Trong câu chuyện này, sự khác biệt về địa vị thể hiện rõ nhất nếu một người không thể kết hôn, nhưng bây giờ Alice đã là con gái út của Công tước xứ Limorand.
Công tước Limorand thậm chí còn có địa vị gia đình cao hơn Hầu tước Claymore.
Có lý do gì mà lại khiến cuộc hôn nhân không thể xảy ra ngoài sự khác biệt về địa vị nhỉ?
Đối phương đã kết hôn, cùng giới tính, hay là con của kẻ thù… thì tất cả đều không đúng.
Vậy đó không phải là Alice, mà là một người khác sao?
Chẳng có gì lạ cả khi một nhân vật phụ lại có mối tình đầu.
Tôi cố nhớ lại những điều đã xảy ra, nhưng đầu tôi chẳng nảy ra được suy nghĩ nào cả.
Nếu tôi biết điều này sẽ xảy ra, thì tôi đã đọc sách chăm chỉ hơn rồi.
Tôi cất đi những hồi ức vô nghĩa trong quá khứ kia và nhún vai.
“Ngài là một người thật kỳ lạ.”
“Đúng như cô nói đấy.”
Claymore cười khổ.
“Nếu chuyện này qua đi, chúng ta sẽ tiếp tục kết hôn. Ngài là một chú rể khá nổi tiếng đấy. ”
“Tôi biết rồi. Tôi sẽ về nói chuyện đàng hoàng với gia đình tôi vào tối nay.”
“Tôi không biết rõ về ngài lắm, thưa ngài Claymore, nhưng tôi không nghĩ là ngài đã nói rõ mọi chuyện trước đấy đâu. Nếu ngài buộc phải đính hôn tiếp, thì khi ấy ngài có thể từ chối được không? Ý tôi là, riêng việc đính hôn với tôi cũng sẽ hủy hoại danh tiếng của nhà Claymore rồi, và lần tới thì sao?”
Có lẽ là vì tôi cảm thấy tồi tệ đến mức phải từ bỏ hoàn toàn, nên câu chữ phát ra từ miệng tôi cứ ngày càng dài dòng.
Không phải là vì tôi bị hấp dẫn trong khoảng thời gian ngắn, ngoài việc có chút bực bội, thì tôi vẫn chẳng có liên quan gì đến anh ta.
Tôi vẫn là một cô gái thuộc thời đại này và lại là một quý tộc, ngay cả khi tôi có được những ký ức về tiền kiếp của mình.
Ngay từ đâu, tình yêu đã luôn được khuyến khích, và nó là một chuẩn mực chung về giá trị của con người.
Có một câu nói rằng: Nếu một người không có tri kỷ, thì người đó sẽ phải từ bỏ hôn nhân, nhưng đó không phải một việc mà tôi đặc biệt muốn làm trong tự hào.
Anh ta có thể đã yêu Alice và anh có thể cạn tình cảm với cô ấy mãi mãi, nhưng được sinh ra trong một cuốn tiểu thuyết không có nghĩa là anh ta muốn có một người bạn đời định mệnh, đó là một nguy cơ có thể kiểm soát được.
Nếu anh ta định kết hôn với người khác, điều đó cũng chẳng sao cả đối với tôi.
Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng có lẽ là sai rồi.
Không thể lột tả được biểu cảm của Aaron Claymore. Anh ấy giống như một người chỉ nghĩ đến việc sống độc thân đến tận khi nhắm mắt xuôi tay vậy.
Được rồi, tôi sẽ không níu anh lại đâu.
“Thật là thô lỗ quá. Tôi xin lỗi.”
“Không, vì những gì tiểu thư Roa nói là đúng là sự thật. Thực tế là người ứng cử viên tiếp theo đã được xác định. Tôi không thể nói cho bạn biết đó là ai được.”
Ôi không.
“… Alice Limorand?”
Tôi chỉ định nghĩ trong đầu thôi, nhưng cái tên lại bật ra khỏi mồm tôi.
Aaron Claymore mở to mắt.
Tôi có lẽ đã đoán trúng rồi.
Ôi trời, làm sao mà mình lại cản trở điều này cơ chứ?
Anh ta đã đính hôn với Alice? Hay là anh ta cầu hôn mà bị từ chối?
Tôi mệt mỏi đến mức không thể nhớ được gì.
Tôi không nghĩ là tôi sẽ biết nếu không tiếp tục cuộc trò chuyện này.
“Làm sao mà cô biết được? Có khi nào…”
“À, tôi không nói đến tầng lớp quý tộc. Nhưng Alice là một cô dâu luôn được mọi người khao khát, một người đáng để trở thành bao ao ước của các gia đình. Ngài Claymore chắc chắn có thể biến điều này trở thành hiện thực, chứ không chỉ là một phép màu đâu”.
“Nó sẽ không trở thành hiện thực đâu. Tôi không muốn kết hôn với bất cứ ai cả”.
“Tôi biết ý định của ngài rồi, …nhưng chẳng phải ngài đang làm điều này sai thứ tự rồi sao? Cô ấy còn có đại vị cao hơn tôi nữa mà ”.
“Đó… Việc đó….”
Sao anh ta lại bối rối như vậy nhỉ?
Biểu hiện của Aaron Claymore từ lâu đã luôn thẳng thắn, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy bối rối như lúc này.
“Tôi đã nghĩ việc này hơi kỳ lạ, thưa Tiểu thư Roa… nhưng, tôi có thể hỏi điều này được không?”
“Tôi không biết anh định hỏi gì nhưng cứ tự nhiên.”
“Chẳng phải cô ngỏ lời với ý định từ chối tôi sao? Theo những gì tôi biết, thì Công tước Edgar…”
“Không, không hề. Thậm chí là không một chút nào cả. ”
Thật vô lý và sự lúng túng của anh ta khiến tôi phải hít vào một hơi thật sâu.
Ngay cả tại thời điểm này, tôi cũng không thể tin rằng tên của Nocton lại xuất hiện.
“Nếu tôi thực sự… Nếu tôi có mối quan hệ với Ngài Nocton, tôi đã không xem xét việc đính hôn này một cách nghiêm túc.”
“Tôi đã nghĩ rằng hai người chỉ là đã có một cuộc cãi vã. Nếu không phải vậy, thì chắc chắn là có hiểu lầm ở đây”.
“Đợi chút. Ngài quyết định cầu hôn tôi bởi Ngài nghĩ rằng tôi sẽ từ chối sao? ”
“….”
Tự cổ chí kim, sự im lặng đã luôn là câu trả lời quá rõ ràng.
Anh ta quỳ gối mà không nói không rằng, chỉ vì anh ta nghĩ rằng tôi sẵn sàng từ chối….
Tôi không nghĩ rằng sẽ có ai biết gì về những tin đồn cả.
Đáng sợ làm sao khi thấy tin đồn tôi và Nocton là người yêu của nhau đã lan rộng đến mức nào.
Tôi đã làm lơ nó đi, nhưng điều này không thể tiếp tục như vậy nữa.
Thật khủng khiếp khi tưởng tượng rằng hình ảnh của Roa Valrose sẽ bị hủy hoại đến mức nào nếu Nocton và Alice thành đôi mà tin đồn này chưa được dập tắt.
Trong trường hợp xấu nhất, một ngày nào đó mà những tin đồn thất thiệt này lan rộng và thậm chí là bị chắp vá, điều này thực sự có thể thiêu chết tôi.
Tôi không muốn bị ảo tưởng như vậy, nhưng rõ ràng đây là điều tôi phải giải quyết.
Tôi nhìn thẳng vào người đàn ông với khuôn mặt trắng bệch.
“Ngược lại, anh sẽ đính hôn với tôi chứ? ”
“Tiểu thư Roa, tôi xin lỗi vì đã mắc sai lầm, nhưng tôi… ..”
“Đây không phải là một cuộc hôn nhân, mà là một cuộc đính hôn.”
“Vâng?”
Nhìn người đàn ông ngơ ngác, tôi nén lòng vào từng câu chữ.
Không có gì hơn việc có một người đàn ông khác để gạt bỏ những tin đồn với người đàn ông kia.
Ý tưởng chính là vậy đấy.
“Tôi chỉ cần một cuộc đính hôn.”
***
Nghĩ lại thì tôi đã xoay sở được để khiến đề nghị vô lý kia thành công.
Aaron có thực sự vội vàng không?
Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi với Aaron.
Bên ngoài phòng khiêu vũ, xe ngựa của Claymore đang đợi anh.
Tôi đang trên đường về nhà trên xe ngựa của anh ấy vì sẽ mất khá nhiều thời gian nếu gọi xe của nhà tôi.
Tôi đã quá mệt mỏi và cũng nhạy cảm nên tôi nhắm mắt lại. Tôi muốn ngủ một chút, nhưng tôi không thể ngủ cho đến khi tôi cảm thấy thoải mái với đối tác của mình.
Một thế giới đen kịt phủ kín nơi mí mắt, cỗ xe rung chuyển, tiếng bánh xe lăn, và không khí ban đêm mát mẻ.
Cơ thể trở nên nặng nề hơn và sự mệt mỏi cũng trở nên rõ ràng hơn.
Tôi muốn đi ngủ.
Tôi vật lộn với cơn gió vô nghĩa một lúc liền. Nên tôi không thể không thức dậy được.
Tôi chạm mắt với Aaron, như thể tôi chỉ đợi để làm thế vậy.
Con ngươi gam màu nóng rung lên khe khẽ.
Anh lảng tránh ánh mắt như thể anh bị đâm bởi thứ gì đó, rồi mở miệng thở dài ngao ngán.
“…. Anh đã nói dối là anh có việc cần phải làm.”
“Em biết rồi.”
Không có gì để nói, tôi gật đầu.
Anh ta tuyên bố rằng có điều gì đó đột ngột xảy ra, nhưng giọng điệu bào chữa của anh ta quá cứng nhắc nên tôi đoán ra ngay.
Một người đàn ông không thể nói dối.
“Em biết rồi à?”
“Anh sẽ nói lý do, đúng chứ?”
“Cũng chẳng phải là một lý do hay ho gì cả. Anh chỉ không muốn ở đó thôi.”
“Ồ, anh ghét việc hộ tống em đến thế cơ à?”
“Không phải vậy….!”
Khuôn mặt không biết phải nói gì đầy vẻ xấu hổ.
Như thể trước mặt tôi là một cậu bé mười tuổi vậy, mặc dù anh ấy hơn tôi những bốn tuổi.
“Đừng ngạc nhiên như vậy chứ, chỉ là đùa thôi mà. Anh nghiêm túc quá rồi đấy. ”
“Anh chỉ không muốn đụng mặt tiểu thư nhà Limorand thôi.”
“Anh sợ gặp một người có thể trở thành vợ anh à?”
“… Đấy là một lí do khác.”
“Ồ, em biết anh định nói gì tiếp theo rồi. Anh không thể nói với em lí do tại sao được, đúng chứ? ”
Dù sao thì đó cũng là một cách nói mơ hồ.
Anh khiến cho mọi người thắc mắc chẳng vì cái gì cả.
Sự thực là tôi đã biết Aaron đang bí mật tránh mặt Alice.
Đã nửa năm kể từ khi Alice đến thủ đô, và đó là khoảng thời gian kể từ khi tôi đính hôn với Aaron.
Khi Alice trở thành một phần của gia tộc Limorand, tôi đã có thể gặp cô ấy thường xuyên hơn bao giờ hết.
Bắt đầu với buổi dạ hội ra mắt khá vội vã của Alice, cô ấy đã ở một bữa tiệc trà và ở phòng khiêu vũ, tôi đến nhà của công tước, và cô ấy cũng đến thăm nhà tôi.
Aaron cũng vậy, anh đã có thể có nhiều ngày gặp nhau vào khoảng thời gian nghỉ trước lễ đính hôn, và hai người mà tôi hay gặp lạ thay lại không hề gặp nhau lần nào.
Lúc đầu, tôi nghi ngờ rằng đó là do câu chuyện và số phận gốc, nhưng sau đó tôi biết rằng Aaron đặc biệt tránh đi sự hiện diện của Alice.
Sẽ hơi quá nếu nói rằng anh ấy trốn tránh mối quan hệ mà lẽ ra sẽ dẫn đến hôn nhân.
Lý do là gì nhỉ?
Không thể biết được nếu tôi không thể khiến Aaron quên nó đi, nhưng có lẽ….
‘Tôi đã yêu một người.’
Có lẽ vì vài lý do nào đó khiến anh ấy không thể kết hôn, và tôi vẫn chưa đoán ra.
Tôi sẽ đổ lỗi anh ấy nếu người khác nghe được về chuyện này.
Thực ra, vẻ mặt của Aaron lại trở nên lờ mờ khi tôi đang nghĩ rằng thật tiếc khi không tạo ra một điều ý nghĩa cho những người chưa có mối liên kết nào.
Tôi chỉ hỏi anh ta tại sao anh ấy không muốn đụng mặt Alice, nhưng tôi không thể làm thế nếu anh ấy trông như vậy được.
Làm thế nào tôi có thể không nghi ngờ cơ chứ?
Tôi quay đầu về phía cửa sổ.
“Đã nửa năm rồi. Theo truyền thống thì phải đính hôn đủ hai năm, liệu các bậc trưởng bối nhà Claymore có tiếp nối truyền thống không vậy? Không có áp lực gì khi kết hôn chứ? ”
“Không sao đâu. Họ thậm chí còn chẳng đề cập đến chuyện kết hôn ”.
“Họ sẽ không phiền đâu, nhưng họ sẽ phải đợi rất lâu đấy. Vì anh cứ tiếp tục từ chối, nên họ mới cho phép anh đính hôn vào lúc này. Và anh lo rằng mọi thứ có thể diễn ra không như ý muốn. Chà, vậy anh cảm thấy thế nào? Cũng chẳng phải điều gì khiến anh phải cảm thấy có lỗi. Không có gì là xấu nếu anh không muốn kết hôn cả”.
“….cảm ơn em.”
“Nếu anh cảm thấy mình đang gặp khó khăn trong việc cầm cự, thì hãy cứ nói với em. Em sẽ chuẩn bị tinh thần để trở thành nhân vật phản diện cho coi. ”
“Như anh đã nói trước đây, Roa, em phải chịu trách nhiệm…”
Khực. Cỗ xe đang chuyển động chợt dừng lại.
Tôi nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng mở cửa xe ngựa.
Ngoài cửa có thể nhìn thấy ngôi nhà của Hầu tước Valrose.
Aaron dường như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng tôi không muốn nghe, vì điều đó quá rõ ràng rồi.
“Cảm ơn vì đã đón em, Aaron. Về cẩn thận nhé.”.
Tôi hôn lên má anh ấy và khiến anh câm nín, sau đó tôi xuống xe.
***
Trước biệt thự, người quản gia già đi tới chào hỏi với vẻ mặt mơ hồ.
Quản gia của tôi cảm mến cô gái trẻ và vị hôn phu của cô ấy… trông giống như vậy đấy.
Tôi cảm thấy có chút tội lỗi vì đây là một hôn ước mà tôi sẽ phá vỡ vào một ngày nào đó.
“Cô có khỏe không, thưa tiểu thư.”
“Ừ, thì… còn những người khác thì sao?”
“Ngài Hầu tước và Phu nhân vẫn chưa trở lại. Ông ấy nói rằng ông ấy sẽ về muộn. Còn Đại tiểu thư thì đã đi ngủ trước rồi ạ”.
“Ông nói là ông bị cảm lạnh mà.”
Đúng rồi, tôi sẽ phải tìm cách cưỡi ngựa.
Sau mùa thu thì giờ đã vào đông, đó là lúc mà tôi thường bắt đầu cưỡi ngựa cả ngày dài.
Không nói năng gì, tôi cởi chiếc áo khoác ngoài của mình, đưa lại cho ông ta.
“Có người đang đợi trong phòng khách ạ.”
“Khách? Vào giờ này sao?”
“Vâng? Cô ấy nói rằng tiểu thư đã hẹn trước. Đó là tiểu thư Limorand…. ”
Gì cơ?
“Alice ở đây sao?”