Chương 9: BẪY THÚ (2)
Mặc dù Jane hiểu rõ khi một người giúp việc có tin đồn không hay vây quanh thì hậu quả không thể lường trước được, nhưng cô ấy không thể làm trái lời chủ nhân.
“Vâng, thưa phu nhân. Tôi sẽ lan truyền tin đồn.”
“Tốt! Cảm ơn ngươi.”
Jane có vẻ bối rối trước việc chủ nhân cố tình vu khống người hầu riêng của mình ăn trộm đồ. Lila nhận thấy rõ điều đó trong đôi mắt cô ta. Cô chắc chắn sau chuyện này, những việc tương tự như vậy sẽ không xảy ra, tuyệt đối không ai có thể lợi dụng cô như là một cái cớ nữa. Còn phía người hầu kia không cần phải bận tâm, bởi vì cô ả có giải thích hay khiếu nại thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng có ích gì. Không có một ai trong giới quý tộc sẵn sàng thuê một người hầu mang tội trộm cắp cả.
Dù hầu hết mọi người đều có đồng quan điểm, rằng không có lửa thì làm sao có khói. Nhưng như vậy thì đã làm sao? Không một ai để ý đến điều đó nhiều như vậy. Bất kể là nó có sai hay không, chẳng một ai có thể sẵn sàng chấp nhận rủi ro, sau đó thuê một người có tội trộm cắp về nhà. Quyết định của Lila tựa như thanh gươm sắc bén, một nhát gươm thôi cũng đủ hạ bất cứ ai một cách nhanh gọn.
“Ồ! Tất nhiên còn nhiều việc phải làm nữa.”
“Xin phu nhân cứ ra lệnh. Chúng tôi ở đây để phục vụ người.”
“Ta muốn thay đổi cho Hir một căn phòng mới!”
“Thay phòng cho ngài Hir… một lần nữa ạ?”
Jane ngơ ngác một lúc, khóe mắt bắt đầu cụp xuống. Cô ta cứ nghĩ, Lila sẽ ra lệnh cho họ chuyển phòng của cậu bé sang một nơi tệ hơn nơi ở hiện tại. Nhưng những lời thốt ra từ miệng Lila hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Jane.
“Đúng vậy. Hãy sắp xếp cho thằng bé một căn phòng đẹp nhất trong lâu đài này.”
“Sao… đẹp nhất? Thưa phu nhân, người đang nói đến một căn phòng tốt nhất sao?”
“ Đúng! Phòng tốt nhất của nơi này. Tốt nhất là nơi nào thông thoáng và có ánh nắng mặt trời ấy. Một căn phòng để thằng bé có thể tự do chạy nhảy và vui chơi.”
“Vâng, chúng tôi sẽ làm ngay lập tức, thưa phu nhân.”
Jane không chỉ những không tin được khi mình có thể nhận một mệnh lệnh như vậy, mà còn bối rối hơn khi người đó lại là Lila. Người luôn đối xử tàn tệ với Hir khi Bá tước qua đời. Sau khi bắt đứa trẻ tội nghiệp chuyển đến căn nhà kho tồi tàn, bây giờ phu nhân Marshmell lại đổi ý, yêu cầu chuẩn bị một nơi ở tốt cho cậu bé. Ôi, điều này thật khó tin.
Dù gì Jane cũng làm việc cho phu nhân trong một thời gian dài, nên việc này khiến cô ta lo lắng hơn là cảm thấy nhẹ nhõm. Lila như đọc được suy nghĩ của Jane nên kiên quyết nói:
“Nếu như có bất kỳ ai bắt nạt hoặc bỏ mặc Hir. Thì hãy nói cho tất cả những người đó rằng: Ta không đơn giản chỉ biết mỗi việc lan truyền tin đồn thôi đâu!”
“Vâng, thưa phu nhân. Chúng tôi sẽ chuẩn bị ngay bây giờ đây ạ.”
Đầu óc Jane căng như dây đàn trước mệnh lệnh của Lila. Có phải lúc này phu nhân mới sực tỉnh và nhận ra mình tàn nhẫn tới mức nào rồi đúng không?
Cô ta nghĩ rằng có thể phu nhân đã trở lại như trước đây, một con người thánh thiện mà ai cũng phải tôn sùng. Cũng có khi phu nhân sau khi mất chồng nên mới trở nên như vậy, có phải người đã thoát ra khỏi nỗi đau đó rồi đúng không?
Lila dường như không nhịn cười được trước giọng nói the thé của người hầu trước mặt. Đối với Jane mà nói, cô ta đang cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Lila thay đổi. Vì cô ta là một trong số ít người nhà Marshmell thực sự quan tâm đến Hir.
“Lúc này Hir đang ngủ trong phòng của ta. Vậy nên các ngươi chỉ cần dọn dẹp và thay đổi phòng cho thằng bé vào buổi tối.”
“Vâng! Thưa phu nhân.”
Cứ mỗi lần nghĩ đến phu nhân mang lại cho Hir một cuộc sống tốt đẹp, đã khiến khuôn mặt của Jane tràn đầy vẻ hân hoan vì vui mừng. Cô ta tự nhủ rằng không thể đợi được nữa mà phải làm ngay luôn, nên hăm hở toan rời đi. Nhưng Lila đã ngăn cô nàng lại bằng một giọng điệu hết sức nhẹ nhàng: “Và điều này nữa, ngươi có thể chuẩn bị xe ngựa cho ta liền không?”
Lila luôn ước rằng, giá như cô có thể trở thành phu nhân Marshmell trước khi Hir bị hành hạ, nếu được như vậy thì đứa trẻ đó sẽ có một cuộc sống tốt hơn. Hễ nghĩ đến những nỗi đau mà cậu phải gánh chịu, cô lại cảm thấy đau nhói trong lòng. Biết rằng đã quá trễ để Hir có thể thấy một Lila khác đi, điều này mỗi ngày lại càng gieo rắc nỗi đau trong tâm hồn Lila thêm từng chút một. Vậy nên cô phải làm mọi việc khi còn có thể. Cô phải đảm bảo đưa cậu về sống với Lacias càng sớm càng tốt. Lila biết rõ nếu muốn bảo toàn cho Hir, bắt buộc cô phải tránh xa thằng bé.
Đó là vì những điều tốt đẹp cho Hir.
“Ồ, vâng! Phu nhân định ra ngoài ạ? Hãy cho tôi biết điểm đến và tôi sẽ báo cho người đánh xe.”
“Gia tộc Weifel. Ta muốn đến dinh thự của Công tước Lacias.”