.”
Tôi quay lại nhà bếp để gọi món nhưng giọng của người đàn ông quá lớn đến nỗi dì Mary đã chờ tôi trước lò sưởi.
Thức ăn được làm rất nhanh rồi tôi đặt các món ăn trên một khay gỗ lớn và mang chúng đến bàn nơi họ ngồi.
Sau đó, Mister nhìn tôi với đôi mắt một mí mở to và nở nụ cười thật tươi.
“Cô gái nhỏ bé này rất mạnh mẽ đó, haha.”
Thành thật mà nói, Maria thực sự có nhiều kỹ năng tiềm ẩn và một trong số đó là cô ấy khá khỏe so với thân hình gầy gò và mỏng manh của mình.
“Chúc ngon miệng.”
Tôi mỉm cười rồi đi thẳng ra sau quầy và ngồi trên một chiếc ghế nhỏ bằng gỗ.
Aigoo chân của tôi.
Tôi đã đi quanh nhà hàng gần ba tiếng đồng hồ mà không nghỉ ngơi và các xương khớp tôi bắt đầu la ó.
Trong khi vừa đấm chân và rên rỉ trong đau đớn, tôi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông.
Tôi không cố tình nghe nhưng vì giọng nói họ quá lớn nên tôi đã biết được hết câu chuyện.
“Mày nghe gì chưa?”
“Nghe gì?”
“Câu chuyện về Thái tử.”
“Thái tử làm sao?”
Giọng hỏi thăm đầy tò mò. Tôi liếc nhìn họ và nín cười.
Cầm chiếc nĩa trên tay, một người đàn ông đội chiếc mũ màu xanh trông giống như Robin Hood đang nhìn chằm chằm vào người bạn đồng hành của mình với vẻ mặt thích thú.
“Sao? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tao nghe nói rằng Điện hạ đang gặp vấn đề với con báo đen mà Ngài ấy đang nuôi.”
“Chờ đã, chờ đã. Thái tử đang nuôi một con báo đen à?!”
Mister Robin Hood mở to mắt. Tao cũng rất bất ngờ khi biết.
“Nuôi một con báo đen á? Mày chắc chứ? Hay chỉ là một chú gấu con?”
Bị kích động bởi phản ứng của bạn mình, Mister một mắt nhún vai và hào hứng nói.
“Mày không biết à? Thái tử đã nuôi nó trong nhiều năm kể từ khi nó còn là một con báo con, và bằng cách nào đó nó hiền lành như một con mèo trước mặt Ngài ấy nhưng người khác thì không. Tuy nhiên, mấy ngày qua, nó đã trở nên hung dữ hơn nhiều. “
“Nghe thôi cũng khiến tao rùng mình.”
“Tao nghe nói rằng tất cả những người hầu cho nó ăn đều chết. Chỉ nhờ có lồng thép mà tay họ chưa bị cắn đứt”.
Eek. Tôi bất giác cau mày khi tưởng tượng ra. Ngay cả những người can đảm nhất cũng không thể cho nó ăn. Khiếp.
“Tao nghe nói Ngài ấy tâm trạng tồi tệ đến nỗi đã bỏ ăn trong một thời gian dài. Đó là lý do tại sao cách đây không lâu, Thái tử đã ra lệnh treo một thông báo ở kinh đô”.
“Trên đó nói gì?”
“Bất cứ ai có thể chữa bệnh cho con báo của Thái Tử, thì sẽ được ban cho một điều ước.”