Tất Cả Chỉ Là Sự Nhầm Lẫn - Chapter 1
Căn phòng khiêu vũ lúc nào cũng thật tù túng. Cả trang phục và những ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi đều thật nặng nề, nó thỉnh thoảng khiến lòng tôi nặng trĩu.
Hôm nay thì lại đặc biệt khác.
Ngay khi tôi bước vào gian phòng khiêu vũ mà không ai để ý đến sự hiện diện của tôi, tôi đã mở ngay tấm rèm cửa ban công. Ngay khoảnh khắc tôi đặt chân ra đó và được không khí bên ngoài tiếp xúc trực tiếp với làn da, tôi cảm thấy ổn hơn hẳn.
Sẽ thật là liều lĩnh nếu đợi ở đây đến khi buổi khiêu vũ kết thúc. Rõ ràng là thời tiết giá lạnh sẽ khiến cho buổi khiêu vũ kéo dài hơn bình thường. Thực chất cũng chỉ là vì phẩm giá của giới quý tộc mà thôi.
Ngay bây giờ đây, tâm trạng tôi đang khá tốt. Tôi nhắm nghiền mắt lại.
Rồi bỗng ánh sáng tràn vào nơi ban công tối tăm.
Thật là vô lễ khi ra ban công khi mà tấm rèm còn đang đóng, và rõ là chẳng ai lại đi làm một việc khiếm nhã như vậy cả.
“Nocton?”
Sao cậu lại biết tớ đang ở đây?
Một gương mặt không ngờ đến lại đang vẫy chào tôi khi tôi quay người lại.
Cô ấy có mái tóc dài màu nâu. Một cô gái với chiếc váy trắng lộng lẫy bước đến và đóng chặt tấm rèm lại.
“Cậu không phải là…”
“Mình xin lỗi, Roa. Mình không muốn mất lịch sự nhưng mình có chuyện cần phải nói với cậu.”
“Có chuyện gì thế, Alice?”
Đó là Alice Limorand. Người bạn mười năm của tôi. Cô ấy là nữ chính của cuốn tiểu thuyết, đứa con gái quý giá của Công tước, trước đó thì cha cô là Nam tước, và cô cũng là người sẽ đính hôn với người bạn thời thơ ấu của tôi, Nocton Edgar.
Tôi không nói kiểu ẩn dụ đâu, mà nó thực sự là một câu chuyện khó tin, nhưng tôi được tái sinh vào thế giới trong một cuốn sách và cô ấy là nhân vật chính.
Khuôn mặt như thiên thần, tính cách tốt bụng, và sự thay đổi kịch tính về gia cảnh của cô ấy đã chứng minh thân phận của Alice. Chắc chắn cô ấy là nhân vật nữ chính.
Tại sao Alice lại đến gặp tôi với thái độ ngập ngừng đó nhỉ?
Tất cả những gì tôi nghĩ được chỉ là một phỏng đoán khôi hài, tôi cười thầm. Tôi không yêu Nocton nhưng có quá nhiều người trên thế giới này lại hiểu nhầm. Thật buồn khi mà ngay cả người bạn yêu quý của tôi cũng là một trong những người đó.
Chúng tôi đã ở bên nhau cả tá năm rồi, và tôi luôn cố gắng để làm thân với cậu ta, nên chẳng có ai tin khi tôi phủ nhận điều đó cả.
“Alice, mình đã bảo cậu rồi, mình…”
Nhưng những điều phát ra từ miệng Alice lại không phải là những gì tôi nghĩ. Đó không phải là một lời biện hộ kiểu Mình xin lỗi, mình không thể làm khác được.
“Mình biết điều này nghe thật điên rồ, nhưng thật sự tớ đã thấy trước tương lai.”
“Huh?”
Cậu đang nói gì vậy?
Trước khi tôi kịp hiểu những gì Alice vừa nói, thì cô ấy đã la lên với ánh mắt quả quyết.
“Công tước Edgar là một kẻ vô cùng đáng sợ.”
Uh, gì…gì cơ? Cái gì?
***
Khi nào mà tôi nhận ra mình đã tái sinh ở thế giới trong một cuốn sách á?
Tôi không nhớ chính xác nhưng cũng không mất nhiều thời gian lắm thì phải.
Đó là nhờ vào sự yêu thích của tôi dành cho việc đọc tiểu thuyết lãng mạn. Ký ức mơ hồ của tôi về kiếp trước đã khiến tôi tự hoài nghi về bản thân mình.
Có lẽ là tôi đã được sinh ra trong một cuốn tiểu thuyết.
Căn nguyên của sự hoài nghi là khi tôi lớn lên và nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính bản thân mình trong gương. Những lọn tóc màu đỏ thẫm như hoa hồng, đôi mắt xỉn màu như chiếc lá hoa hồng, và…
“Carol.”
“Vâng, thưa Tiểu thư.”
“Trông ta thật xấu tính.”
… cho dù là ai nhìn vào đi nữa thì đây cũng là một đôi mắt thật sắc bén.
“Ta nhìn còn tệ hơn mụ phù thủy được miêu tả trong tiểu thuyết.”
“Uhm…Nó đẹp mà, người nhìn rất cuốn hút…”
“Đừng nói dối ta.”
Quá muộn để nói là nó đẹp rồi, vì đôi mắt tôi trông dữ tợn đến đáng ngạc nhiên. Tất nhiên, việc tôi đáng yêu như một chú mèo con cũng không phải là lời nói điêu. Tuy nhiên, những người còn lại trong gia đình tôi lại đều có đôi mắt dịu dàng. Thật là lạ khi tôi lại có một đôi mắt kiêu căng như này.
Bằng cách nào đó mà chỉ cần nhìn thấy nhân ảnh của bản thân là tôi đã cảm thấy ghê tởm. Khi đó tôi bắt đầu có cảm giác như là deja vu. Vẻ ngoài của tôi khiến tôi nhớ đến hình tượng nhân vật phản diện điển hình.
Mặc dù tôi đổ lỗi cho việc bản thân suy nghĩ quá nhiều, nhưng tôi lại bắt đầu cảm thấy không thoải mái mỗi khi nhìn vào gương.
Nhưng lúc đó, tôi chỉ hơi lo lắng.
Rồi, giây phút tôi nhìn thấy một cậu bé ở bữa tiệc mà tôi tham dự cùng bố mẹ, cảm giác quen thuộc đó lại quay lại.
‘Ôi trời ơi, con trai của Công tước Edgar kìa!’
Diện mạo của cậu bé ấy, người mới lên mười tuổi, đã vô cùng trọn vẹn. Mái tóc đen với những lọn tóc phong nhã, khuôn mặt xinh đẹp như một con búp bê sứ, và cặp mắt màu tím nhạt; cậu ấy tạo ra một bầu không khí giống như màn đêm vậy.
Cho dù cậu ấy không phải là người kế nhiệm vị trí Công tước đi chăng nữa, thì phong thái của cậu cũng đã đủ để thu hút sự chú ý rồi.
Khi đang chiêm ngưỡng gương mặt đẹp trai mà nhợt nhạt ấy, tôi thấy mái tóc đen của cậu ấy trông rất quen.
Trong một cuốn tiểu thuyết mà tôi đã đọc trước khi chết, có một nhân vật nam tên là Edgar. Dù nội dung khá mập mờ, nhưng hình ảnh một người đàn ông tóc đen đang ôm một người phụ nữ tóc nâu được mô tả vô cùng sinh động trong trí nhớ của tôi.
Ngay cả khi đó, tôi vẫn có thể cười trước ảo tưởng của mình, nghĩ rằng Chắc không phải thế đâu.
Nhưng cuối cùng hiện thực đập thẳng vào mặt tôi.
Đó là ngày mà tôi đi đến một khu đất tách biệt để nghỉ dưỡng.
“Ngươi là quý tộc phải không?”
“Dạ đúng rồi ạ.”
Đó chính là lúc tôi thấy cô bé đó; con gái của một Nam tước nghèo túng – người trông rạng rỡ và xinh đẹp hơn bất kì ai trên thế giới này.
“Khuôn mặt ngươi trông giống với một người mà ta đã từng quen đấy, tên ngươi là gì?”
Đó là khi tôi nhìn thấy mái tóc màu nâu của cô ấy.
“Tên tôi là Alice Momontum, thưa Tiểu thư.”
‘Ôi trời.’
Phần nội dung mơ hồ của cuốn sách trở nên rõ ràng và sự sáng tỏ đến với tôi như sét đánh ngang tai.
Đúng như tôi nghi ngờ, tôi được sinh ra ở thế giới trong một cuốn sách.
Nhận thức được điều này chẳng đáng gì cả.
Thực tế là từ những gì tôi nhớ, đây chẳng phải một cuốn tiểu thuyết đặc biệt gì.
Thời thơ ấu của nữ chính có hơi khác một chút.
Nhân vật chính, Alice, sống như con gái của Nam tước Momontum. Cô ấy là một đứa con ngoài giá thú nên không được đối xử tốt.
Cô lớn lên với đủ các loại nhục nhã, ấy vậy mà cô vẫn giữ được tính cách tươi sáng và trái tim nhân hậu.
Sớm thôi, khi cô trưởng thành, gia cảnh của cô sẽ được tiết lộ là sai.
Alice, người được biết đến là đứa con hoang của Nam tước, thật ra lại là con gái út của Công tước Limorand.
Câu chuyện diễn ra như vậy đấy.
Nam tước Momontum, là một hiệp sĩ của Công tước. Ông ta gia nhập vào đoàn hiệp sĩ của Công tước khi Nữ Công tước đã có hai đứa con, và khoảnh khắc ông nhìn thấy bà, ông đã rơi vào lưới tình. Ông ta tự huyễn hoặc rằng bà cũng yêu ông, và trở nên giận dữ khi Nữ Công tước mang thai Alice, đứa con thứ ba của Công tước. Ông ta ảo tưởng là Nữ Công tước đã phản bội ông.
“Tao sẽ khiến mày phải hối hận khi đã phản bội tao!” Lời thoại kiểu như vậy đấy.
Điều buồn cười là vào thời điểm đó, Nam tước đã kết hôn và là cha của hai đứa trẻ, nhưng ông lại chẳng đoái hoài gì đến gia đình của chính mình.
Vị Nam tước, người say sưa với chính cảm xúc của bản thân, đã lên một kế hoạch xấu xa. Khi Alice, đứa con thứ ba của Công tước, vừa mới chào đời, ông ta đã bắt cóc cô.
Ông ta đã lợi dụng nhược điểm của bà đỡ, tráo đổi đứa bé với một đứa bé khác chết non, và mang đứa bé thật về nhà ông như một đứa con hoang.
Là một đứa trẻ bị mang về vì sự trả thù, Alice không được nuôi nấng và đối đãi một cách hẳn hoi.
Cô sẽ kết thúc cuộc đời mình bằng việc sống một cuộc sống khổ sở và bị trói buộc với một cuộc hôn nhân bất hạnh.
Và cuộc sống của cô đã cứ thế..
Nhưng chỉ sau hai thập kỉ, vận xui của cô đã dừng lại bởi bà đỡ năm xưa, người đã im lặng trước sự đe dọa của Nam tước.
Sự thật là bà đỡ đã thú nhận tội lỗi trong di chúc, trước khi chết bởi bệnh tình nguy kịch.
Sự ra đời vô cùng quan trọng của cô được tiết lộ và cô đã trở thành báu vật của vị Công tước. Cô đã trải qua vô vàn thứ, từ rời khỏi gia đình nhà Nam tước, đến nhận được sự yêu thương của gia đình mới và còn tìm được cả tình yêu của đời mình.
Vì mạch truyện như thế, nên cho dù tôi có được sinh ra trong thế giới này, thì cũng sẽ chẳng có gì thay đổi cả.
Trừ khi tôi trở thành một kẻ phản diện quèn, người cản trở con đường của nhân vật chính, thì câu chuyện vẫn sẽ diễn ra bất kể tôi có làm gì.
Dẫu cho tôi có không đọc hết cuốn sách, thì tôi cũng đã đọc đến giữa nửa sau của cuốn sách rồi nên tôi biết hết tên mấy nhân vật quan trọng. Và chỉ có một phần nhỏ của nhân vật phản diện…
… Đợi đã.
Tôi lôi chiếc gương ra trước sự thật không ngờ tới.
Gương mặt tôi, trông vẫn giống mọi ngày, đang phản chiếu trong gương.
Tóc màu hoa hồng, vầng trán tròn, lông mày dày và cặp mắt ngước lên. Tôi không thể đánh giả bản chất của con người qua vẻ ngoài của họ, nhưng mắt tôi trông vẫn ác như vậy.
Thấy cái liếc mắt quen thuộc, tôi chợt nhớ ra nội dung của cuốn sách.
Đây chẳng phải là hình ảnh nhân vật phản diện mà bị hành hình vì tội quấy rối nữ chính đó sao?
“…Rose lườm Alice bằng đôi mắt nhòe nước. Sự sắc bén trong đôi mắt ấy vẫn còn đó, nhưng cặp mắt lờ mờ thường thấy…”
Tôi không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra trước và sau đó, nhưng tôi nghĩ là có một câu như vậy.
Có thể là do vốn từ vựng còn hạn chế của tác giả, tôi nhớ là còn cả đống câu như thế miêu tả đôi mắt của cô ấy.
Đó là một câu chuyện Lọ Lem điển hình; không chỉ nhân vật chính, mà cả nhân vật phản diện cũng một màu.
Xin đấy. Tên tôi là Roa Valrose. Một con bé tóc đỏ với cặp mắt sắc. Và có họ giống nữ phản diện nữa.
***
Tôi biết là mình tái sinh thành nữ phản diện trong cuốn sách, người luôn bắt nạt nữ chính. Một câu chuyện quá dễ đoán nên những điều mà nhân vật phản diện làm cũng là hiển nhiên thôi.
Cô ta sẽ bắt đầu với mấy trò tầm thường kiểu lăng mạ nữ chính, xịt nước, bắt lỗi trong cách cư xử của cô ấy, và sau đó là triển khai vụ ám sát nhân vật chính.
Đương nhiên là nam chính đâu có mù.
Trên thực tế là nhân vật Edgar đã bới tìm những tội ác mà nữ phản diện đã gây ra và đưa cô ta lên giàn thiêu.
Tôi có nhớ một ít cảnh mô tả cô ta bị thiêu.
“Ả ta bị ngọn lửa đỏ hơn cả tóc của ả nuốt chửng lấy.”
Tiểu thuyết cho mọi lứa tuổi mà viết thế có sao không nhỉ?
Hồi đọc thì tôi cũng thấy hay đấy, nhưng khi đó mà là tôi thì lại là chuyện khác hoàn toàn.
Tất nhiên là ngay cả khi tôi được cho phép sống một cách ác độc, thì tôi cũng lấy đâu ra cái sự tự tin để mà làm điều đó.
Thi thoảng tôi có khó chịu và tức giận, nhưng cũng chỉ mức độ thông thường thôi.
Điều duy nhất khác thường ở tôi đó là đôi mắt mèo xấu tính.
Mặc dù tôi có thể sống lý trí như một người lớn, nhưng cơ thể trẻ con của tôi lại là chế độ mặc định.
Dù thế thì chẳng ai có thể chắc chắn về tương lai cả.
Có khi câu chuyện gốc là dựa trên số mệnh và tôi sẽ biến thành một con điên vì tình và cố gắng giết Alice.
Ngay từ đầu, tái sinh vào một cuốn sách đã là một thứ tôi không tài nào nghĩ ra được rồi, nên làm thế nào mà tôi có thể chắc rằng sẽ chỉ có những chuyện bình thường xảy ra cơ chứ?
Cứ nghĩ đến chuyện đó là tôi lại lo lắng. Tôi cứ tưởng rằng nếu tôi có một mối quan hệ thân thiết với cậu ấy, thì tôi sẽ có thể tránh việc bị lên giàn thiêu.
Nói thật là tôi phải nhờ cậy nhân vật chính.
Dù là câu chuyện tình của nam chính không quá đáng nhớ, nhưng theo bản chất của mấy thể loại lãng mạn này, thì nam chính sẽ là người hoàn hảo nhất trong tiểu thuyết. Từ diện mạo, gia thế, đến khả năng, và cả tình yêu nữa.
Có lẽ tôi có thể lấy được vai chính đấy.
Với khát khao đầy tham vọng đó, tôi quyết định tiếp cận Nocton Edgar.