Sống Như Mẹ Kế Của Nhân Vật Phản Diện - Chapter 1
Chương 1: SỰ TỬ TẾ VÀ NHẸ NHÀNG TRƯỚC KIA
Một bàn tay đầy gân xanh đánh thật mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, kèm theo là thanh âm chói tai vang lên đã phá tan sự tĩnh lặng xung quanh hai người. Đầu của đứa trẻ nhói lên, cậu đưa tay ôm lấy khuôn mặt dần trở nên đỏ ửng. Nhận lấy cái tát khiến cậu choáng váng ngã xuống bãi cỏ, thanh âm thút thít như nghẹn lại nơi cổ họng, tay cậu cố gắng ngăn những giọt nước mắt lăn dài trên gò má vốn đã trở thành một màu đỏ đậm.
“Con… con… xin… xin lỗi mẹ.”
Cậu cố gắng cúi đầu để che đi khuôn mặt đã bầm tím. Tiếng nức nở xen lẫn lời xin lỗi không ngừng lặp lại đối với người phụ nữ trước mặt.
“Xin lỗi sẽ sửa chữa tất cả những sai lầm của mày sao?”
Ả ta hỏi cậu bé với giọng điệu ngọt ngào nhưng đầy kinh tởm. Cậu bé vẫn cố gắng thốt ra lời mặc dù đã run rẩy đi ít nhiều:
“Con sai rồi mẹ ơi… h-hu…”
“Mày có mong tao tin mấy lời của mày không hả?”
Giọng người phụ nữ dường như lớn hơn. “Tao phải làm gì để với những lời nói dối như cơm bữa của mày đây?!”
Đôi mắt như bầu trời thăm thẳm kia của cậu bé đã rưng rưng nước mắt. Cậu tưởng như rằng bản thân mình đã chạm đến ngưỡng đau đớn tột cùng.
Vợ của Tử tước Marshmell không hề tỏ ra thương xót đứa trẻ dù chỉ một chút. Đạo lý kẻ săn mồi sẽ không thương xót con mồi của nó. Ngay cả khi chứng kiến máu chảy ra từ tay chân bị thương của cậu bé, ả dường như chẳng hề nao núng chút nào.
“Tao không muốn nhìn thấy bộ mặt thảm hại của mày nữa.”
Nghe thấy mấy lời đó, cậu bé đã nhanh chóng quay đầu về phía người phụ nữ kia với vẻ mặt bần thần.
“Mẹ ơi, con sai rồi, xin mẹ hãy tha thứ cho con. Con hứa sẽ không phạm lỗi nữa. Con sẽ cố gắng hơn nữa mà! Con xin mẹ mà!”
Cậu cố gắng van nài người phụ nữ, giọng của cậu như lạc đi vì nỗi sợ hãi xâm chiếm.
“Mày ở đây chẳng có ích gì. Vì mày đã dám làm vỡ chiếc bình yêu thích của tao.”
Khuôn mặt cứng đờ của ả đang sôi sục vì cơn giận dữ.
Lúc này cậu bé mới nhận ra rằng, chiếc bình vỡ đó chính là bản án quyết định số phận của cậu. Sau cái tát, khuôn mặt của cậu bé nhanh chóng sưng lên, mảng bầm tím lúc càng rõ hơn trên đôi má ửng đỏ của cậu. Tay chân cũng không tránh khỏi bị những mảnh vỡ sắc nhọn của chiếc bình đâm xuyên qua. Thậm chí sau lúc đó, cậu vẫn tiếp tục van nài mẹ mình dẫu biết rằng đó là điều vô ích.
“H-Hu… Mẹ làm ơn! Con có thể giải thích!”
“Tao không quan tâm đến lời giải thích của mày. Ngậm miệng lại và biến khỏi căn nhà này ngay lập tức.”
Ả dùng những lời nói đầy nhẫn tâm khiến Hir rùng mình. Cậu bé co rúm người lại trên mặt đất đầy bụi như thể thầm cầu xin lòng thương xót của ả.
Người phụ nữ nhìn xuống cậu bé đáng thương, đang phủ phục trên mặt đất với vẻ khinh bỉ. Đối với ả cậu không khác gì một kẻ cặn bã, một sự tồn tại đáng thương trên đời này mà thôi. Và ả chẳng bao giờ chịu ở cùng một chỗ với cậu. Ả ta ra sức dùng chân đá cậu bé, sau đó xốc cổ áo của cậu lên, kéo lê về phía cửa.
“Đừng bắt tao phải nói hai lần.”
Ả tuyên bố rồi xô cậu ở lối ra vào. Sau cơn choáng váng, đôi mắt run rẩy của cậu nhìn theo bóng dáng của người phụ nữ kia. Cậu mấp máy đôi môi như thốt ra lời van xin cuối cùng dẫu không thành lời kia. Từng chút từng chút một cậu thu mình lại, cố gắng khắc chế cơn run rẩy, đứng thẳng dậy. Bóng dáng của người mẹ kế nhẫn tâm vẫn ở phía sau cậu, nhưng cậu không dám quay về phía nó. Cậu miễn cưỡng bước đi, tiến về phía ngưỡng cửa và bước ra ngoài. Lúc này cậu mới thu hết can đảm để nhìn lại những cánh cửa rộng lớn, đang vĩnh viễn đóng chặt với mình.
Đôi mắt cậu nhìn toàn bộ ngôi nhà, một thế giới duy nhất mà cậu biết cho đến bây giờ và cất nó đi như một kỷ niệm sâu thẳm trong trái tim mình. Lòng cậu ngổn ngang nỗi hoang mang và thất vọng, cậu biết rằng một đứa trẻ như cậu sẽ không bao giờ tồn tại được trong thế giới đầy khắc nghiệt và tàn nhẫn này.
Nhưng mà phu nhân Marshmell chẳng thèm để tâm.
“Tao sẽ không lặp lại thêm lần nào nữa. Mày ngu độn tới mức không hiểu được sao?”
Hir đã cố gắng cầu xin thêm một lần nữa.
“Mẹ ơi… con sai rồi, con sai rồi..”
Ả giận dữ nhìn cậu với đôi mắt màu tím đầy quỷ dị của mình. Ả vẫn tiếp tục xua đuổi Hir, ả dùng những lời lẽ mà ả không bao giờ nghĩ rằng, nó sẽ ám ảnh cậu trong suốt quãng đời còn lại. Trước khi đóng sầm cửa lại ả thốt lên:
“Đáng lẽ mày không nên được sinh ra mới đúng.”
Rầm!
“Biết là đã đọc bao nhiêu lần rồi, mà mình cũng không thể chịu nổi khi đọc phần này!”
Cô gái đang chúi mũi vào cuốn tiểu thuyết, đột nhiên đập mạnh cuốn sách lên bàn. Vốn dĩ thời tiết hôm nay rất tuyệt vời, nhưng tâm trạng của cô đã trở nên tồi tệ bởi vì cuốn tiểu thuyết đang đọc dở. Trong cuốn tiểu thuyết này, phu nhân Marshmell là người đại diện cho sự tàn bạo. Toàn bộ phong thái của nàng ấy hoàn toàn man rợ, không có từ ngữ nào đủ để miêu tả tính cách lạnh lùng, độc ác.
“ Lila Marshmell.” – Cô thốt lên.
Lila sinh ra là một thường dân, nhưng không ai có thể phủ nhận vẻ đẹp mà nàng ta sở hữu. Nàng được người người yêu quý bởi lẽ vì tính cách tốt bụng, hiền lành và vẻ đẹp đặc biệt của nàng. Và hơn hết nàng đã được định trở thành vợ lẽ của lãnh chúa làng.
Vài ngày trước đám cưới của Lila với lãnh chúa làng, nàng đã bị hút vào một không gian vô định. Một thực thể khác đã chiếm hữu cơ thể của nàng. Sau đó, Lila không kịp mang theo bất cứ tư trang gì, đã nhanh chóng chạy trốn khỏi làng. Đối với một người dân thường như nàng ấy, sẽ không dễ dàng gì để chạy trốn khỏi nanh vuốt của chúa làng. Nói đúng hơn là thật sự là một lớp ngụy trang hoàn hảo. Nàng chẳng qua cũng chỉ là một nhân vật phụ trong tiểu thuyết. Điều đó cũng có nghĩa là, chẳng có chi tiết nào viết về cách nàng ấy đã làm thế nào để có kỳ tích như vậy cả.
Nàng là một người phụ nữ xinh đẹp với vẻ ngoài thuần khiết như đóa hoa huệ. Mái tóc màu vàng nhạt và đôi mắt đẹp tựa như viên thạch anh tím lấp lánh. Một cái nhìn thoáng qua đôi mắt mơ màng của nàng ấy và chúng sẽ mãi mãi khắc sâu trong tâm trí người đó. Vẻ ngoài như thiên thần và khí chất thánh thiện của nàng ấy đã để ấn tượng cho những người gặp phải nàng, mà không để lại bất kỳ sự nghi ngờ và ngờ vực nào .
Ngạc nhiên là nàng ấy đã sớm trở thành vợ của một tử tước Marshmell giàu có, nhưng chẳng mấy chốc đã ly hôn.
Sau đám cưới nhỏ của họ, tử tước đã bị nhiễm một căn bệnh bất thường dẫn đến tử vong. Đám tang được tổ chức ngay sau đó, chẳng biết rằng có phải do hậu quả của cái chết của chồng nàng hay không, toàn bộ phong thái của phu nhân Marshmell đã thay đổi một cách chóng mặt; vẻ mặt thiên thần của nàng ấy vỡ tan để lộ ra bản chất thực sự bên trong. Đã qua rồi Lila tốt bụng và dịu dàng. Hay vẫn là cô ấy?