Sống Cuộc Đời Của Maria Lewellin - Chapter 7
Tôi vội vã chạy về phía con tàu và nhanh chân băng qua cây cầu gỗ vì e sợ rằng mình sẽ bị bỏ lại phía sau.
“Chờ đã, đợi tôi một chút.”
Cuối cùng thì tôi cũng lên được boong tàu, nơi mà đám đông đang đứng đó.
Tôi đảo mắt nhìn xuống phía dưới nhưng vẫn không thấy Gerard đâu cả trong khi con tàu bắt đầu rời bến từng chút một.
Anh ta đã đi đâu rồi chứ…?
Chẳng màng đến những suy nghĩ của tôi, con tàu cứ thế dần tăng tốc. Lúc này, khoảng cách giữa con tàu và bến cảng ngày càng xa dần.
Cuối cùng thì đảo Tiere hoàn toàn nằm ngoài tầm nhìn của tôi nhưng tôi vẫn không thể rời khỏi boong tàu.
“… liệu đã có chuyện gì xảy ra ư?”
Chắc không phải vậy đâu.
Tôi lắc đầu liên tục, mắt nhắm nghiền khi nghĩ đến Gerard.
Đó chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường, giữa tôi và Gerard không có gì cả. Nhưng nếu anh ta lỡ chuyến tàu thì sao? Anh ta có thể lên con tàu kế tiếp để đến nơi anh ta cần mà.
Nhưng tôi không thể gạt bỏ sự lo lắng này ra khỏi tâm trí mình. Những ngày qua, dù chúng tôi hay cãi nhau nhưng dường như tôi đã thân thiết với anh ta nhiều hơn tôi nghĩ.
[Rohin, ngày xx, tháng xx, năm 26
Tôi đã lên tàu được 5 ngày rồi.
Cuối cùng thì hôm nay tôi cũng được đặt chân xuống đất một lần nữa.
Nơi đây được gọi là đảo Tiere, và có rất nhiều người ở đó… tôi đã rất phấn khích khi thấy cảnh tượng này.
Tôi đã có một buổi trưa tuyệt vời. Tôi được ăn thử món thịt hầm.
Có một tên trộm đã lấy ví của tôi nhưng Gerard đã bắt được chúng. Cuối cùng thì tôi có thể lấy lại ví của mình.
Nhưng Gerard đã biến mất. Tôi đã đợi anh ấy nhưng anh ấy không xuất hiện. Anh ta đã đi đâu vậy cơ chứ?
– Nhật ký của Maria, người vẫn còn gặp khó khăn trong việc viết chữ.-]
“Kính thưa quý hành khách, chúng ta đã đến nơi an toàn!”
“Chào mừng đến với Hamilton.”
Tôi nghe rõ giọng nói của các thủy thủ và thậm chí cả tiếng hót chào mừng của những chú chim đang bay lượn trên không.
Tôi xuống tàu cùng với những hành khách khác và thật sự kinh ngạc về những thứ hiện ra trước mắt.
Sau một hành trình dài, cuối cùng tôi cũng đến cảng Hardel.
Nơi này không thể so sánh với cảng Adel hay đảo Tiere. Rõ ràng là bến tàu ở đây rộng hơn và các tòa nhà xung quanh là tuyệt đẹp.
Trước khi rời bến cảng, tôi nhìn quanh con tàu một lần nữa.
“… ngu ngốc, ngu ngốc”
Trong đầu tôi là hình ảnh của Gerard đứng trên boong tàu đang vẫy tay chào tạm biệt tôi với một nụ cười rạng rỡ nhưng anh ấy không có ở đó.
Lần tới nếu tôi gặp anh, tôi sẽ cười vào mặt anh vì là một kẻ ngốc khi đã bỏ lỡ chuyến tàu.
Sau khi gạt bỏ những hối tiếc ấy qua một bên, tôi mới nhận ra mình đã chậm hơn mọi người một bước. Tôi đã định tìm một chiếc xe ngựa trước tiên bởi vì ở khắp mọi nơi, những xe ngựa đều đã chở đầy khách rồi.
Tôi dừng lại, rồi nhìn quanh các tuyến đường và giao thông nơi đây.
···· Nhưng tôi nên đi đâu bây giờ?
◆◇◆◇◆
Sau đó…
tôi tiếp tục tìm kiếm một chiếc xe ngựa trống. Nhưng dạ dày tôi bắt đầu gầm gừ, may mắn thay, tôi đã thấy một nhà hàng.
Thế là tôi quyết định đi đến đó.
Tôi đã tự mình ăn hết một đĩa khoai tây nướng phô mai và hỏi thăm chủ quán về việc tìm xe ngựa ở đâu.
Nhờ sự hướng dẫn của chủ quán mà tôi đã có thể đến trạm xe ngựa an toàn. Cuối cùng, tôi rời bến cảng cùng với những hành khách khác cũng đi chung tuyến đường trên một chiếc xe ngựa.
Đó quả là một chặng đường dài để đến được cung điện. Khi tôi xuống xe ngựa thì mặt trời đã lặn. Vì vậy, tôi phải ở lại đêm tại một quán trọ gần quảng trường.
Sáng hôm sau.
Tôi đã đến nơi nhưng trước mặt tôi là những lính gác đứng trang nghiêm canh giữ lối vào cung điện.
Trên đường đi bằng xe ngựa đến đây, tôi vô cùng ngỡ ngàng trước vẻ đẹp nguy nga của cung điện từ xa qua khung cửa sổ. Bức tường thành bên ngoài vĩ đại như một pháo đài tráng lệ, khổng lồ.
Tất nhiên, tôi biết rằng nơi đây rất xa hoa bởi vì đó là nơi mà vua và dòng dõi quý tộc sinh sống nhưng có vẻ như nó lộng lẫy và vĩ đại hơn tôi tưởng.
“Hít vào… thở ra…”
Tôi hít một hơi thật sâu và lấy dũng khí để tiến tới một bước.
Tôi đã lên kế hoạch tiếp cận một trong vài lính gác có vẻ ngoài hiền lành. Nhưng tất cả bọn họ đều trông rất nghiêm nghị.
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Tên lính vẫn im lặng. Anh ta không nghe tôi nói sao?
“Xin lỗi. Tôi xin lỗi, nhưng tôi đến đây để gặp Thái tử.”
Lúc này, tên lính mới đáp lời. Anh ta nhìn tôi với ánh mắt sắc bén.
“Ngài ấy cho gọi quý cô à?”
“Cái gì? Không. Tôi…”
“Vậy thì về đi.”
Anh ta ngắt lời tôi một cách dứt khoát như thể anh ta nói rằng anh ta không có ý định nghe những gì tôi nói. Tôi đã rất xấu hổ khi bị đối xử như thế.
Này, chẳng phải các anh đang tìm người chữa bệnh cho con báo à? Để tôi nói cho anh nghe nhé, khi biết tin này, tôi đã không ngại đường xa mà đến đây.
“Xin lỗi.”
“Cô về đi.”
“Xin lỗi…”
“Cô về đi.”
“Xin.. . ”
“Về đi.”
Tôi không thể chịu nổi nữa.
“Anh nghe tôi nói đã! Làm ơn nói chuyện với tôi đi!”
Tôi vô thức quát lên như một con sư tử rống. Nhưng sau đó tôi lại rất lo lắng tự nhủ với bản thân phải mạnh mẽ lên.
Những tên lính nhìn chằm chằm vào tôi với một cái nhìn vô cùng hoang mang.
Sao cũng được.
Thay vào đó, tôi nghĩ đây là một cơ hội, vì vậy tôi vội vã nói cùng với một nụ cười thật tươi.
“Thật ra, tôi đến đây để chữa cho con báo của Thái Tử.”
Sau đó, một trong số họ cất tiếng hỏi tôi với vẻ mặt đầy nghi ngờ.
“… ý cô là, cô á?”
“Đúng vậy.”
Lúc này, bầu không khí trở nên căng thẳng. Tên lính quay về với vẻ mặt nghiêm nghị của mình và nói:
“Vậy thì cô nên quay về đi. Trước khi cô nhận cái kết thảm hại.”
“Tại sao chứ? Không phải các anh đang tìm người chữa bệnh cho con báo sao?”
Thậm chí ngày hôm qua, tôi đã hỏi người chủ xe ngựa và ông ấy đã khẳng định thông tin này là đúng mà. Thái Tử thực sự đang tìm kiếm một người có thể chữa được con báo của Ngài ấy.
Nhưng các anh bị làm sao thế?
“Thông tin ấy là đúng nhưng cô hãy tự soi gương trước đi đã. Con báo chỉ cần cắn một phát là cô đi đời.”
Một tên lính khác bên cạnh lắc đầu. Việc nhắc đến con báo có vẻ khiến họ thấy kinh tởm và mệt mỏi.
Nhưng tôi không thể bỏ cuộc. Tôi không thể đến gần bởi vì tôi sợ những ngọn giáo sắc bén mà họ đang cầm nhưng tôi đã thể hiện sự tuyệt vọng ở một khoảng cách thích hợp.
“Tôi là một bác sĩ thú y giỏi, vì vậy ít nhất hãy để tôi gặp anh ấy.”
“Không, quay lại đi.”
“Không, tại sao lại thế? Chỉ một lần thôi, ······.”
Rồi lúc đó bọn lính gác, những tên cứ cố đuổi tôi đi bỗng đứng thẳng lên và hành động một cách lịch sự.
Có chuyện gì vậy?
Tôi quay lại nhìn thì thấy một chàng trai trẻ cưỡi ngựa.
Lính gác bước sang một bên và mở cánh cổng làm bằng sắt rất chắc chắn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thái độ của họ rất khác với cách họ nói chuyện với tôi. Có phải anh ta là người có thể tự ý ra vào Hoàng cung?
Người đàn ông không đi qua cánh cổng liền. Ông kéo nhẹ cương ngựa của mình, sau đó dừng lại và nói.
“Có chuyện gì vậy?”
Sau đó, một trong những tên lính đứng nghiêm trang và đáp lại.
“Quý cô này nói rằng cô ấy đến chữa bệnh cho con báo. Và chúng tôi chỉ bảo cô ấy về nhà đi.”
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình nên tôi quay đầu lại. Ngay lập tức, tôi đã bắt gặp ánh mắt của người đàn ông ngồi trên yên ngựa.
Trông anh ấy khá trẻ, có lẽ anh ấy ở tuổi hai mươi?
Tuy nhiên, vẻ ngoài của anh toát ra ánh hào quang dường như không phải là của một người bình thường. Chỉ cần nhìn qua cách những tên lính này hành động cũng đã đủ chứng minh cho điều này.
“Có đúng sự thật không?”
“Vâng ạ?”
Khi tôi hỏi lại vì chưa hiểu ý anh, anh ta cau mày khó chịu.
“Tôi đang hỏi liệu có đúng là cô đến để chữa bệnh cho con báo không.”
“Vâng ạ, chính tôi.”
Anh ấy nhướng mày trước câu trả lời tự tin của tôi. Bằng cách nào đó, tôi đã có linh cảm rằng người này sẽ cho phép tôi gặp Thái Tử.
“Trông cô có vẻ như không dám rờ đến một con mèo, vậy mà khi nhắc đến con báo, cô rất tự tin nhỉ.”
“…”
“Được rồi, theo tôi.”
*Tiếng chân ngựa*
Vừa dứt lời, anh ta phi ngựa qua cánh cổng sắt.
Tôi nhìn bọn lính gác với vẻ mặt đầy bối rối. Khi họ không ngăn cản tôi, tôi lập tức đi theo sau anh ta.
Ngay khi bước qua cánh cổng, tôi đã không kịp ngập miệng khi thấy…
Ôi, Chúa ơi, thật tuyệt vời!
Cảnh tượng mà tôi chỉ nhìn thấy trong quyển sách thời thơ ấu của mình được mở ra trước mắt tôi. Đó là một cung điện xinh đẹp với rất nhiều thứ lộng lẫy. Tôi tự hỏi liệu đây có phải là một giấc mơ hay không.
Một lúc sau, một chiếc xe ngựa xuất hiện và đến đón tôi. Đi được một lúc thì nó dừng lại.
“Theo tôi.”
Một lần nữa anh ấy đi trước dẫn đường cho tôi. Một cái cửa lớn được mở rộng ra trước khi tôi có thể leo lên hết các bậc thang. Tôi theo sau anh ta mà trong lòng có chút căng thẳng.
Nội thất bên trong thật tuyệt vời. Anh ta đang đi dọc theo hành lang có trải thảm đỏ thì bỗng dừng lại và những người hầu nhanh chóng mở cửa một căn phòng.
“Vào đi.”
Tôi bước từng bước thật cẩn thận và nhìn thấy một cái bàn lớn trước mặt tôi. Ở hai bên có rất nhiều kệ sách với vô số quyển sách dày cộm đủ để đánh bạn ngất xỉu chỉ với một đòn duy nhất.
Đây là phòng học hay là văn phòng làm việc nhỉ?
Tôi đã thay đổi tư thế đứng thành một người lịch sự. Tôi đan tay lại với nhau và trước mặt tôi là một phụ nữ với một chiếc xe đẩy.
“Ngồi xuống đi.”
“Vâng ạ.”
Tôi ngồi xuống ghế sô pha và nghe rõ tiếng nước trà được rót ra tách.
“Cảm ơn cô.”
Vì tôi quá khát nên đã cầm ngay một tách trà lên uống. Tôi nhấp một ngụm trà và thưởng thức hương thơm của nó.
Người đàn ông ngồi đối diện hỏi tôi.
“Cô có thể cho tôi biết cô đến từ dòng tộc nào không?”
“Tôi không phải là giới quý tộc, tôi là một người bình dân. Tên tôi là Maria Lewellin.”
“Tôi hiểu rồi.”
Tôi đã hơi lo lắng khi tiết lộ gia cảnh của mình nhưng may mắn thay, có vẻ như điều này không quan trọng. Anh ta bảo tôi đợi một lát và rời khỏi đó.
Một người đầy tớ trải một tấm thảm nhỏ trên sàn nhà. Sau đó ông ôm lấy con chó của chủ mình và cẩn thận đặt nó xuống tấm thảm.
Có chuyện gì với nó vậy? Nó có bệnh không?
Khi tôi đang tò mò hỏi người đầy tớ, tôi nghe thấy một giọng nói của một người đàn ông.
“Cô nói cô đến đây để chữa cho con báo à.”
“Vâng ạ.”
“Vậy hãy thử với con chó này trước. Nếu cô không tìm ra vấn đề của con chó, cô sẽ phải chuẩn bị tinh thần rời khỏi đây. Thời gian của tôi rất quý báu, vì vậy hãy làm ngay đi. Đừng lãng phí thời gian của tôi.”
*nuốt nước bọt *
Miệng tôi bắt đầu khô lại vì một lý do nào đó.
Đây có phải là một bài kiểm tra đầu vào không?
Người đàn ông khoanh tay đứng nhìn tôi và bầu không khí thật lạnh lẽo. Tôi thử nghĩ rằng nếu tôi chẩn đoán giả về bệnh của con chó này, điều gì đó khủng khiếp chắc chắn sẽ xảy ra với tôi.
“Haah…”
Không sao đâu. Tôi có một vũ khí bí mật.
Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Bây giờ hãy để tôi kiểm tra nó xem sao.”
“Được thôi.”
Tôi cúi xuống và đến gần chú chó hơn. Tôi cảm thấy trong lòng rất vui mà không hiểu lý do tại sao. Con chó nằm úp mặt xuống trên tấm thảm là một giống chó schnauzer, một giống chó như Boraeng.
Sau đó, tôi nói chuyện với nó bằng một giọng nói nhỏ nhẹ.
“Xin chào?”