Tái Sinh Làm Vợ Lính Toàn Năng Thập Niên 60 - Chapter 4
Tô Thanh Hòa định thần lại, lập tức mở hộp đựng đồ ra xem. Có một miếng thịt lợn mềm mịn nằm trong đó.
Thịt, thịt, thịt trông rất ngon.
Nhưng không, tại sao lại là thịt? Cô muốn ăn thịt, nhưng bây giờ trong tình huống này, rõ ràng thức ăn quan trọng hơn.
“Hệ thống, tôi có thể thay đổi nó không? Tại sao lại là thịt? Tôi muốn mì trắng và cơm.” Cô không muốn ăn thứ bột nhão kỳ lạ này.
“Ký chủ, xin lưu ý rằng phần thưởng nhiệm vụ là món ăn yêu thích nhất trong lòng ký chủ. Ý của ký chủ sẽ được truyền tải đến hệ thống thông qua sóng não và hệ thống sẽ đáp ứng nhu cầu của ký chủ.”
“… Tại sao ngươi không nói điều đó sớm hơn?” Tô Thanh Hòa cố gắng chịu đựng việc siết chết nó.
“Không phải con người thích đạt được những gì họ muốn sao? Đây là lần đầu tiên hệ thống này được thiết lập để mang đến cho ký chủ một giải thưởng bất ngờ.”
Cũng được, nhưng cô không nên nghĩ đến thịt vào phút cuối sao? Không, cô nên mừng vì nghĩ đến món thịt, nếu nghĩ đến những thứ xì xụp kỳ lạ đó, cô sẽ phải khóc chết mất! Ngẫm về những gì hệ thống vừa nói hồi nãy, cô cười vui vẻ: “Vậy, tương lai tôi có thể có bất cứ nguyên liệu nào mà tôi muốn ư? Nếu tôi muốn bào ngư và vi cá mập…” Cô tưởng tượng bữa tiệc thịnh soạn đang ở ngay trước mắt.
“Ký chủ, xin lưu ý rằng phần thưởng mỗi nhiệm vụ đều dựa trên sức lao động của ký chủ. Theo số lượng bữa ăn mà ký chủ vừa làm thì chỉ dành cho một gia đình ba người ở thời đại này, nên phần thưởng là nửa kí thịt lợn. Vì ký chủ thắng lần đầu nên phần thưởng được nhân đôi. Vì vậy, tổng cộng một ký thịt sẽ được thưởng.”
“…” Tô Thanh Hòa hoàn toàn hiểu rằng hệ thống này thực sự là một hệ thống đào tạo người vợ quân đội, không phải là một hệ thống sử dụng cho mục đích cá nhân. Tuân thủ đầy đủ các nguyên tắc cơ bản “ làm việc nhiều hơn, nhận nhiều tiền hơn và phân phối theo công việc” để tránh ai đó lười biếng và ranh mãnh. Và những người lười biếng như cô chính là mục tiêu của hệ thống.
“Hệ thống, xin hãy gửi lời chào của ta đến người chế tạo ra ngươi và tổ tiên của họ.”
“Xin lỗi ký chủ, hệ thống hiện tại không thể liên lạc được với StarCraft. Thông tin về tổ tiên của nhà sản xuất chưa được nhập. Hệ thống không thể tìm kiếm tổ tiên của nhà sản xuất, nhiệm vụ không thể hoàn thành.”
Tô Thanh Hòa cảm thấy thật trẻ con khi nói điều này với trí thông minh nhân tạo (Al). Đơn giản chỉ cần đặt nó vào trong một căn phòng nhỏ tối tạm thời và sau đó bắt đầu làm theo những thứ mà nó đã bày.
Cô không thể ăn thứ bột kia, hay là đặt nó ra chỗ khác.
Ngay lúc cô lấy cái bát to chuẩn bị dọn ra, cửa phòng bếp bị bật mở bởi cú đá mạnh khiến Tô Thanh Hà giật mình.
Ngước lên, anh cả Tô Ái Quốc đang nhìn vào bếp với vẻ mặt hốt hoảng. Thấy không có chuyện gì, chỉ có Tô Thanh Hoà đứng ngây ngốc ở bên trong, liền thở phào nhẹ nhõm: “Em à, anh đang tuốt lúa ngoài ruộng thì thấy khói bốc ra nghi ngút, tưởng nhà có cháy nên sợ chết khiếp.”
Khi Tô Ái Quốc nói xong, Tô Ái Hoa đi tới, theo sau là Đinh Quế Hoa và Lâm Thục Hồng.
Thấy ở nhà không có vấn đề gì, tất cả đều hơi sững sờ. Tô Ái Hoa nói: “Em ơi, em đang làm gì vậy?”
“Em, em muốn học cách nấu ăn.” Tô Thanh Hòa nói, dù gì họ cũng là gia đình, vun đắp tình cảm tốt đẹp là điều cần thiết.
Nghe thấy lời của Tô Thanh Hòa, ánh mắt của bốn người họ đều kinh ngạc. Tô Ái Hoa nói: “Em ơi, em bị sao vậy? Em thậm chí còn chưa từng chạm vào bếp. Tại sao lại muốn nấu ăn?”
Đinh Quế Hoa cho rằng người đàn ông của cô thường rất thông minh, nhưng anh ta lại trở nên ngu ngốc khi gặp em gái. Thế nào mà em dâu tự nhiên muốn nấu ăn? Tất nhiên, cô ấy bí mật nấu đồ ăn cho riêng mình.
Lâm Thục Hồng mắt đỏ hoe. Hai đứa con gái của cô còn đang đói, em dâu canh bếp nhỏ cả ngày cũng có thể thêm bữa. Cô ấy là một cô gái may mắn. Các con của chị cũng là con gái nhưng may mắn của chúng kém hơn rất nhiều…
Tô Ái Quốc xúc động: “Em ơi, em đã trưởng thành thật rồi. Nhưng em không cần phải làm điều này. Chị dâu có thể nấu ăn. Em không cần phải làm điều đó.”
“…” Tô Thanh Hòa mỉm cười: “Chà, anh có đói không? Anh muốn ăn gì đó trước khi đi làm không?”
Tô Ái Quốc xua tay: “Em tự mình ăn thêm đi, chúng ta còn có việc ở ngoài đồng. Đừng lo lắng về bát đũa sau khi ăn xong, sức khỏe của em không được tốt, hãy nghỉ ngơi đi.”
Tô Thanh Hòa cho rằng cô là người khỏe mạnh nhất trong cả gia đình.
Tô Ái Quốc dẫn những người có tâm tư khác rời đi. Tô Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm. Cô không ngờ việc nấu một bữa lại gây náo loạn như vậy.
Nghĩ về điều đó, nhiều người ở thời đại này ăn hai bữa một ngày. Họ thấy lạ khi ống khói đột nhiên bốc lên ư? Quên đi, mấy ngày sau cô sẽ nấu ăn vào những lúc bình thường.
Dù sao thì món này cũng dễ nấu. Chẳng phải chỉ cần ném thứ gì đó vào nồi và đun lửa lên thôi sao? Nó dường như không khó chút nào và cũng không mệt lắm.
“Ký chủ, xin lưu ý rằng vì cô đã tích lũy 1 điểm kỹ năng nấu ăn nên lần sau nấu, cô phải được người khác khen ngợi thì mới có phần thưởng phù hợp. Ký chủ, lao động cho có lệ thật đáng xấu hổ.”
“…” Tô Thanh Hòa muốn chào hỏi tổ tiên của nhà sản xuất.
Đối với hành vi bóc lột này, cô muốn phản bác: “Vậy nếu ta muốn nhận được một tá điểm kỹ năng, ta phải nấu ăn cho bao nhiêu người?”
“Ký chủ, xin lưu ý hệ thống quy định rằng tay nghề của ký chủ phải được sự chấp thuận của các thành viên trong gia đình đang sống cùng cô và các hạn chế trên sẽ do chính họ dỡ bỏ. Hãy chăm chỉ học tập, nâng cao kỹ năng nấu nướng và dỡ bỏ những hạn chế càng sớm càng tốt.”
Khi nghe những lời sau, Tô Thanh Hoà biết rằng mình không còn hy vọng.
Chắc chắn, hệ thống này lập ra là để tu luyện. Nếu cô không thể tự cải thiện, hệ thống sẽ có những hạn chế. Điều này không thể bị làm giả.
Nghĩ rằng tương lai cô thực sự cần phải cống hiến hết mình cho công việc nấu nướng, Tô Thanh Hòa đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng.
Cô là người chỉ muốn nằm xuống và chờ ăn!
May mắn thay Tô Thanh Hòa là một người lạc quan, cuộc đời của con người có hạn, vậy nên hãy học cách tận hưởng nó. Ví dụ, cô có thể làm được bao nhiêu món ăn với miếng thịt heo này? Nghĩ đến món thịt ba chỉ kho tộ, cô liền nuốt nước bọt ừng ực. Nhưng chưa kịp nuốt nước bọt xuống, cô bỗng sững người.
Không, thịt này, làm sao cô có thể lấy ra nấu được? Vấn đề là cô muốn ăn nhưng không thể lén lút ăn một mình. Một làn khói có thể báo động cho cả nhà biết. Nếu mùi thịt này lan ra, nó sẽ làm náo loạn cả làng.
Cũng không dễ để nấu một cách khéo léo.
Tô Thanh Hòa phải nghĩ cách giải quyết ngọn nguồn của miếng thịt này, không thể nói là lấy từ trong không khí được.
“Mau đem nước đi rửa rau. Buổi tối còn phải ăn. Đại A hành động nhanh, mày lớn rồi. Nhị A đi vào bếp lấy cái giỏ tre, Tam A… Tam A mang cho tao cái ghế dài. Ôi, đôi tay và đôi chân già nua của tôi! Tôi phải phục vụ đại gia đình này. Tôi thực sự rất kiệt sức.”
Trong bếp, Tô Thanh Hòa lúng túng khi nghe thấy giọng của Cao Tú Lan. Cô nhanh chóng chạy ra ngoài: “Mẹ, mẹ đã về rồi.”
Cao Tú Lan định ngồi nghỉ. Nhìn thấy con gái từ trong bếp đi ra, bà ta gần như kinh ngạc ngồi bệt xuống đất. Bà đứng dậy và nói: “Thanh nhi, sao con không ngủ vào buổi chiều?”
“Ồ, con… vừa mới học nấu ăn.”
Khi nghe tin con gái đang tập tành nấu nướng, Cao Tú Lan đã bật khóc vì xúc động và vội vàng chạy vào bếp: “Để mẹ xem con đã nấu những gì.” Nhìn thấy bát mì lớn trên bếp, bà lau nước mắt: “Thanh Thanh của tôi có hiếu lại còn nấu ăn. Ôi con đang làm gì thế này? Con có mẹ và chị dâu, con không cần phải làm chuyện này, mệt mỏi biết bao.”
“… Mẹ, nó thực sự ổn.” Tô Thanh Hòa mỉm cười, nghĩ rằng mẹ cô thật sự rất yêu thương mình. Cô đã biến món mì thành thứ nhão nhoẹt chuyển sang màu nâu, và bà ấy còn cảm động rơi nước mắt.
Cô đang định hỏi làm gì với bữa ăn thì thấy một cô bé thắt bím sừng dê ở cửa, vừa ló đầu ra với ánh mắt khao khát.
Những ánh mắt háo hức đều hướng vào nồi nước lèo cháy vàng trên bếp.
Cô bé ấy là con gái thứ hai của Tô Ái Quốc, Tô Mãn Nguyệt, hiện mới 5 tuổi. Bé từng bị Cao Tú Lan mắng vì thích ăn đậu nành trước đây. Tô Thanh Hoà cảm thấy tâm trạng của mình rất phức tạp. Cô có thể nhận được ánh mắt háo hức từ những gì cô nấu, điều này cho thấy đứa trẻ đang đói như thế nào. Cô ra hiệu: “Nhị A, cháu có đói không? Dì vừa làm ít đồ ăn, đến nếm thử đi.”
Đôi mắt của Tô Mãn Nguyệt sáng lên.
Cao Tú Lan cau mày: “Ăn gì? Thật là may mắn, mày có thể ăn thức ăn mà dì ấy nấu trong khi tao thậm chí còn chưa cắn một miếng.”
Con gái bà lần đầu tiên nấu ăn, làm sao có thể đem cho người khác?
Tô Mãn Nguyệt sợ đến mức bỏ chạy, sợ rằng mình sẽ lại bị chửi rủa.
Khóe miệng Tô Thanh Hoà giật giật, nhất định là không hợp tình hợp lý. Cao Tú Lan hiện đã ở cấp độ MLM*. Cô ngượng ngùng không dám tùy tiện nói bất cứ điều gì. Chỉ có thể quay đầu lại và hạ giọng: “Mẹ ơi, món đầu con làm không ngon, con sợ mẹ không ăn được. Tối nay con định làm một bữa khác, và mẹ sẽ là người đầu tiên nếm thử. Giờ đưa những thứ này cho lũ trẻ ăn. Con sẽ nấu đồ ngon cho mẹ vào buổi tối.” Cô đột nhiên cảm thấy người mẹ này có thể trở thành nhà phê duyệt ẩm thực đầu tiên của cô.
Nghe những lời của Tô Thanh Hoà, Cao Tú Lan cảm nhận trái tim mình tươi sáng và ấm áp: “Mẹ không muốn con vừa nấu ăn vừa làm việc. Thật mệt mỏi, nếu trời nóng thì sao?”
“… Mẹ ơi, con không còn trẻ nữa. Con luôn muốn tìm kiếm cơ hội để báo hiếu cho mẹ. Mẹ đã vất vả rồi.”
Cao Tú Lan mắt đỏ hoe, bà lau nước mắt: “Tôi vừa nói con gái tôi là người hiếu thảo nhất trong gia đình này. Những người khác đều là lòng dạ đen đủi.”
Tô Thanh Hòa: “ … Mẹ ơi, con sẽ tặng những thứ này cho Nhị A và những đứa trẻ khác.”
Cao Tú Lan gật đầu và nói: “Chia đi. Nhóm người đó không biết kiếp trước họ đã làm bao nhiêu điều tốt để có thể ăn những gì dì của họ nấu đâu.”
Tô Thanh Hòa gật đầu, vâng, vâng, tôi không biết tôi đã làm được bao nhiêu điều tốt trong cuộc đời mình để có thể trở thành con gái của bà.
Cô bé mười tuổi Tô Chính Nguyệt đang rửa rau trong xô và Tô Mãn Nguyệt năm tuổi ngồi xổm bên cạnh làm việc. Ngay cả cô bé Tô Bán Nguyệt ba tuổi cũng ngồi một bên trên băng ghế nhỏ, đưa rau chưa rửa cho hai anh em họ.
Nhìn thấy Tô Thanh Hòa đi ra, ba người đều có chút sợ hãi. Dì của họ thường không quan tâm đến họ, nhưng nếu họ làm cô ấy khó chịu, cô ấy sẽ phàn nàn với bà và nói rằng những đứa trẻ không nghe lời sẽ bị đuổi ra ngoài. Trước đây một số trẻ em chết đói trong làng đã bị ném ra ngoài.
Tô Thanh Hòa như bị đâm vào ngực bởi phản ứng của bọn chúng, cô cố hết sức bày ra vẻ mặt tốt: “Nào, dì làm món ngon, mau qua ăn.”
Ba đứa trẻ: “…”
“Dì, con muốn ăn, con muốn ăn.” Tô Đại Bảo, cháu trai lớn nhất của Tô gia chạy vào nhà, theo sau là cháu trai hai tuổi Tô Nhị Bảo.
Không cần phải nói, cái tên này là do Cao Tú Lan đặt, vì nghĩ rằng đằng sau ba bảo vật sẽ có bốn bảo vật…
Hai đứa lần lượt vào bếp. Tô Thanh Hòa chia thức ăn ra từng bát nhỏ cho họ, còn lại hơn một nửa chia cho ba đứa trẻ còn lại. Ngay khi cô ấy định gọi họ, Tô Mãn Nguyệt lại chảy nước miếng bên khung cửa.
Tô Thanh Hòa vẫy tay: “Nhị A, lại đây.” Cao Tú Lan, người đang đút cho cháu trai, gầm lên: “Con bé chết tiệt nếu muốn ăn thì cứ ăn đi! Mày vẫn đang đợi dì của mày thúc giục đến ba lần à? Nếu không muốn thì sau này đừng ăn, chờ chết đói thôi!”
Ba đứa trẻ bên ngoài lập tức chạy vào, ngay cả Tô Bán Nguyệt ba tuổi cũng chạy nhanh theo.
Trong nháy mắt, ba đứa trẻ đã bưng bát đũa của mình đứng trước mặt Tô Thanh Hoà, chờ cô chia thức ăn. Mắt họ vẫn dán vào chiếc bát lớn.
Tô Thanh Hòa nhanh chóng phân chia. Mỗi người chia hơn nửa bát. Sau khi chia xong, tất cả bắt đầu ăn, nhìn chúng giống như đang thưởng thức sơn hào hải vị của núi biển.
Tô Thanh Hòa không nhịn được nói: “Mẹ, lúc bình thường hãy để chúng ăn nhiều hơn. Chúng sẽ đói… ”
“Mẹ không cho chúng thức ăn sao? Nếu mẹ không cho chúng thức ăn, chúng sẽ bị ném đến núi Ngưu Đầu. Có bao nhiêu đứa trẻ đã bị vứt bỏ trong đội của chúng ta chứ? Đủ để sống sót là được, nên đừng hy vọng sẽ no nê. Đây không giống như hai năm trước khi chúng ta có một căng tin lớn. Giờ đến cả vỏ cây còn không đủ thì lấy gì tiếp mà ăn.” Cao Tú Lan cho rằng bà đang làm rất tốt vai trò của một người bà. Ít nhất, bọn trẻ không chết đói.
Ba đứa trẻ lần lượt gật gù khi nghe bà nội nói.
Tô Thanh Hòa nhìn bọn họ như vậy, trong lòng đột nhiên có một tia tự hào. Cô muốn nấu ăn!
Tô Ái Quốc và những người khác trở về vào buổi tối muộn. Bây giờ là thời gian làm nông bận rộn. Ngay cả khi mùa màng ngoài đồng không tốt, họ vẫn phải thu hoạch. Mỗi ngày, họ phải đợi cho đến khi mặt trời lặn mới được giải thoát hoàn toàn khỏi công việc.
Ngay khi họ quay lại, Cao Tú Lan bắt đầu lẩm bẩm: “Thanh nhi thật tốt, biết mấy người bận rộn, cô ấy đã nấu ăn cho các con của mấy người. Cô ấy còn chưa ăn một miếng nào. Mấy người thì lại vô tâm không nghĩ tốt về cô ấy.”
Tô Thanh Hòa đang ngồi ở cửa suy nghĩ nhiều chuyện. Nghe câu của Cao Tú Lan, khóe mắt cô giật giật.
Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa biết rằng Tô Thanh Hòa đã nấu vào giữa buổi chiều, nhưng họ không ngờ cô ấy sẽ đưa món đó cho các con của họ. Cả hai vô cùng xúc động.
“Em ơi, đừng làm việc quá sức, chỉ cần một miếng là chúng sẽ ổn thôi.” Tô Ái Quốc nói.
Tô Ái Hoa cũng gật đầu: “Em ơi, nói cho anh biết em muốn ăn gì đi, anh sẽ nghĩ cách để có được món ấy.”
Tô Thanh Hòa: “… Các anh, các anh rất tốt với em.” Chị dâu đang đứng sau lưng đấy, các anh thật là cố chấp.
Tô Ái Quốc xúc động nói: “Em thật ngớ ngẩn. Nếu anh của em không tốt, thì còn ai tốt với em nữa chứ?”
Vợ anh, Lâm Thục Hồng mắt đỏ hoe.
Tại sao cô ấy lại khổ sở như vậy?
Đinh Quế Hoa vẫn bình tĩnh và cười nói: “Em dâu đã làm việc chăm chỉ rồi. Giờ chị sẽ nấu bữa tối.”
Cao Tú Lan khịt mũi lạnh lùng: “Quên đi, Thanh nhi sẽ làm bữa tối. Cô chỉ cần giúp một tay.” Cô con dâu thứ hai nghĩ ‘không phải chỉ để ăn nhiều hơn trong khi nấu thôi sao?’
Đinh Quế Hoa nghe thấy vậy, cô không thể kìm lòng được nữa. Em dâu đang làm cái gì thế?
Đương nhiên, Tô Thanh Hoà muốn nhanh chóng bỏ qua hạn chế của cô.
Vốn tưởng rằng không dễ dàng để nhận được cơn mưa khen ngợi từ gia đình vì tay nghề non nớt của mình, nhưng cô chợt nhận ra rằng trong nhà có một vài người chết mê chết mệt cô. Điều này khiến cho nhiệm vụ rất dễ dàng.
Vì vậy, cô quyết định bỏ chặn với nỗ lực lớn, và sau đó cô có thể lười biếng trở lại.
Vào buổi tối, với sự mong đợi của Cao Tú Lan và sự giúp đỡ của hai chị dâu, Tô Thanh Hòa đã làm một bữa cháo rau rừng và cao lương cho cả gia đình. Lần này cũng không tệ lắm, bởi vì cô có chút tài nấu nướng, vì vậy cô còn biết nên cho bao nhiêu muối vào nồi cháo này. So với món ăn trước, nó đã được cải thiện đáng kể. Cô đột nhiên cảm thấy rằng kỹ năng này thực sự hữu ích.
Khi thức ăn được đặt lên bàn, Cao Tú Lan và hai anh trai của cô hào hứng nhìn nồi cháo do Tô Thanh Hòa nấu.
Cao Tú Lan đau đớn chia sẻ món cháo đó trong khi nói: “Món này do Thanh nhi nấu.”
Tô Thanh Hòa ngồi một bên nhìn mọi người ăn, sau đó hỏi mọi người: “Ăn ngon không?”
“Nó rất ngon, nó rất ngon.” Cao Tú Lan và các anh trai háo hức gật đầu.
“Đinh, nhiệm vụ nấu ăn hoàn thành, thưởng 1 điểm kỹ năng nấu nướng, phần thưởng là ba kg bột mì trắng.”
Vài giây sau, Tô Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm, có bột và thịt, liền có thể ăn bánh bao. Cô phải tìm cách giải quyết vấn đề này.
_______________________________________________________________________
(*)MLM: Multi-Level Marketing – tiếp thị đa cấp. Hình thức Marketing có tổ chức liên quan đến việc bán sản phẩm cho gia đình, bạn bè và tuyển dụng những người khác làm việc tương tự. Tra google thấy vậy^^