Sống Cuộc Đời Của Maria Lewellin - Chapter 3
“Thật sao?” – Đôi mắt của ông Robin Hood sáng rõ lên.
Nhưng sau đó, tôi thấy ông lắc đầu rồi cầm chai rượu trong tay.
“Tôi thậm chí còn không thể tưởng tượng được nó kinh khủng đến thế nào.”
“Đó là lý do tại sao những quý cô hoàng gia đang rất bức bối.”
“Tại sao?”
“Thái tử nói rằng anh ấy sẽ đáp ứng ao ước của bất kỳ ai chữa được cho con báo mà.”
“Đó không phải là cơ hội tuyệt vời để trở thành Thái tử phi sao? Nhưng vấn đề là ai mà dám đến gần một con báo to như vậy chứ! Tôi chắc chắn là bất kỳ cô gái nào cũng sẽ ngất xỉu ngay khi nhìn thấy nó từ xa. Hahahaha.”
Càng lắng nghe, tôi càng bị thu hút vào câu chuyện đó. Ông Một Mắt là một người có tài ăn nói, nhưng nội dung câu chuyện lại khiến tôi quan tâm nhiều hơn.
“Bất cứ ai có thể chữa bệnh cho con báo của Thái Tử, thì sẽ được ban cho một điều ước.”
Nếu đó là sự thật, thì tiền bạc, danh dự hay thậm chí là chức tước đều không thành vấn đề. Tôi sẽ có được bất cứ thứ gì mình muốn!
Dù không có gương, tôi vẫn cảm nhận được đôi mắt mình đang sáng lấp lánh như một viên pha lê.
Cuối cùng tôi đứng dậy và đến gần họ một cách vô thức.
“Tôi thấy Thái tử có một sở thích thật độc đáo. Trong tất cả các loài thú, thế quái nào anh ấy lại nuôi một con báo cơ chứ?”
“Uầy. Sao tôi biết được những người hoàng gia như anh ta nghĩ gì?”
“Thành thật xin lỗi, thưa ông.”
“Ahh! Cô khiến tôi ngạc nhiên đấy.” Ông Robin Hood đã rất bất ngờ.
Tôi mỉm cười và hỏi họ: “Các ông là thợ săn phải không?”
“Đúng rồi cô bé.”
Tôi bị mẫn cảm bởi từ ‘cô bé’ trong một thời gian nhưng thật may là tôi vẫn có thể cười với họ.
Maria ở thực tại đã 16 tuổi. Cô ấy trẻ hơn tôi 10 tuổi và có một khuôn mặt sáng sủa, xinh xắn.
Trong mắt của một ông già khó tính, tôi chỉ là một cô gái nhỏ bé nhưng tôi chẳng thấy vui vẻ gì khi bị đối xử như một đứa trẻ.
Nhưng bây giờ chuyện này không còn quan trọng nữa.
“Ông đã làm cái áo khoác da này từ loài vật mà ông săn sao?” – Tôi tò mò hỏi.
“Phải, nó là từ một con gấu đen gớm ghiếc. Tôi đã rất vất vả để bắt được nó đấy.”
“Chà! Thật tuyệt vời!”
Khi tôi trầm trồ khen ngợi và vỗ tay tán thưởng, tâm trạng của quý ông Một mắt như bay lên các tầng mây.
Tôi nghĩ như thế là đủ, vì vậy tôi đã không bỏ lỡ bầu không khí vui vẻ này và tiếp tục nói.
“Nhưng cho tôi hỏi một chút về chuyện mà ông đã nói trước đó. Đó có phải là sự thật không? Có thật là Thái tử đang tìm người chữa bệnh cho con báo của anh ấy không?”
“Đúng vậy. Nơi này là ngoại thành nên nhiều người còn chưa biết nhưng ở thủ đô tin này đã lan ra khắp nơi rồi.”
“Thật sao?”
“Phải. Sao cô lại quan tâm? Cô có biết bác sĩ thú y nào quanh đây không?”
“Vâng ạ.”
Tôi cười rạng rỡ.
Tôi biết một bác sĩ thú y có năng lực có thể nói chuyện với động vật và cô ấy đã ở ngay trước mặt bạn!
◆◇◆◇◆
Hôm nay tôi đã đi đến sân sau với những bước chân nhẹ hơn.
Tôi ngân nga hát trong khi cầm bánh mì nướng trong tay.
Tôi có thể thấy con Boraeng nằm dưới gốc cây như thường lệ.
“Boraeng ! Chị ở đây!”
Boraeng ngọ nguậy rồi từ từ mở mắt ra.
Tôi cúi xuống vuốt ve nó. Waah, thật mềm mại và đẹp làm sao!
“Hôm nay em thế nào?”
[Tốt ạ. Hôm nay trông chị rất vui?]
“Đúng vậy, chị đang có chuyện vui.”
Tôi xé bánh mì cho vào một cái bát, sau đó lấy khoai lang nghiền có sẵn trong tạp dề của mình rồi đặt vào trong bát.
“Ăn nhiều vào, Boraeng.”
[Cảm ơn chị.]
Sau đó Boraeng bắt đầu tận hưởng bữa trưa muộn của mình.
Tôi cười mãn nguyện khi thấy nó ăn bữa trưa một cách ngon lành. Thấy bát nước đã cạn, tôi chạy ngay đến nhà hàng rồi lấy cho nó một ít nước.
Sau khi Boraeng đã ăn xong, tôi thì thầm với nó: “Em biết không, chị có thể đến Hardel nếu mọi việc tiến triển tốt.”
[Hmm.. Tức là sao ạ?]
“Hardel là thủ đô của đất nước này. Chỗ đó là nơi quan trọng nhất ở đây đó.” Tôi đã cố giải thích nhưng tôi đoán Boraeng không hiểu gì cả.
Tôi phì cười khi thấy khuôn mặt không hiểu của nó. Tôi nựng hai má phúng phính của nó: “Boraeng của chị thật dễ thương!”
[Im mah eysh, sho kyucher.]
“Hả?”
[Im mah eysh, yow cucher]
“Trong mắt em, chị dễ thương hơn à!”
[Eung.]
Nó nói không rõ bởi vì hai má của nó bị tôi đè bẹp.
“Không, chính em đấy, cậu ngốc Boraeng. Với chị, em dễ thương hơn trăm mười ngàn lần!”
Tôi vỗ nhẹ lên đầu của Boraeng và tiếp tục giải thích câu chuyện của mình bằng những ngôn từ dễ hiểu hơn.
“Cách xa nơi này, có một thị trấn lớn. Thái tử sống ở đó, và con báo của anh ấy đang bệnh rất nặng. Chị sẽ đi xem thử là mình có chữa được cho con báo không.”
[Thái tử là ai ạ?]
“Em có thể nghĩ đơn giản là anh ta rất giàu có.”
[À. Thì ra là vậy. Con báo bệnh có nặng lắm không ạ?]
“Chị không biết. Họ nói nó trở nên hung hăng hơn nhưng chị nghĩ có thể là vì nó bị bệnh.”
[Vâng ạ.] – Boraeng vẫy đuôi.
[Chị sẽ làm tốt thôi]
Lời khen bất ngờ ấy của Boraeng đã khiến tôi rất vui.
“Cảm ơn em.”
[Nhưng chị đừng đi.]
“Này! Em vừa nói là sẽ ổn thôi nhưng sao lại bảo chị đừng đi? Em không muốn chị đi à?”
[Eung]
“Tại sao?”
[Em sẽ cô đơn lắm nếu không có Maria.]
“Boraeng…”
Cảm xúc trong tôi lúc này thật lẫn lộn, tôi ôm lấy Boraeng, nựng má, rồi tôi hôn lên mũi nó.
“Chị cũng sẽ rất buồn nếu không có em. Nhưng đừng lo, chị sẽ không quên em đâu và chị sẽ quay lại sớm thôi!”
[Cảm ơn chị Maria.]
“Cảm ơn em nhiều lắm.”
Tôi tiếp tục hôn nó một lần nữa. Sau đó tôi nói chuyện thêm một chút với nó trước khi trở về nhà.
Tôi vô thức dừng lại trước cửa nhà.
Bỗng nhiên, cánh cửa mở ra và tôi gặp Rose, em gái của Maria.
Tôi cau mày, trừng mắt nhìn nó và hét lên:
“Đó không phải là chiếc váy của chị sao?”
“Nó là của em mà.”
Đồ dối trá.
Quần áo Rose đang mặc là đồ của tôi.
Hôm qua tôi đã giặt nó và treo lên trước khi tôi đến nhà hàng và giờ Rose lại mặc!
Tôi nhìn chằm chằm Rose, nhưng nó khịt mũi và đi ra ngoài.
“Aaaa… con nhóc này”
Nếu chúng tôi ở trong nhà, chắc chắn tôi sẽ dạy cho nó một bài học. Nhưng vì chúng tôi đang ở bên ngoài nên tôi không muốn cãi lẫy với nó.
Tôi còn có thể làm gì khác ngoài việc là một người chị hào phóng, tất nhiên, tôi cần phải nhịn nhục.
“Haiz…”
Tôi chỉ biết thở dài.
So với một bé gái 13 tuổi bình thường, Rose có ngoại hình của một người lớn. Người khác nhìn vào nó thì cứ tưởng nhầm rằng Rose là chị gái Maria. Rose là một bé gái phương Tây xinh đẹp.
Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài của nó, ngược lại, tính cách của nó thì thật là rác rưởi.
Nó giả vờ xinh đẹp, ngoan hiền trước mặt những người khác nhưng nó chỉ bộc lộ tính cách khi ở với Maria.
Lúc đầu, tôi nghĩ nó rất dễ thương. Khi biết chị gái mình đã tỉnh dậy, Rose bật khóc và ôm Maria. Nhưng ngay khi dì Mary ra ngoài, thái độ của nó đột nhiên thay đổi.
“Chị tỉnh lại làm gì? Chết đi cho rồi.” Nó nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn.
Kể từ đó, tôi biết rằng nó chỉ đang diễn kịch mà thôi.
Đến khi nó biết tôi đã mất trí nhớ, Rose cười nhạo tôi như mẹ kế của nàng Lọ Lem trong truyện cổ tích.
“Nhìn gì? Chị định hỏi là tại sao tôi lại mặc chiếc váy này à? Tôi chả làm gì cả!”
Maria vốn là cô gái tốt bụng và nhẹ nhàng, vì thế lúc đầu tôi đã cố gắng để chịu đựng Rose. Nhưng mỗi khi đi ngang qua tôi, nó cứ chế nhạo và khiến tôi không thể bình tĩnh nổi.
“Nàyyy!!! ”
Cuối cùng, tôi như một con bò rừng giận dữ nắm lấy tóc của Rose, tôi sẵn sàng chiến đấu với nó.
Rose có vẻ bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột của tôi, nhưng nó sớm túm lấy tóc của tôi và chúng tôi bắt đầu trận chiến.
Điều đáng buồn hơn là thái độ của nó sau đó.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Tôi quay đầu lại và rất đỗi ngạc nhiên khi thấy dì Mary ở đó. Trông dì ấy cũng rất bất ngờ khi chứng kiến cảnh tượng này.
“Mẹ… hức..” – Rose khóc nức nở trước mặt tôi.
Nó thôi không nắm tóc tôi nữa rồi chầm chậm thu tay lại.
“Mẹ… chị ấy… bỗng nhiên…”
“Không! Không phải như thế!”
Tôi cố gắng giải thích cho dì Mary hiểu, trán tôi rơi những giọt mồ hôi lạnh và tay tôi run lên cầm cập.
Sau đó, tôi mới phát hiện ra lý do tại sao Rose đối xử với tôi như thế. Đó là vì Maria không phải là chị ruột của cô ấy. Kể từ ngày đó, Rose và tôi đã trở thành kẻ thù.
Thi thoảng, Rose không ngừng nói những lời lẽ chế nhạo như “Chỉ có điên mới sống như chị?” và dĩ nhiên, tôi cũng không chịu thua mà đáp trả lại, “Ừ, chị điên đấy thì sao.” Nó tiếp tục chọc tức tôi: “Chị định cứ sống thế à?” Nhưng tôi chỉ đáp trả với nó trong một thời gian ngắn.
Thật xấu hổ khi tranh cãi với một đứa trẻ chỉ bằng nửa tuổi của mình. Tôi suýt thở dài một lần nữa.
Mặc kệ nó, tôi mở cửa bước vào nhà. Tôi nằm ngay xuống giường khi bước vào phòng ngủ của mình.
Bình thường, tôi phải đọc một cuốn sách khó nhằn để học chữ, nhưng hôm nay tôi không muốn làm gì cả.
Tôi nằm trên giường rồi thơ thẫn nhìn vào chồng sách mà mình phải đọc.
Thật ra thì cuộc sống của Maria cũng không tệ đến thế. Nói một cách đơn giản, nó giống như một dòng chảy ổn định.
Sau khi thức dậy, tôi ăn sáng, làm việc nhà, phụ giúp ba mẹ Maria tại nhà hàng, học tập, ăn, rồi ngủ và cứ lặp lại như thế.
Nó rất khác với cuộc sống bình thường của ở Hàn Quốc. Tôi thường đi ra ngoài nhiều, đặc biệt là vào cuối tuần.
Nhưng ở đây thì khác, tôi không có nơi nào để đi và không có gì để làm. Đó là lý do tại sao tôi chọn giúp đỡ việc kinh doanh nhà hàng của gia đình. Mong rằng điều này có thể làm giảm đi sự nhàm chán của tôi, thậm chí chỉ một chút thôi cũng được.
Tôi không thể sống vui vẻ ở đây vì môi trường rất khác biệt. Tôi cũng thấy rất khó để gắn bó với bất cứ ai hoặc bất cứ điều gì. May mắn thay, điều duy nhất khiến tôi thích ở cái thế giới này là trò chuyện với các con vật.
“Liệu tôi có nên tiếp tục sống như thế này không?”
Một cuộc sống cực kỳ bình thường, đơn điệu, không có bất cứ điều gì mới mẻ.
Tôi hơi sợ một chút khi nghĩ đến việc mình sẽ sống như thế này cho đến khi tôi chết.
Thỉnh thoảng, tôi thức giấc lúc nửa đêm và cảm thấy mọi thứ thật trống rỗng.
Càng nghĩ về sự thật là tôi sẽ không bao giờ có thể quay trở lại cuộc sống cũ của mình, mong muốn sống một cuộc đời sôi động trong tôi lại càng lớn hơn.
“Bất cứ ai có thể chữa bệnh cho con báo của Thái Tử, thì sẽ được ban cho một điều ước.”
Lúc này, câu nói này lại vang lên trong đầu tôi, tôi nhớ như in từng từ một không sót chữ nào.
Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi quyết định mình sẽ đến Hardel, nơi Thái tử và con báo đang sống!