Sống Cuộc Đời Của Maria Lewellin - Chapter 8
*leng keng*
May mắn thay, câu nói của tôi có tác dụng. Tôi thấy tai của chú chó con này cử động một chút.
Đó là một phản ứng bình tĩnh hơn tôi nghĩ. Thường thì khi tôi bắt chuyện với những con vật khác, chúng luôn tỏ vẻ rất ngạc nhiên nhưng con chó trước mặt tôi lại không giống vậy.
[Màu lông của em thật đẹp. Em tên là gì vậy?]
[…….]
Con chó vẫn im lặng. Tôi ngước nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình, rồi nhấc bổng con chó lên.
“Tôi có thể hỏi anh điều này được không?”
“Cô nói đi.”
“Bé cún con này có sở thích gì vậy ạ? Có thể là về thức ăn hoặc những trò chơi yêu thích của nó cũng được.”
“Nó thích chơi với bóng.”
Chơi với bóng ư? Thật tuyệt vời.
Đây quả là một thông tin hữu ích. Tôi nhìn chú chó con với vẻ mặt thuyết phục hơn nhiều.
[Em có muốn chơi bóng với chị không? Chị sẽ ném bóng cho em bắt nhé.]
[….]
Nhưng con chó vẫn im lặng như tôi dự đoán. Dù đã cố gắng dụ dỗ nó vài lần, tôi vẫn không thành công. Ngược lại, vì lý do nào đó, ngay khi nó mở mắt ra, nó nhìn tôi với vẻ bất bình.
Haiz. Nó có thực sự thích chơi với bóng không cơ chứ?
Tôi đã định hỏi anh ta nhưng tôi đã đổi ý. Tôi nhìn chăm chú vào đôi mắt của con chó. Thật điên rồ nếu tôi bắt đầu nghi ngờ anh ta.
“Anh có thể cho tôi biết thêm về món ăn yêu thích của nó không?”
Đừng có nói dối.
“… con này thích thịt gà.”
“Thật không ạ?”
“Làm sao tôi có thể nói dối một cô gái mà tôi chưa từng gặp?”
Chà, anh vừa nói xạo đấy thôi. Nếu sinh ra ở thời hiện đại, chắc chắn anh có thể làm diễn viên rồi.
Nhưng tôi quyết định tin tưởng người đàn ông này một lần nữa. Tôi chuyển sự chú ý của mình sang con chó một lần nữa và nói to:
[Em có muốn ăn thịt gà không?]
[Gâu]
“Điều này khiến chị ngạc nhiên đấy.”
Cảm ơn Chúa, tôi cũng đã thành công lần này.
Con chó sủa lớn như thể nó chưa bao giờ mệt mỏi vậy. Nhờ đó, tôi nhận ra rằng chú chó con này rất thích ăn thịt gà.
[Chị có thể chạm vào em một chút không?]
[Cho tôi ăn gà đi.]
[Nếu em trả lời chị trước thì chị sẽ cho em ăn.]
[Muốn làm gì thì làm, miễn là cho tôi ăn gà.]
Tôi phá lên cười khi nghe nó nói thế. Hẳn là con chó này rất thích thịt gà.
Tôi cẩn thận đưa tay ra, vuốt ve lưng nó, sau đó tôi lần lượt kiểm tra tai và răng của nó.
Thật tiếc vì tôi không thể kiểm tra bên trong nhưng trừ khi đó là một căn bệnh nghiêm trọng, hầu hết mọi thứ đều có thể thấy được bằng mắt thường.
May mắn thay, khi tôi kiểm tra tổng quát, con chó không gặp vấn đề gì về sức khỏe cả.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào phần gáy mềm mại của nó và trò chuyện với nó qua tâm trí của mình một lần nữa.
[Cái gì nữa vậy? Cho tôi gà nhanh lên. Tôi thích gà.]
[Chị cũng rất thích gà lắm. Mà sao nãy giờ em nằm yên một chỗ vậy? Em bị ốm à?]
[Không.]
[Vậy tại sao em không chịu dậy?]
[Phiền thật đấy. Tôi ghét phải di chuyển tới lui. Nhưng lúc nào tôi cũng bị kéo đến đây hoặc là qua đó. Tôi rất mệt mỏi khi phải như thế.]
Nó lắc người như muốn khẳng định rằng mình thực sự không thích như thế chút nào, rồi nó để khuôn mặt chán chường của mình lên đôi bàn chân trước.
Thính giác của nó rất tốt và giọng nói cũng tốt nữa. Có vẻ như nó không gặp vấn đề gì nhưng tôi vẫn muốn hỏi nó điều cuối cùng. Nếu câu trả lời phù hợp, thì người đàn ông sẽ không nghi ngờ tôi.
[Chị còn một câu hỏi nữa cho em. Đã từng có ai kiểm tra tai hoặc chạm vào em như cách mà chị vừa làm không?]
[Có.]
[Em nói thật chứ? Vậy em có nhớ họ đã nói gì không?]
[Có. Họ nói rằng tôi khỏe mạnh, chỉ là hơi lười biếng.]
Lúc này, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi vuốt ve cổ của nó, tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào người đàn ông rồi nói:
“Tôi đã kiểm tra và có vẻ như nó không sao cả.”
Người đàn ông nhướng mày tỏ vẻ không đồng tình.
“Vậy tại sao nó trông yếu ớt và mệt mỏi như vậy?”
Nó vốn là như vậy mà.
Đó là điều tôi muốn nói nhưng tôi đã kịp ngăn cản dòng suy nghĩ sắp thành lời của mình và cho anh ta một câu trả lời đơn giản.
“Không phải tất cả các con chó đều hiếu động. Chúng cũng có những tính cách khác nhau như con người chúng ta. Vì nó thích thịt gà, nên nếu anh muốn dắt nó đi dạo hoặc tập thể dục thì hãy cho nó ăn cái đã.”
Chết cha.
Tôi vội vàng ngậm miệng lại. Haiz.. đây không phải là một câu trả lời đơn giản.
“Dù sao thì, nó hoàn toàn khỏe mạnh. Anh không cần phải lo lắng về nó, chẳng qua là nó chỉ không thích phải di chuyển nhiều thôi.”
Rồi tôi mỉm cười với anh ta.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào tôi, xoa cằm, rồi chậm rãi nói:
“…Cô nói mình tên là Maria đúng không?”
“Đúng ạ.”
“Được rồi, tôi sẽ dẫn cô đến gặp Thái Tử.”
Tốt thôi!
Tôi nắm chặt tay của mình và cảm ơn người đàn ông.
“Cám ơn anh rất nhiều.”
“Cô hãy chờ ở đây một lát.”
Người đàn ông sau đó ra lệnh cho người hầu của mình.
Hmm, chúng ta không đi ngay bây giờ sao?
Dự đoán của tôi đã đúng.
Người hầu sau đó cẩn thận dắt con chó đi dạo, lúc này con chó sủa thật lớn.
“Gâu! Gâu-gâu uuuu”
[Chị đã nói là sẽ cho tôi thịt gà mà! Đồ dối trá!]
Khi tôi nghe thấy giọng nói buồn bã của nó, tôi nhanh chóng hét lên trong tâm trí của mình:
[Chị sẽ yêu cầu họ đem đến cho em sau! Cảm ơn em đã giúp chị nhé!]
Tôi ngồi xuống và nhấp một ngụm trà mà người phụ nữ khi nãy đã mang đến cho tôi. Tôi nhìn quanh phòng, và nhấp thêm một ngụm nữa.
Wow, vị trà cũng thật tuyệt vời, không hổ danh là hoàng cung.
“…..haaa”
Tôi đặt tách trà xuống và thở dài. Tôi không có gì để làm cả, ngoài việc ngồi thẫn thờ một mình và cảm giác lúc này thật chán muốn chết.
Tôi đã nghĩ rằng người đàn ông sẽ quay lại ngay lập tức nhưng tôi đã nhầm. Tôi đã đợi ở đây rất lâu. Đã một giờ trôi qua kể từ khi anh ta rời đi. Kim giờ của chiếc đồng hồ lớn được treo trên tường cũng đã quay được 1 vòng.
*crack*
Aigoo-ooo!
Ngay khi vừa vươn vai lên, tôi nghe thấy tiếng khớp xương của mình kêu cái rắc.
Âm thanh ấy làm tôi ngạc nhiên.
Tôi liếc sang một bên và may mắn thay, cô hầu gái có vẻ không quan tâm đến tôi. Cô ấy chỉ đứng đó, chắp tay lễ phép và không nhìn đi đâu cả.
Cô ấy trông khá trẻ. Chắc cô ấy bằng tuổi với Maria nhỉ?
Khi tôi đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, người đàn ông ban nãy xuất hiện và bảo rằng:
“Theo tôi.”
Cuối cùng thì bây giờ tôi có thể nhìn thấy Thái Tử sao?
Trái tim tôi đập liên hồi. Người đàn ông dẫn tôi quay lại hành lang nơi anh ta đã đến trước đó và leo lên các bậc tam cấp dẫn đến tầng hai.
Tầng hai lộng lẫy hơn nhiều so với tầng dưới. Một lối đi lớn trước mắt tôi được mở ra, nó rất đẹp và trông giống Cung điện Versailles.
Đó không phải là điều duy nhất để xem. Những bức tranh của họa sĩ Da Vinci được treo đầy tường, và giữa những cây cột là những bức tượng lớn.
Đây có lẽ là một tuyệt tác được thực hiện bởi các nhà điêu khắc giỏi nhất của đất nước. Tuyệt, rốt cuộc thì tôi cũng đã ở cung điện của Thái Tử.
Một trong số này có lẽ đáng giá cả một gia tài. Nếu tôi trộm một bức thì số tài sản ấy đủ cho đời con cháu của tôi luôn đấy chứ.
Mặc cho những suy nghĩ ngu ngốc của mình, tôi vẫn tiếp tục đi theo sau người đàn ông.
Một lúc sau, người đàn ông dừng lại ở cửa. Các kỵ sĩ được trang bị đầy đủ vũ khí và áo giáp đang đứng canh chừng, và tôi đoán là Thái Tử đang ở bên trong đó.
Gerard nói rằng Thái Tử trông giống một con báo thì phải?
Nụ cười rạng rỡ của Gerard xuất hiện trong đầu khi tôi nghĩ về điều này. Tức là Thái Tử trông đẹp như một con báo? Tôi cũng mong là như vậy.
“Làm phiền cô một chút.”
Tôi bị khám xét cơ thể trước khi gặp Thái Tử. Sau khi khám xét xong, người đàn ông nhắc nhở tôi:
“Bệ hạ không thích phiền phức. Chỉ cần cô trả lời một cách lịch sự và đừng suồng sã.”
“Vâng ạ. À, xin lỗi cho tôi hỏi một chút.”
“Có chuyện gì?”
“Tôi nên chào Ngài ấy như thế nào?”
Hẳn là trong cung phải có nghi thức hoàng gia nào đó chứ và tất nhiên là tôi không biết gì cả.
“….”
Có một chút ngạc nhiên trên khuôn mặt của người đàn ông. Nhưng anh ấy ngay lập tức quay lại với vẻ mặt vô cảm và giải thích ngắn gọn cho tôi:
“Cô có thể giữ chặt váy bằng cả hai tay và cúi chào với đầu gối hơi khuỵu xuống”.
Người đàn ông không nhận ra là lúc này trông anh ấy giống như đang nhai một con bọ.
Nó không chỉ đơn giản như vậy chứ?
Người đàn ông ho liên tục như thể cảm giác sâu kín nhất của anh ta đã bị tiết lộ.
“Ngài ấy biết rằng cô chưa học cách cư xử đúng mực nên Ngài ấy sẽ hiểu thôi.”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bị tưởng nhầm là một người không biết cách cư xử… Điều đó không phải là thiếu tôn trọng đối với Điện hạ sao?”
“Sẽ ổn thôi. Glick… miễn là cô đối xử đúng mực với con báo của Ngài ấy. ”
Sau đó, anh ta quay lại, nhìn các kỵ sĩ và bảo:
“Hãy nói với Điện hạ rằng tôi đã đưa bác sĩ thú y tới để chữa bệnh cho con báo.”
Ngay sau đó, cánh cửa mở ra và mọi thứ hiện ra trước mắt tôi.
Tôi thật sự lo lắng.
Tim tôi bắt đầu đập nhanh trở lại. Tôi đã cố gắng bình tĩnh lại bằng cách hít thở sâu nhưng nó không có tác dụng. Tôi bất giác hơi cúi đầu xuống.
Đó là vì tôi rất căng thẳng khi gặp một người có địa vị cao như Thái Tử, và vì tôi cứ nghĩ đến những lời của Gerard rằng anh ấy giống như một con báo.
Nói tóm lại, tôi có cảm giác như mình đang là một học sinh cuối cấp ba chuẩn bị xem kết quả trúng tuyển đại học, hoặc một người mua vé số chưa nhìn thấy hai chữ số cuối của tờ vé số trúng thưởng.
Chỉ là cảm giác như vậy thôi. Sự căng thẳng trong tôi đã lên đến đỉnh điểm.
“Đây là người phụ nữ tôi đã nói, thưa Điện hạ.”
Tôi nuốt nước bọt để cổ họng không bị khô. Giữ chặt gấu váy của mình, tôi hơi khuỵu gối xuống, ba giây sau tôi mới có thể nói được câu chào đầu tiên.
“Thật vinh hạnh cho tôi khi được gặp Ngài. Tôi là Maria Lewellin.”
Bên kia im phăng phắc. Một lúc sau, một giọng nói trầm thấp phát ra.
“Ngẩng đầu lên.”
“Vâng, thưa Điện hạ.”
Tôi đan hai tay vào nhau và giữ nguyên tư thế của mình. Sau khi hít một hơi thật dài, tôi chậm rãi ngẩng đầu lên với trái tim đang run rẩy.
……. Lạy chúa, thật tuyệt vời.
Tôi đã được nhìn thấy dung nhan của Thái Tử ngay khi ngước đầu lên.
Một đôi mắt lạnh lùng, một cái mũi cao và một đôi môi căng mọng.
Thái Tử là một người đàn ông vô cùng đẹp trai. Điều đáng ngạc nhiên hơn là mái tóc của anh ấy có màu đen.
Hơn nửa năm trôi qua kể từ khi tôi xuất hiện ở thế giới này, tôi chưa từng thấy ai có mái tóc đen như vậy.
Ngay cả thân xác này, Maria có ngoại hình của người phương Tây và mái tóc đỏ.
“Hmm.”
Tôi tỉnh dậy sau cơn mê khi nghe thấy tiếng ho từ đâu đó. Sau đó, tôi lại cúi đầu xuống và một giọng nói trầm vang lên.
“Cô có thể chữa khỏi bệnh cho con báo đúng không?”
“Vâng ạ.”
Tôi có thể nghe thấy một tiếng thở dài. Tại sao lại như vậy? Tôi thậm chí chưa làm bất cứ điều gì mà!
“Nếu cô không thể làm được, thì hãy quay về đi.”
Khi tôi từ từ ngẩng đầu lên, tôi vẫn nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Thái Tử, nó hoàn hảo như một tác phẩm điêu khắc vậy. Nhưng lúc này, anh ấy đang lạnh lùng nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ ngờ vực.
Con báo của Thái Tử cứ gào lên một cách buồn bã mà không thèm ăn, và đó không phải là tất cả những gì tôi lo lắng. Điện hạ đã tìm kiếm khắp nơi rồi nhưng không ai có thể chữa khỏi cho con báo.
Tôi hoàn toàn có thể hiểu được tại sao Thái Tử lại nghi ngờ tôi như vậy.
Tin đồn đã lan đến Adella nơi tôi ở, nhiều người cũng đã đến cung điện và nói rằng họ sẽ cố gắng chữa khỏi cho con báo nhưng họ đều đã thất bại. Bởi vì nếu họ thành công thì tôi đã không ở đây rồi.
Sau khi sắp xếp suy nghĩ của mình, tôi nhìn Thái Tử với thái độ cứng rắn và nói:
“Tôi tự tin với kỹ năng của mình. Vậy nên, xin Điện hạ hãy tin tưởng ở tôi.”