Sống Như Mẹ Kế Của Nhân Vật Phản Diện - Chapter 11
Chương 11: HANG SƯ TỬ (1)
Lila thoáng giật mình trước giọng hô của người đánh xe. Cô mải miết suy nghĩ đến mức không nhận ra xe đã lăn bánh từ lúc nào, chứ đừng nói là đến nơi. Tuy nhiên, cô vẫn hồi phục tinh thần, rồi thong thả nhích về phía cửa xe. Ở bên ngoài người đánh xe đã đợi sẵn, Lila có chút lơ là để anh ta giúp mình bước xuống. Vừa đặt chân xuống đất, cô liền thẳng lưng, bước đi một cách kiêu hãnh như một quý bà thực thụ.
Mới đi chưa được bao lâu, Lila để ý từ đằng xa thấp thoáng tòa kiến trúc vô cùng nguy nga. Mặc dù trong cuốn sách, cô đã từng đọc chi tiết miêu tả nó không biết bao nhiêu lần, nhưng bây giờ được chứng kiến tận mất, không thể cảm thán nó có chút khác hoàn toàn. Tòa nhà này trông giống như một khu độc lập, được bao quanh bởi mấy tòa dinh thự nhỏ hơn. Người giàu có nhìn vào còn phải choáng ngợp huống chi những kẻ nghèo khổ.
“Phu nhân tới đây có việc gì không?” Trong khi Lila vẫn đang cố gắng nắm bắt những gì trước mắt, thì một người canh cổng tiến về phía cô.
“Ồ, ta đến để gặp Công tước Lacias.”
“Xin thứ lỗi, phu nhân đã hẹn trước phải không?”
“Đúng vậy. Xin hãy đi nói với ngài ấy. Lila xin diện kiến.”
Dĩ nhiên người canh cổng biết đó là một lời nói dối. Bởi vì trên đường đi làm, anh ta đã xác nhận hôm nay không có khách đến thăm dinh thự Weifel. Nhưng đối diện trước sự tự tin của Lila đã làm anh ta có chút hồ nghi về thông tin mình nhận được. Khuôn mặt xinh đẹp của cô như toát ra vầng hào quang tựa thiên thần, khiến người canh cổng không biết đáp lại như thế nào. Hơn nữa, Lila tỏ ra mình là một người rất thân thiện, anh ta càng tin cô sẽ không nói dối.
“Trước tiên tôi sẽ báo với Công tước và sau đó sẽ mở cửa. Phu nhân vui lòng đợi một chút!”
Lila khá ngạc nhiên khi được người gác cổng chấp thuận yêu cầu nhanh chóng như vậy. Cô tiếp tục:
“Được.”
Vẻ mặt Lila trước sau như một, không hề tỏ ra bất kỳ biểu cảm nào. Nhưng trong lòng chỉ mình cô hiểu rõ, bản thân đã muốn bỏ cuộc rồi. Chắn chắn Lacias sẽ không mở cửa.
Người gác cổng đã đi khá lâu và Lila cũng bắt đầu nghi ngờ, liệu anh ta có quay lại lần nữa hay không. Ngay khi cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì chờ đợi, thì mọi chuyện dần trở nên tồi tệ hơn.
Lách… tách… Từng giọt, từng giọt mưa tí tách rơi xuống.
Bầu trời ngày càng xám xịt, lúc đầu mưa vẫn còn nhỏ nhưng chẳng mấy chốc đã trở nên nặng hạt. Vai áo của Lila cũng ướt đẫm.
Điều này… Tuyệt thật đấy! Lila tự chế nhạo bản thân.
Cô thậm chí không mang theo cái ô nào cả, không sớm thì muộn cô cũng bị cảm lạnh thôi. Lila không hề mong đợi bản thân sẽ gặp mưa như thế này, nhưng ai có thể đoán trước được thời tiết cơ chứ. Dù sao bầu trời hôm nay cũng không có dấu hiệu sẽ có cơn mưa bất chợt này. Cô thầm thở dài thườn thượt, đang nghĩ đến khả năng mình sẽ ốm thì một gương mặt quen thuộc xuất hiện.
“Phu nhân Lila?”
“Ngươi đã thông báo cho ngài Công tước chưa?”
“Vâng, rồi ạ.”
Ngài Công tước có lẽ đã ngay lập tức từ chối gặp cô. Tuy nhiên, không cần biết hắn ta nói điều gì, thì Lila vẫn quyết tâm gặp mặt cho bằng được. Ngay cả khi hắn yêu cầu cô quay trở về, cô cũng sẽ cố chấp đợi ở đây cho đến khi được chấp thuận. Cho dù đứng dưới màn mưa như trút này cả ngày trời.
Lila không quan tâm mình bị cảm lạnh. Cô sẽ ở đây cho đến khi…
“Thưa phu nhân hãy vào bên trong. Tôi sẽ chỉ đường cho người.”
“Ừm… sao cơ?”
Lila hoàn toàn kinh ngạc. Vốn dĩ cô không trông mong rằng hắn ta sẽ chấp nhận cô, không ngờ lại đồng ý gặp mặt lần này.
“Bây giờ… ngài ấy sẵn lòng gặp ta sao?”
“Vâng.”
Chuyện gì xảy ra vậy? Công tước đã chịu gặp mặt cô thật sao? Điều này dường như không phù hợp với tính cách của y một chút nào. Hắn ta do dự là vì điều gì?
Lila rất ngạc nhiên khi Lacias chịu đồng ý gặp mặt cô. Nhưng trong sâu thẳm, cô lại vô cùng vui mừng khi mình không để lỡ quá nhiều thời gian quý báu, bây giờ cô đã tiến gần hơn một bước để giúp đỡ Hir. Người canh cổng dẫn Lila vào bên trong tòa dinh thự khổng lồ, tiếp tục đi xuống một hành lang dài với cánh cửa gỗ vô cùng lớn bị khóa chặt. Gần cửa ra vào là một cánh cửa nhỏ hơn, nhìn có chút trang trọng. Lila đang cân nhắc xem mình đang may mắn đến mức vào với việc này, và cô cũng thề với bản thân cô sẽ không để bất cứ điều gì cản trở, cho dù vận mệnh có kinh khủng thế nào đi nữa.
Cốc… cốc…
“Thưa Công tước, phu nhân Lila đã đến rồi.”
Lila cứ nghĩ mình sẽ được dẫn đến phòng khách để chờ. Thật không ngờ, căn phòng này có vẻ là phòng làm việc riêng của Lacias. Cô có thể nhìn thấy chiếc bàn làm việc lớn với giá sách bên cạnh, nhưng không thể thấy toàn bộ căn phòng do bị che mất.
“Phu nhân có thể vào.”
Người gác cổng mở cửa, cúi đầu chào Lila một cách trịnh trọng rồi lùi lại. Cô liền không một chút do dự mà bước vào.
Trước mặt là hang sư tử, thật sự rất thảm hại nếu như đã đến mà chần chừ không dám vào.
“Ồ, phu nhân đến rồi sao?”
Cô hơi thảng thốt khi thấy Lacias đứng ở cửa. Lila đang tự hỏi bản thân, làm thế nào mà cô không chú ý đến hắn ta lúc nhìn vào bên trong. Và bây giờ, khi cô có thể nhìn y một cách trực diện như thế này, Lila chợt nhận ra miêu tả người đàn ông này là một kẻ máu lạnh vô tình, dường như không hề phù hợp một chút nào. Ít nhất không phải với nụ cười rạng rỡ này chứ.
“Ta đã đợi phu nhân, tự hỏi khi nào cô sẽ đến gặp. Có lẽ ta đã suy đoán đúng nhỉ?”
Có gì đó không ổn. Cô cứ cho rằng hắn là một con sư tử hung dữ. Nhưng có vẻ một chú mèo xinh đẹp hợp với y hơn. Lila nhất định phải tìm hiểu căn nguyên của chuyện này. Vì điều tốt đẹp mà thôi.