Chương 10: BẪY THÚ (2)
“Vâng… khoan chờ đã… Gia tộc Weifel sao?!” Tiếng hét ngạc nhiên của Jane vang lên, những tưởng làm cho căn phòng xung quanh cô bắt đầu rung chuyển.
“Tại sao ngươi lại ngạc nhiên như vậy?”
“Thưa phu nhân, tôi có thể không ngạc nhiên sao?! Dinh thự của Công tước Weifel?”
Lila cảm thấy phản ứng của Jane là điều vô cùng bình thường. Trên thực tế, cô biết lý do vì sao Jane lại kinh hoảng tột độ đến vậy, nhưng cô vẫn hỏi người hầu coi như xác nhận lại một lần nữa.
“Công tước Weifel là một kẻ máu lạnh, y không biết thế nào là đối xử tốt với người khác đâu ạ!”
Lila mỉm cười trong lòng trước câu trả lời đúng với mong đợi của cô.
“Sao phu nhân có thể tự mình đi gặp một người đàn ông đáng sợ như vậy cơ chứ?! Không ai có thể nắm rõ hắn muốn gì! Hắn ta là một kẻ rất nguy hiểm, thưa phu nhân.”
“Vậy sao?”
“Hơn nữa Công tước Weifel từng nói, rằng hắn cũng coi thường phụ nữ. Đã có tin đồn y đã phớt lờ hôn ước với Công chúa nữa đấy!”
Bỏ qua lời cầu hôn của con gái Hoàng đế, thậm chí còn không thèm từ chối điều đó. Lila có thể hiểu Lacias có tầm ảnh hưởng như thế nào đối với đế chế này.
“Còn có người nói ai thuộc gia tộc Weifel, thì cũng đều có những vết sẹo đáng sợ trên mặt. Ai cũng cho rằng đám người đó đã ký một giao ước với chính ác quỷ! Người đó chính là Công tước Weifel.”
“Có thật không?” Lila nói một cách lơ đễnh, một lần nữa hành động như thể cô ấy đang cực kỳ ngạc nhiên.
“Phải có lý do gì đó mới khiến hắn ta không dám không lộ mặt chứ ạ. Tôi nghĩ y sẽ trông giống như một con quỷ cho mà xem!”
Cô biết điều này không hề chuẩn xác. Cuốn sách ban đầu hết lời ca ngợi vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng đẹp trai của y. Lila cố gắng chỉ ra sự thật với người hầu, mà không đả động gì đến việc cô biết rất rõ về con người của Công tước.
“Nếu Công tước thực sự trông giống một con quỷ, tại sao con gái của Hoàng đế lại cầu hôn?”
“Ồ?”
Jane trầm ngâm một lúc, cô ấy gần như tin vào lời khẳng định của mình, nhưng cuối cùng lại lộ ra bản mặt cau mày và giơ tay lên chạm vào má ra sức suy nghĩ.
“Tôi cũng không biết tại sao cô ấy lại cầu hôn, vì cả Hoàng đế, thậm chí còn không đến gần Công tước Weifel cơ mà.”
“Ta hiểu rồi.”
“Thưa phu nhân! Người thậm chí còn không nghe tôi nói.” Jane không thể che giấu sự khó chịu của mình nữa.
Lila nhận ra mình đang không chú ý đến Jane, nên gật nhẹ đầu cốt xoa dịu cô nàng.
“Dù như thế nào đi nữa, ngươi cũng mau giúp ta sắp xếp một chiếc xe ngựa để đến thăm Công tước Weifel.”
“Phu nhân, người… người thật sự tính làm gì vậy ạ? Phu nhân đã lên kế hoạch để gặp mặt trước rồi đúng không?”
“Ừm, đúng là như vậy.”
Đôi mắt của Jane lại một lần nữa mở to vì hoang mang.
“Ồ thật vậy sao ạ? Công tước Weifel có chấp nhận điều đó không? Tôi chắc chắn rằng y không thường gặp mặt… với bất kỳ ai.”
Đây là một lời nói dối, chưa đầy một ngày trôi qua kể từ khi cô nhập vào cơ thể của phu nhân Marshmell. Lila không thể chuẩn bị cho cuộc gặp mặt với Công tước trong khoảng thời gian ngắn như vậy được. Cô biết rằng mình không thể gặp Lacias một cách bình thường, vì ngay cả khi cô gửi cho y một bức thư, cô cũng sẽ không nhận được hồi âm. ‘Phớt lờ’ là điều hắn ta thường làm với mọi người.
Như Jane đã nói, Lacias là một người ghét giao tiếp xã hội. Cô không dự định lãng phí thời gian của mình, để mời hắn đến buổi gặp mặt mà không thể nắm chắc liệu y ta có đến hay không. Thay vào đó, cô đã nghĩ ra một vài ý tưởng để Lacias tự mình xuất hiện.
Lila tự hào rằng, đây sẽ là cách tốt nhất để liên lạc với y, mà không mất thời gian. Cô chắc chắn rằng lời đề nghị của mình sẽ thu hút sự quan tâm của hắn ta.
“Điều này sẽ mất một chút thời gian ạ.”
“Dù sao thì ta cũng cần thời gian. Ta muốn rời đi sau ba giờ.”
“Thế là đủ rồi.” Lila gật nhẹ.
***
Lila vừa rời khỏi lâu đài với một bộ quần áo mới, thì nghe tiếng Jane gọi cô. Từ hướng bên phải, một chiếc xe được kéo bởi những con ngựa khỏe mạnh, đang đứng yên sẵn sàng đợi cô xuất phát.
“Xe đã sẵn sàng, thưa phu nhân.”
“Ngươi đến rất đúng giờ. Cảm ơn ngươi.”
Cô không ngờ phải mất nhiều thời gian như vậy để chọn một bộ trang phục. Nhưng cuối cùng cô cũng đã chọn xong và kiểm tra đồng hồ, vừa tầm lúc 3 giờ. Cô hay cầu kỳ khi nhắc đến quần áo, ngay cả trong cuộc sống trước đây.
Lila luôn có hảo cảm đối với những người biết quản lý tốt thời gian của mình. Đó cũng là lý do vì sao cô rất thích Jane. Khi Lila bước vào xe ngựa, Jane nhìn thấy thứ cô đang cầm với vẻ ngạc nhiên.
“Đó là gì vậy ạ?” Jane chỉ vào tập phong bì lớn đang được giữ chặt bởi những ngón tay của Lila. Nó trông khá nặng.
“Ô, cái này sao?” Lila nở một nụ cười nhẹ trên đôi môi.
“Hãy cứ nói rằng đó là một miếng mồi để thu hút thú dữ đi.”
Bỏ qua vẻ mặt ngơ ngác của Jane, Lila nhảy lên xe ngựa với nụ cười kỳ dị. Trên thực tế, cô chỉ đang bày trò với Jane, để cố gắng che giấu sự thật rằng cô biết rất nhiều thứ. Lila đang mô phỏng kế hoạch của mình trong đầu, nghĩ về tất cả các hướng đi có thể lệch quỹ đạo và cách Công tước sẽ phản ứng.
Cô đã chuẩn bị để đợi ít nhất hai ngày, cô biết rằng y không phải là một người đàn ông thích để lộ bản thân nhiều. Cô không thể nào gặp được Công tước, trừ phi mặc kệ hết thảy và hành động trước hắn ta. Lila không thích cách này cho lắm, nhưng bây giờ, cô không có lựa chọn nào khác. Hơn nữa, Lacias ban đầu giống như một vị cứu tinh đối với Hir. Bởi y là ân nhân của thằng bé, cho nên càng là lý do khiến cô nguyện ý cúi đầu một lần.
“Chúng ta đến nơi rồi, thưa phu nhân.”