Tái Sinh Làm Vợ Lính Toàn Năng Thập Niên 60 - Chapter 6
Cao Tú Lan sững sờ nhìn đống thịt và bột mì trong chiếc bình lớn.
Bà rơi nước mắt.
“Ôi, Đại Căn! Ông biết nỗi đau khổ của tôi. Thật không dễ dàng gì để tự thân nuôi dạy ba đứa con trai và một đứa con gái. Con trai chúng ta khi lấy vợ thì quên mẹ. Tôi đã phải chịu đựng. Chỉ có đứa con gái của tôi là có hiếu, nhưng họ vẫn đối xử tệ bạc với con bé. Con bé thật khốn khổ mà.”
Ở phòng bên cạnh, Tô Thanh Hòa không ngủ được nữa, đành dụi mắt ngồi dậy.
Bà ấy là một người mẹ có thể nói những điều vô nghĩa không căn cứ, rất tốt, rất xứng đáng.
Đấy là lý do tại sao cô để lại cái bình cho mẹ mình.
Cô muốn tự mình lấy thực phẩm ra nhưng sau vài lần nghĩ lại thì nó không thuyết phục lắm, bởi cô đâu có khả năng nói dối không chớp mắt. Cao Tú Lan thì khác, tốt hơn là nhờ bà ấy giải quyết vấn đề này. Dù sao cô cũng không tiếp xúc trực tiếp với thức ăn. Chỉ là một giấc mộng, ai biết được nó sẽ thành hiện thực.
Tất nhiên, mọi thứ không thể thực hiện nếu không làm gì.
Tô Thanh Hòa mặc áo khoác mỏng bước ra khỏi cửa, hướng vào phòng của Cao Tú Lan kêu lên: “Mẹ đang kêu ca gì vậy? Con còn đang ngủ.”
Bài phát biểu của Cao Tú Lan dừng lại đột ngột, trong vài giây cánh cửa mở ra, thấy con gái quý giá của mình mà nước mắt nước mũi tèm lem, sau đó bà kéo Tô Thanh Hoà vào phòng.
“Thanh nhi, mau đến đây, đến đây.”
Tô Thanh Hòa trực tiếp bị kéo vào trong phòng, cửa đóng chặt, ánh đèn mờ mịt. Cao Tú Lan đưa cô đến cạnh chiếc bình lớn và bảo cô.
“Thanh nhi à, Thanh nhi, những gì cha con nói là đúng, ông ấy thực sự đã giúp chúng ta.”
Tô Thanh Hòa kinh ngạc đến run cả người: “Mẹ, mẹ, mẹ nói ba con gửi cái này?”
“Ừ, mẹ cũng bị bọn khốn đó ép buộc nên không còn lựa chọn nào khác(*). Nghĩ về những gì con nói, hôm nay mẹ chỉ tình cờ xem qua thôi và đây là những gì mẹ thấy được.”
Cao Tú Lan hào hứng nói.
Tô Thanh Hòa chưa hết kinh ngạc: “Không, hôm qua con đã suy nghĩ lại và cho rằng đó chỉ là giấc mơ viển vông. Tại sao nó lại xảy ra như thế được? Chẳng phải từ xa xưa đã không còn mê tín dị đoan rồi sao? Mẹ ơi, có thể nào là người khác đặt nó ở đây không? Đó có phải là một trong hai người anh của con không?”
Thấy Tô Thanh Hoà không tin, Cao Tú Lan lo lắng: “Chỉ là họ không có khả năng này. Thanh nhi, giấc mơ của con có thật. Đó thực sự là cha con! Phòng của mẹ, mẹ biết ai ra vào. Tối qua mẹ thậm chí còn không ngủ và không phát hiện ai ra vào cả nên chắc đó là ba con!”
Tô Thanh Hòa vẻ mặt sợ hãi: “Mẹ, con nổi hết da gà lên rồi này, chúng ta nên báo cho người khác biết không?”
“Đồ ngốc, con đang nói cái gì vậy? Đây là đồ từ ba của con! Là của chúng ta, con không cần phải tiết lộ nó cho ai khác.”
Tô Thanh Hòa nói: “Nhưng, làm thế nào chúng ta lấy được những thứ này? Con không thể nói với họ là đồ ba tặng.”
Cao Tú Lan đồng ý sâu sắc: “Đàn ông thường quên mẹ mình khi cưới vợ. Nếu anh em của con biết điều này, chúng sẽ nói với vợ mình. Chị dâu là những người ngoài, họ sẽ không quan tâm đến mẹ con ta. Trong tương lai, nếu Lâm gia và Đinh gia biết, hai bên sẽ lao vào xâu xé nhau! Này, thật tiếc là mẹ không biết ba con có thể gửi bao nhiêu và khi nào thì ông ấy gửi. Nếu ông ấy tiếp tục giúp đỡ, chúng ta có thể tách khỏi họ! Hãy sống riêng đi! Dù sao, ba đang ủng hộ hai mẹ con mình. Những người đàn ông đã kết hôn không thể để cha họ nuôi nấng được.”
Tô Thanh Hòa nhìn lên trần nhà. Cuối cùng cô đã nhìn ra hiện thực của việc qua sông phá bỏ cây cầu.
Vấn đề là… cô hơi cảm động trước cuộc nói chuyện ấy. Có vẻ như sống riêng thực sự có thể giải quyết được vấn đề.
Tô Thanh Hòa còn đang suy nghĩ thì Cao Tú Lan lại cất tiếng: “Quên đi, ba của con không trông cậy vào được. Chúng ta đã sống nghèo nàn trong nhiều năm và mẹ không biết phải làm gì nếu tiếp tục trắng tay. Tốt nhất là cứ dựa vào anh em của con. Có người chăm lo sẽ đỡ hơn. Nếu chúng ta ly tán, mẹ sẽ không thể kiểm soát họ được nữa, vậy ai sẽ phục vụ con trong tương lai?”
“… Mẹ, mẹ định làm gì? Chúng ta không thể ăn một cách bí mật.”
Cao Tú Lan trông dữ tợn khi nghiêm túc nghĩ tới điều này.
Tô Thanh Hòa cũng suy nghĩ. Đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Mẹ, hay giả sử nó được đưa bởi người khác.”
“Ai sẽ cho thứ tốt như vầy trong mấy năm nay chứ?” Cao Tú Lan lắc đầu.
Tô Thanh Hòa nói: “Ai da tất nhiên không phải là không có. Chỉ cần nói rằng chúng ta đã làm một việc tốt cho người khác… Ví dụ: mẹ hoặc con đã cứu mạng ai đó. Họ là một quan chức lớn có của ăn của để, để đền đáp tấm lòng hảo tâm, họ đã trợ cấp cho chúng ta. Trong tương lai, nếu ba gửi đồ ở đây tiếp, chúng ta sẽ đi vòng quanh thị trấn sau đó quay lại và bảo rằng gia đình có của ăn của để ấy đã đưa nó. Nếu anh và chị dâu hỏi cán bộ nào thì cứ nói họ không muốn công khai, tránh người khác bàn tán. Nếu làm trái lời, họ sẽ không trợ cấp cho gia đình chúng ta nữa. Điều quan trọng nhất là phải thuyết phục bằng được chính gia đình mình. Khi anh và chị dâu ăn thức ăn mà chúng ta kiếm được, họ không thể không tốt với chúng ta sao? Con biết, con không làm việc, chị dâu và những người khác chắc hẳn trong lòng không thoải mái lắm.”
Cao Tú Lan cau mày: “Họ dám!” Mặt bà giãn ra. Tuy nhiên, bà lại nghiêm nghị nói: “Con nói đúng. Bây giờ mẹ vẫn ở đây, họ vẫn đối xử tốt với con. Một khi mẹ ra đi, ai sẽ đối tốt với con chứ?” Bà lại bắt đầu cảm thấy có lỗi với con gái mình. Trông như thể nó là đứa trẻ đáng thương nhất thế giới.
Tô Thanh Hòa khóe miệng co giật: “Vậy mẹ, chúng ta?”
“Lát nữa lên quận đi, khi chúng ta quay lại, mẹ sẽ nói với chúng rằng con đã giúp người khác tìm thấy đứa trẻ mất tích của họ trên đường. Họ muốn cảm ơn con nên đã cho thịt và mì. Và họ cũng nhận con là con gái đỡ đầu của họ. Lần tới nếu ông ấy vẫn gửi thứ gì đó, hãy nói rằng họ trợ cấp cho con. Chúng ăn thức ăn do con đưa, thì sao còn nói là con không làm việc!”
“Mẹ, mẹ thực sự tốt với con.” Tô Thanh Hòa ôm cô. Người mẹ này không phải là người tốt nhất nhưng với cô, bà ấy thực sự rất tốt.
Sau khi hai mẹ con hạ quyết tâm, Cao Tú Lan xách chiếc giỏ tre, đặt năm thứ vào bên trong rồi dùng bông gòn phủ lên trên. Bà đưa Tô Thanh Hòa đi ra ngoài chơi. Trước khi ra khỏi nhà, bà đến nói chuyện với Đại A đang giặt quần áo bên ngoài, dặn dò cô bé ở nhà phải để mắt đến những đứa em. Nếu ai đó tới hỏi thăm, chỉ cần nói rằng Tô Thanh Hoà lại bị chóng mặt và phải đến bệnh viện quận.
Đại A vui vẻ đáp lại. Cô bé thà làm thêm việc, miễn là bà ngoại và dì không ở nhà để mắt đến cô.
Cao Tú Lan thực sự sẵn sàng đưa Tô Thanh Hòa đến bệnh viện quận để kiểm tra. Một số điều cần được thực hiện để mọi người không tìm thấy sai sót. Họ phải cố gắng hết sức để không bị bắt gặp.
Trên đường đi, Cao Tú Lan cảm thấy có lỗi với con gái: “Chúng ta đi bộ xa như vậy, con có mệt không? Mẹ đổ lỗi cho anh em của con. Nếu không phải vì sợ họ có vợ mà quên mất mẹ thì mẹ đã đưa họ theo rồi. Đều là người vô tâm cả. Chỉ có con và mẹ là ân cần. Cha con cũng biết con là người hiếu thảo nhất, đó chính là lý do tại sao ông ấy đến thăm con.”
“…… Mẹ ơi, có phải vì vía của con yếu không?”
“Những người tốt bụng đều hay yếu đuối. Con rất tốt bụng!” Trong mắt Cao Tú Lan, con gái bà luôn là người giỏi nhất. Những người khác đều là kẻ đen tối.
Hai người đến bệnh viện quận. Cô y tá vẫn nhớ đến họ và nhìn họ bước tới như nhìn kẻ thù.
Cao Tú Lan không có thời gian để cãi nhau hôm nay. Bà chỉ yêu cầu cho con gái mình tái khám. Khi bà nghe nói rằng không có vấn đề gì, bà lại tiếp tục xin đậu nành.
Cô y tá nghiến răng nói: “Cô ơi, tiêu hết rồi. Nhiều bệnh nhân suy dinh dưỡng còn không đủ để ăn.”
Cao Tú Lan xua tay không vui: “Được rồi, được rồi, tôi chỉ hỏi qua thôi, cô không cần xét nét như vậy. Đây không phải là bắt nạt người nông dân già như tôi sao. Nếu người đàn ông của tôi còn sống, có lẽ bây giờ anh ta sẽ là một cán bộ lớn. Người của tôi là liệt sĩ, anh ấy hy sinh trong trận giải phóng!”
Tô Thanh Hoà vội vàng kéo Cao Tú Lan về nhà nấu thịt.
Cao Tú Lan khịt mũi theo con gái ra khỏi bệnh viện. Nhìn thấy bọn họ đi, những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi xuất viện, cả hai dạo vòng quanh thị trấn trước khi lao về nhà.
Khi cả hai trở về thì trời đã quá trưa. Có một số nơi thoảng mùi khói bếp, một số ngôi nhà thì bị bỏ hoang, người ở trong đó không hề ăn bữa trưa.
Nhà bếp của lão bà cũng bị khóa chặt và bỏ hoang. Vì Cao Tú Lan không ở nhà nên chẳng ai dám nấu ăn cả.
Thấy Cao Tú Lan và Tô Thanh Hòa trở lại. Cả nhà ra đón.
Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa đều lộ vẻ lo lắng, Tô Ái Quốc nói: “Mẹ ơi, em bị sao vậy? Em ấy lại cảm thấy không thoải mái nữa à?”
Tô Ái Hoa tò mò: “Em ăn không ngon miệng ư?”
Cao Tú Lan khịt mũi: “Em ấy còn không kiệt sức sao? Em của chúng mày đã nấu ăn suốt hai ngày qua, còn không mệt mỏi ư? Bác sĩ bệnh viện nói, hãy để em ấy nghỉ ngơi nhiều hơn!”
Tô Thanh Hòa: “…”
Con dâu cả cùng con dâu thứ của nhà họ Tô: “…”
Tô Thanh Hòa vội vàng nói: “Anh hai, anh ba đi vào trong đi, hôm nay chúng ta ăn thịt!”
Ngay khi từ “thịt” phát ra, tất cả người nhà họ Tô đều nhìn chằm chằm cô. Họ nghĩ rằng em gái họ đang nói mớ. Những ngày này họ kiếm ra thịt ở đâu? Thậm chí còn không có một sợi lông lợn.
Cao Tú Lan phớt lờ họ và trực tiếp kéo con gái vào bếp. Những người khác nhanh chóng theo sau.
Khi người lớn vào nhà, Cao Tú Lan đuổi bọn trẻ ra ngoài, sau đó đóng cửa và lấy đồ trong giỏ ra.
Nhìn thấy món thịt, sợi mì trắng mà Cao Tú Lan mang ra, ai nấy đều sững sờ. Cổ họng họ cử động, không kìm được nuốt nước bọt.
Tô Ái Quốc nói với giọng khó khăn: “Mẹ kiếm cái này ở đâu?” Gia đình mình vẫn có thể ăn thịt?
Cao Tú Lan nói: “Do em gái con cả đấy!”
Những người khác nhìn Tô Thanh Hoà.
Tô Thanh Hòa vui vẻ cất lời: “Anh ơi, anh biết không. Hôm nay mẹ và em đến bệnh viện quận, khi chuẩn bị rời đi thì tình cờ gặp một đứa trẻ đang khóc. Trông đứa bé ấy thật đáng thương nên em đã giúp bé ấy tìm ba mẹ. Thì ra ba mẹ của đứa trẻ lạc ấy là cán bộ tỉnh lên đây thăm họ hàng. Để cảm ơn, họ đã cho em thịt và bột mì. Họ cũng nhận em là con gái đỡ đầu và còn nói rằng nếu em gặp khó khăn, sau này cứ việc đi tìm họ.”
Nghe Tô Thanh Hòa kể trải nghiệm huyền thoại của mình, cả nhà dường như ngập tràn cảm xúc khi cô em gái nhận được một điều tốt đẹp như vậy, có thể được giúp đỡ trong tương lai.
Tô Ái Quốc hào hứng nói: “Em gái, anh biết em là một người tốt bụng và may mắn mà.”
Tô Ái Hoa cũng không kiệm lời: “Đúng vậy, mặc dù em gái chúng ta không nhận được tình yêu thương từ cha nhưng chúng ta vẫn yêu thương em ấy. Hiện tại em đã gặp được cao nhân, ai dám nói em của chúng ta không may mắn chứ?” Vì em ấy rất hậu đậu nên dân làng cứ cho rằng em ấy sinh ra đã có số phận cay đắng. Khi còn nhỏ, họ thường gây gổ với hàng xóm vì điều này.
Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa nhìn nhau, cảm xúc lẫn lộn. Bọn họ có em dâu được chiếu cố, không biết họ có được hưởng ké phần thịt không. Ngay cả khi không được ăn, cô ấy vẫn có thể đưa cho con bọn họ.
Tô Thanh Hòa khuyên nhủ: “Anh ơi, chuyện này đừng kể cho ai nghe hết. Các cán bộ lớn đang ngầm trợ cấp cho chúng ta. Thật không hay khi rêu rao chuyện đó đi khắp nơi. Bây giờ đang là nạn đói, nếu mọi người biết nhà ta có quý nhân giúp đỡ, nhất định sẽ nổi cơn ghen tị.”
Cao Tú Lan hừ lạnh: “Dù sao, kẻ nào làm rò rỉ thông tin ra bên ngoài và để các quan lớn sau này biết được chuyện này, kẻ đó sẽ là tội đồ của gia đình mình!”
Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa vội vàng nói: “Mẹ, chúng ta là một gia đình, chúng ta chắc chắn sẽ cùng nhau giữ bí mật.”
Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa cũng nhanh chóng gật đầu.
“À, hôm nay Thanh nhi nói cô ấy muốn học nấu các món thịt. Con dâu cả và con dâu thứ hãy ở lại đây giúp việc.”
Hai người vội vàng đáp lại.
Đinh Quế Hoa thì thầm: “Mẹ ơi, hôm nay chúng ta ăn thịt chứ?”
“Ăn, ăn, tất cả những gì cô biết chỉ là ăn. Nếu không có Thanh nhi, các người sẽ không được hưởng gì hết!” Cao Tú Lan nguyền rủa. Nếu không phải do Thanh nhi muốn thử làm món thịt thì bà sẽ không cho bất cứ ai cắn một miếng nào và làm khô chúng tới lúc đêm giao thừa!
Đinh Quý Hoa đột nhiên không dám nói nữa. Cô thành thật đi rửa nồi đất, trong khi Lâm Thục Hồng đốt lửa đợi em dâu nấu món gì đó.
Cả hai bận rộn chuẩn bị, Tô Thanh Hòa cũng cắt một miếng nhỏ ở bụng heo dưới ánh mắt rực lửa của Cao Tú Lan.
Chỉ có một phần thịt bụng, nên họ chắc chắn không thể ăn hết cùng một lúc. Trong năm đói kém này, họ phải tiết kiệm hết mức có thể. Vì vậy, Cao Tú Lan chỉ yêu cầu Tô Thanh Hòa cắt một miếng thịt nhỏ thành từng lát để ăn. Những miếng còn lại được xát muối dầm rồi treo lên bếp cho khô. Nó sẽ được tiêu thụ từ từ. Chuyện xảy ra như vậy là do cậu con trai út Tô Ái Đảng vẫn đang ở bên ngoài luyện thép chưa trở về, và cậu ấy vẫn có thể thử một miếng khi quay lại. Cao Tú Lan hơi ghẻ lạnh với hai đứa con trai đã lập gia đình và sinh con, nhưng anh trai út này chưa lấy vợ, Cao Tú Lan ít nhiều vẫn coi trọng anh. Rốt cuộc, trước khi cưới vợ, con trai của bà ấy và bà ấy hầu như không hề gặp nhau.
Nhìn thấy Tô Thanh Hoà cẩn thận cắt từng lát thịt, trên tay để lại một nắm dầu, Đinh Quế Hoa và Lâm Thục Hồng không ngừng nuốt xuống.
Tô Thanh Hòa nhìn hai người họ, cố ý nói: “Chị dâu, em không biết thịt nấu có ngon không. Nếu chị nghĩ nó không ngon, em sẽ không chế biến nữa. Em không muốn lãng phí mọi thứ.”
Nghe thấy lời của Tô Thanh Hòa, Đinh Quế Hoa thẳng thắn nói: “Em dâu, món ăn của em chắc chắn sẽ rất ngon.”
Tô Thanh Hòa ném những lát thịt vào nồi và nhờ Lâm Thục Hồng thêm củi vào lửa.
Lũ trẻ ngửi thấy mùi thức ăn thì chảy nước miếng bên khung cửa. Tuy nhiên, vì Cao Tú Lan không thích trẻ con vào bếp nên không ai trong số họ dám vào. Ngay cả cháu trai Tô Đại Bảo cũng như cháu trai nhỏ Tô Nhị Bảo.
Có vẻ như sau một thời gian dài, cuối cùng những lát thịt và các loại ngũ cốc linh tinh cũng đã có mặt ở trên bàn. Một cái nồi lớn có tóp mỡ nhìn rất ngấy, rất ngon miệng.
Cao Tú Lan bắt đầu chia bữa ăn với vẻ mặt nghiêm nghị. “Những thứ này đều do Thanh nhi mang về. Thanh nhi ăn nhiều hơn.” Bà trực tiếp cho Tô Thanh Hòa một bát lớn.
Tô Thanh Hòa thực sự không ăn những món như vậy trước đây, nhưng bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác.
Ngoại trừ Tô Thanh Hòa được đối xử ưu đãi, những người khác được phân bổ theo sức lao động của họ. Mấy đứa trẻ có thể có một miếng thịt nhiều hơn hoặc ít hơn.
Ngay khi bát được bưng lên, mọi người bắt đầu ăn một cách ngon lành, giống như thưởng thức một bữa tiệc lớn.
Khi họ đang nhai nhóp nhép, Tô Thanh Hòa hỏi: “Tay nghề của em thế nào?”
“Nó ngon, ngon, thực sự ngon.” Tô Ái Quốc nói.
Những người khác háo hức gật đầu: “Nó rất ngon.”
Thịt mà, không ngon sao được?
Đầu của Tô Thanh Hòa ong ong trong một giây, rốt cục cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Chắc chắn, vẫn còn chỗ sơ hở trong hệ thống. Ai dám chê thịt là không tốt trong thời đại này? Nếu ai ăn miếng thịt một cách ngon lành tuyệt đối là từ sâu trong tâm họ đang cảm thấy rất thèm thuồng… ‘ngon quá’!
Sau khi thưởng thức xong, Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa dọn dẹp bát đĩa, Tô Thanh Hoà ngồi ở cửa nghỉ ngơi. Cảm giác ăn uống thích lắm.
Cô liếc xem hệ thống. Ba phần cơm đã có sẵn. Dữ liệu trong cột điểm kỹ năng hiện tại là:
Quần áo: 0
Thức ăn: 4
Nhà kho: 0
Hàng: 0
Cho đến nay, cô đã nấu tận năm bữa ăn. Ngoại trừ một bữa không được công nhận, bốn bữa còn lại đã được sự khẳng định từ các thành viên khác. Cô chỉ cần nhận được sự đồng ý của một người mỗi khi nấu ăn. Xét theo số người hiện tại trong gia đình, chỉ cần cô nấu thêm vài ngày nữa, sau này sẽ không cần sự đồng tình của bất cứ ai.
Và vài lần như vậy, cô cũng phát hiện ra rằng những người khác có thể giúp đỡ việc nấu nướng, cô chỉ cần cho đồ vào nồi và chờ vớt ra là xong.
Nấu ăn quá dễ. Tương tự như cách luộc mì gói.
Tô gia ăn cơm có thịt, đi làm trông có vẻ hoạt bát.
Trên đường đi, hai anh em nhà họ Tô đặc biệt xúc động khi nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của người khác đang gắng nhịn đói.
“Tất cả là nhờ em gái, Thục Hồng, sau này chúng ta phải đối xử tốt với em ấy.” Tô Ái Quốc lên tiếng. Đối với anh, người định nuôi em gái cả đời, có thể ăn miếng thịt ngon lành nhờ công của em gái là điều không thể nói nên lời.
Lâm Thục Hồng: “…” Tôi đối xử tệ với em dâu khi nào vậy? Cô chỉ không thể hiểu rằng mẹ chồng cô quá coi thường con gái cả và con gái thứ của bà không được đối xử như một con người. Cô cảm thấy khó chịu. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông của mình ‘Khi nào người đàn ông ngu ngốc này có thể mở mang trí óc?’
Đinh Quế Hoa bên cạnh liếm liếm môi, để tránh mọi người phát hiện mình đã ăn thịt ở nhà, trước khi đi ra ngoài cô đã lau miệng sạch sẽ, nhưng vẫn cảm thấy miệng mình rất thơm.
Dù không tin em dâu được hưởng đặc ân nhưng vẫn phải cảm ơn em ấy về bữa cơm này.
“Thật tuyệt nếu tôi có thể gặp gỡ những cao nhân như em ấy.” Đinh Quế Hoa nói với đầy mong đợi.
Tô Ái Hoa mỉm cười: “Làm thế nào em có thể so sánh với em gái anh chứ? Em gái anh hấp dẫn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mọi người đều sẽ thích cô ấy. Còn nếu là em thay vào đó, họ sẽ chỉ tặng một ít bột ngô để tiễn thôi.”
Đinh Quế Hoa: “…” Tại sao tôi lại yêu một người đàn ông như vậy?
Cô tức giận vội vàng bỏ đi.
Trên đường, cô tình cờ gặp vợ của Tô Đại Bào người cùng làng. Vợ của Đại Bào nhìn cô thắc mắc: “Quế Hoa, cô lại cãi nhau với chồng mình về em dâu sao? Thực lòng mà nói, mẹ chồng quá chiều chuộng em gái, coi thật không thể nào chịu nổi. Nhìn vào tôi cũng thấy ái ngại. Cô xem mẹ chồng tôi thương tôi lắm, ở nhà toàn dành phần tôi ăn cơm trước cả. Các chị lớn và em gái thì ăn sau. Con gái lấy chồng có thể so sánh với con dâu mới vào nhà không?”
Đinh Quế Hoa rất đồng ý với người này. Thái độ của mẹ chồng đối với em dâu thực sự quá xấu hổ, chưa kể cả làng, cả tổ, cả xã cũng không kiếm được người thứ hai như thế. Nhưng cô đành bụm miệng, nghĩ đến miếng thịt buổi trưa, cuối cùng khóe miệng có chút mềm nhũn: “Cô quan tâm cái gì? Tôi có nói cô lo việc của gia đình tôi chưa? Đó là chuyện của Tô gia chúng tôi!”
Bà xã bị Đinh Quế Hoa đánh tới, khóe miệng giật giật.
Kết thúc rồi, Đinh Quế Hoa không bình thường. Không bình thường!
Vợ của Đại Bào tức giận bỏ đi, Đinh Quế Hoa đợi Tô Ái Hoa đi qua: “Anh có biết vừa nãy vợ của Đại Bào nói gì không?”
Tô Ái Hoa nhếch miệng: “Cô ấy có thể nói gì? Cô ấy chỉ không thích thấy gia đình của người khác làm việc tốt. Đừng nghe những điều vô nghĩa của cô ấy.”
“Vợ của Đại Bào là người đầu tiên ăn cơm trước. Tôi không đòi hỏi phải là người đầu tiên ăn nhưng tôi cũng muốn ăn nhiều như em của anh. Tôi là con dâu mà. Tại sao khoảng cách lại lớn như vậy?” Trái tim của Đinh Quế Hoa nghẹt thở. Cô làm nhiều hơn bò, ăn ít hơn gà, và phải chịu sự giận dữ của mẹ chồng và em dâu… Tại sao chồng cô không nhận ra sự bất bình của cô chứ?
Tô Ái Hoa nhìn cô một cách khó hiểu: “Em có ngốc không? Điều này có thể so sánh được sao? Có hai con dâu và một con gái. Trong tương lai, chúng ta chắc chắn sẽ có ba con dâu và một con gái. Đó là điều hiển nhiên, phải không?”
Đinh Quế Hoa nhìn trời, trái tim đau nhói.
Biết rằng có thịt và mì trắng ở nhà, ngay cả khi họ không được ăn nhiều, nó cũng mang lại cho mọi người hy vọng. Khi làm việc, bốn thành viên nhà họ Tô đều làm rất chăm chỉ.
Lão đội trưởng Quách Trường Thăng đối với điều này rất hài lòng, khi nghỉ làm còn đặc biệt gọi tên và khen ngợi thành tích tích cực của Tô gia trong lao động.
Lúc này, anh em Tô và hai người vợ đang băn khoăn không biết hôm nay về nhà có được ăn thịt hay không.
Với sự giúp ích của thịt, Tô Thanh Hòa đã nhận được sự đồng ý chân thành của những người khác trong vài bữa ăn tiếp theo. Và hệ thống đã không tìm ra chỗ sơ hở nào.
Sau khi nhận được lời đồng tình của thành viên cuối cùng là cháu trai hai tuổi, Tô Thanh Hòa vui mừng trở về phòng để kiểm tra hệ thống.
Đã có một số phần thưởng trong không gian lưu trữ. Ngoại trừ một vài lần mì cao lương được chuyển tới bình lớn, những loại thịt khác và mì trắng đều tạm thời giữ lại. Thịt gửi lần đầu chưa hết nên cô cho vào nồi mỗi ngày một ít, như vậy thịt sẽ có vị ngậy. Tô Thanh Hòa không có ý định để gia đình sống quá xa hoa ngay lập tức. Đây là một năm đói kém, quá xa hoa là điều không bình thường. Về phần cháo kê và trứng hàng ngày của chính cô… khụ khụ. Đây không phải là vấn đề, mấu chốt là thông qua nỗ lực của bản thân, cô đã khiến người nhà có dầu có nước trong bụng, không cần phải thắt lưng buộc bụng nữa.
Điều khiến cô vui nhất là điểm kỹ năng ở cột đồ ăn đã lên tới 10 điểm. “Hệ thống hệ thống, ngươi không phải nói 10 điểm là điểm tuyệt đối sao? Ta cảm thấy kỹ năng nấu ăn hiện tại của ta hầu như đã ở mức của một đầu bếp bình thường trong một nhà hàng nhỏ. Yêu cầu của ngươi đối với những người vợ quân nhân không quá cao.”
“Ký chủ, xin lưu ý rằng cấp độ hiện tại của ký chủ là tiêu chuẩn cơ bản về trình độ ẩm thực cấp A.”
“Còn có cấp cao hơn?” Tô Thanh Hoà ngạc nhiên hỏi.
“Ký chủ, xin lưu ý rằng cấp độ cao nhất là cấp độ S, và tiêu chuẩn là cấp độ của đầu bếp hàng đầu của các vì sao, cô có thể tạo ra thức ăn phát sáng.”
“…” Tuyệt vời a. Thức ăn vẫn có thể phát sáng!
“Vậy thì ta nâng cấp thế nào? Ta không cần phải nhận sự chấp thuận của người khác nữa, phải không?”
“Ký chủ, xin lưu ý rằng chỉ cần được sự đồng tình của tất cả các thành viên gia đình và có 10 điểm kỹ năng, kỹ năng nấu ăn sẽ tự động được nâng cấp lên cấp B, và ký chủ sẽ tiến hành quá trình đánh giá nâng cấp kỹ năng nấu ăn. Đánh giá kỹ năng nấu ăn cấp độ B là đánh giá của hệ thống. Mỗi lần vượt ải sẽ nhận được 1 điểm kỹ năng và nhân đôi phần thưởng vật chất. Phương pháp đánh giá cụ thể sẽ được đưa ra cho ký chủ sau khi nâng cấp.”
“…” Tô Thanh Hòa cảm thấy cô một lần nữa làm mới sự hiểu biết của mình về hệ thống. Hệ thống này là để dụ dỗ cô làm việc mọi lúc mọi nơi và tận dụng khả năng của cô. Tuy nhiên, khi phần thưởng vật chất tăng lên thì độ khó cũng tăng theo.
Xem xét hệ thống… không có cách nào lợi dụng nó.
Tô Thanh Hòa trong lòng biết mình hoàn toàn tận dụng cơ hội này. Nếu cô sống ở thế kỷ 21, khi đường phố tràn ngập các loại thức ăn, cô chắc chắn sẽ không thể nhận được sự đồng tình của người khác một cách dễ dàng như vậy. Nhờ thiếu ăn, thiếu mặc trong những năm sáu mươi, một vài miếng thịt cũng có thể khiến người ta dễ dàng gật đầu, thế là xong. Tất nhiên, một gia đình trung bình ở thế kỷ 21 không có nhiều thế hệ như gia đình hiện tại của cô…
Quên đi, dù sao cô cũng đã đạt trình độ sơ cấp. Theo hệ thống, chỉ cần người nhà chấp thuận là có thể nâng cấp được. Cô luôn có thể nâng cấp nó ngay bây giờ. Dù sao, kỹ năng nấu nướng của cô cũng được khen ngợi. Nó chỉ có lợi hơn thôi.
Sáng hôm sau, Tô Thanh Hoà tự mình nấu một bữa ăn. Thử xem liệu cô có nhận được phần thưởng hay không.
Nấu cháo kê xong, cô chờ nâng cấp. Kết quả là không có chuyện gì xảy ra sau một thời gian dài chờ đợi.
“Hệ thống, việc nâng cấp thì sao đây?”
“Ký chủ, xin lưu ý rằng hiện tại có thành viên trong gia đình chưa chấp thuận kỹ năng nấu nướng của ký chủ.”
“Làm sao có thể, 10 điểm kỹ năng của tôi đến từ đâu?”
“Ký chủ, xin lưu ý rằng vẫn còn thành viên trong gia đình chưa chấp thuận kỹ năng nấu nướng của ký chủ.” Hệ thống lặp lại câu nói.
Tô Thanh Hòa đột nhiên trầm mặc. Cô nheo mắt và chợt nghĩ đến ai đó.
“… Ta quên mất, ta vẫn còn một người anh nữa…”
Tô Thanh Hoà đến thế giới này đã gần mười ngày, Tô Ái Đảng vẫn chưa trở về sau khi tham gia nhiệm vụ luyện thép bên ngoài. Vì vậy, cô chưa bao giờ nhìn thấy người anh trai thứ ba của mình là Tô Ái Đảng một lần. Trong trí nhớ của cô, Tô Ái Đảng là người bảo vệ chủ nhân ban đầu nhiều nhất… Nếu ai đó bắt nạt Tô Thanh Hòa, Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa sẽ khiến mọi người sợ hãi, còn Tô Ái Đảng là kiểu sẽ lao tới và vung nắm đấm.
Ba người con trai của Tô gia, Tô Ái Quốc thật thà, Tô Ái Hoa khéo léo và Tô Ái Đảng cáu kỉnh.
Rất tốt, sự kết hợp này rất mạnh mẽ.
Tô Thanh Hòa cảm thấy rằng đã đến lúc cô nên gửi một hộp cơm yêu thương cho anh trai mình.
Tô Thanh Hòa đang suy nghĩ về việc nâng cấp, trong khi Cao Tú Lan nhìn vào chiếc bình lớn trong phòng bà mỗi ngày. Bây giờ và sau đó chỉ có vài cân mì cao lương.
Tuy là loại ngũ cốc thô nhưng vẫn có thể ăn được. Bà cảm thấy bớt căng thẳng. Và bà nghĩ món mì cũng khá ngon, ít nhất thì bà không cần phải đến thị trấn. Không ai nhận ra và bà có thể trộn chúng với ngũ cốc.
“Đại Căn, ông gửi một ít thịt cho gia đình. Giờ đồng áng bận rộn thế này, nhà nào cũng có nhu cầu ăn đạm.”
Bà chỉ mong mỏi một điều ước, trong vòng hai ngày, đã có một đống thịt trong chiếc bình lớn ở phòng.
Vào buổi sáng, Cao Tú Lan lập tức đề nghị đến thị trấn của quận để gặp người thân, và nhân tiện xem liệu bà ấy có thể trở về khi vào mùa thu hay không.
“Mẹ, hãy để con cùng đi. Nếu con không đi, con lo rằng những người khác sẽ gây khó khăn cho mẹ.” Tô Thanh Hòa nói.
Cao Tú Lan cảm thán: “Nó quá khó đối với con. Chỗ đó quá xa.” Song bà chỉ về phía các con trai, con dâu và mấy đứa cháu: “Đối với lũ chết tiệt này, Thanh nhi sẽ lại mệt mỏi!”
Những người khác cúi đầu.
Lúc mọi người đều đi làm, Cao Tú Lan xách giỏ chuẩn bị ra ngoài. Tô Thanh Hòa nói: “Mẹ ơi, con muốn làm một ít đồ ăn cho anh nhỏ của con. Đã mười ngày rồi anh ấy không về. Anh ấy chưa ăn một miếng thịt nào ở nhà, hẳn phải luyện thép rất chăm chỉ.”
Cao Tú Lan thở dài: “Không, tất cả đều vô nghĩa. Luyện thép để làm gì khi chúng ta còn chưa có đủ ăn? Việc này đang được điều chỉnh lại. Nhà chúng ta đã mất một nồi lớn, chúng ta không thể tin rằng nó đã nổi tiếng đến mức nào(**).”
Vừa dứt lời, bà chêm thêm một câu: “Thanh nhi, mẹ sẽ thử nói với ba con xem liệu ông ấy có thể mang cho chúng ta một cái nồi sắt được không.”
“…”
Nhìn Cao Tú Lan và Tô Thanh Hòa rời đi, Đại A dẫn mấy đứa em dõi theo bóng lưng của hai người.
______________________________________________________________________________
(*): việc nộp 20kg ngũ cốc
(**): trước khi nạn đói xảy ra mọi người vẫn tập trung vào sản xuất thép và bỏ quên ngành nông nghiệp.