Tất Cả Chỉ Là Sự Nhầm Lẫn - Chapter 2
Lần đầu tôi gặp cậu bé đó là vào một năm trước, nhưng ở thời điểm đó, tôi không quá quan tâm đến cậu ta.
Tôi chỉ ngưỡng mộ vẻ ngoài điển trai của cậu và cảm thấy kì lạ mà thôi. Đương nhiên là tôi sẽ không phủ nhận rằng diện mạo của Nocton Edgar trông quá là công kích, nhưng tôi vẫn không thể không chú ý tới.
Dù cái bề ngoài và gia cảnh đó cũng đã đủ để khiến cậu ta nổi bật rồi, nhưng cậu ta còn nổi tiếng vì có xuất thân “không đứng đắn”.
Nocton Edgar, người thừa kế vị trí Công tước bởi năng lực xuất chúng ngay cả khi cậu chỉ là con trai thứ ba và còn rất trẻ, bị nghi là được sinh ra do sự không chung thủy của Nữ Công tước.
Dù điều đấy có đúng hay sai đi chăng nữa, thì mọi người cũng đều chẳng ngại ngần gì mà chỉ trích lỗi lầm của Edgar và thậm chí còn hoan hỉ khi đánh giá sai về cậu.
Đương nhiên là vẫn có những giả thuyết hời hợt cho rằng cậu sẽ bị kéo khỏi vị trí người kế nhiệm. Chẳng dễ dàng gì để có thể tin được một cậu bé lại có thể trở thành người kế vị chỉ với thực lực của cậu.
Thế nên dù có vẻ đẹp và tài năng hiếm có, thì cũng chỉ có một vài người tiếp cận cậu ta.
Đúng hơn là vẻ ngoài của cậu bị biến thành trò cười và năng khiếu vượt trội ấy thì bị đánh giá thấp chỉ vì diện mạo của cậu ta.
Sau đó, mọi người lại cố gắng để được cậu giúp đỡ, nhưng hiện tại… thì không phải vậy.
Mà đây lại là một cơ hội tốt cho tôi.
Nếu tôi tiếp cận cậu ta khi cậu đang cô đơn và trải qua khoảng thời gian khó khăn thì sẽ có hy vọng đấy nhỉ?
Ý tưởng này khá là ích kỉ và nghe có vẻ lợi dụng, nhưng tôi không có đủ khả năng để chất vấn lương tâm mình hay bất cứ thứ gì cả, vì tôi sợ rằng mình sẽ bị thiêu.
Thế là một năm sau, tôi tiếp cận Nocton Edgar ở một bữa tiệc.
Cậu bé nghiêng đầu như thể cậu đang suy nghĩ điều gì đó.
“Xin chào?”
Cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên, vì cậu không biết là tôi đang đến gần. Dù cách cả một đoạn, nhưng gương mặt ấn tượng của cậu vẫn khiến tôi phải sửng sốt.
Tôi không nói quá đâu. Nó đến mức mà tôi tự hỏi cậu là người hay là quỷ.
“Ừm…Cậu là Nocton Edgar phải không? Cậu biết tớ không? Tớ cũng đến bữa tiệc này năm ngoái đấy.”
“Cậu là con gái thứ hai của Hầu tước Valrose. Tôi có nhớ.”
“Làm sao mà cậu biết được khi mà tớ còn chưa giới thiệu bản thân chứ? Cậu có trí nhớ đỉnh thật đấy.” Tôi cười trước câu trả lời của cậu, nhưng sự khó xử khiến tôi sởn da gà.
Tại sao cậu ta lại dùng kính ngữ? Những đứa trẻ quý tộc tầm tuổi cậu ta đều nói chuyện bình thường ngay từ đầu, nhưng cách giáo dục của Công tước Edgar đúng là thuộc đẳng cấp khác.
Tôi hơi bất mãn trước kiểu nói chuyện già trước tuổi đó.
Khi ấy, cặp mắt của cậu bé mở to cứ như thể cậu đọc được những suy nghĩ tiêu cực trong đầu tôi.
“Xin lỗi tiểu thư, nhưng cậu có mang theo mình ma vật nào không?”
Đó là một câu hỏi bất ngờ, không một chút do dự.
Trong tình huống này, đột nhiên lại hỏi như vậy, ma vật sao? Tôi lắc nhẹ đầu.
“Thật ra, tớ muốn hỏi là, chúng ta có cần phải dùng kính ngữ không? Nếu cậu lên mười năm ngoái, thì cậu lớn hơn tớ rồi, còn nếu cậu chưa lên mười, thì chúng ta vẫn chưa trưởng thành mà, đúng không? Nghe hơi xa cách nhỉ. Tớ sẽ không nói gì khiến cậu thấy bất tiện đâu…”
“Được thôi, nếu cậu muốn thế.”
Đẹp thật đấy, nên tôi cứ ngắm nhìn nó suốt.
Cảm giác là tôi đang nói quá nhiều về gương mặt của Nocton Edgar, nhưng mà tôi không thể không bị cuốn hút bởi vẻ ngoài của cậu ta được.
Má tôi nóng bừng bừng.
“Tớ muốn nói chuyện nhiều hơn với cậu, Roa Valrose.”
Tôi không định làm nhà ngoại cảm đâu nhưng… cậu ta biết là tôi bị mê hoặc bởi diện mạo của cậu.
Đôi mắt của Nocton Edgar nhẹ nhàng cong lên.
Tôi không biết là cậu ta chỉ đang cười hay đang lợi dụng vẻ đẹp của cậu, nhưng chỉ thế thôi cũng đủ để khiến tôi quên mất ý định ban đầu của bản thân.
“Tớ muốn cậu đến nhà tớ chơi sau bữa tiệc, Valrose.”
Tôi gật đầu lia lịa mà chẳng cần suy nghĩ.
Đó là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với Nocton.
***
Nocton Edgar đã luôn nhạy cảm với cảm xúc của người khác ngay từ khi mới chào đời. Khi cậu còn bé, cậu có thể cảm nhận được những gì người khác nghĩ về cậu, và khi cậu lớn hơn, cậu biết cả về những gì người này cảm thấy về người kia.
Điều đó có thể xảy ra vì bẩm sinh cậu đã sở hữu ma thuật đen.
Trong những cuốn sách chuyên môn và ma thuật đen, khả năng đặc thù này (được gọi là Vi Tế thuật) là sự nhạy cảm với cảm xúc của con người và đặc biệt là những cảm xúc tiêu cực giữa người với người. Đó là sức mạnh duy nhất có thể can thiệp đến tâm trí của người khác.
Để sinh ra là một phù thủy bẩm sinh, bạn cần có một nghi thức đặc biệt. Nhưng để có được loại ma thuật trong tự nhiên này, bạn cần nhiều thứ hơn là mỗi ma thuật.
Một người có ma thuật đen bẩm sinh được sinh ra từ sự căm ghét của cha mẹ.
Thứ cảm xúc đó của cha hay mẹ thì cũng đã đủ rồi, nhưng rõ ràng là cậu cần phải cảm thấy xấu hổ về bản thân như thể cậu là một ác quỷ.
Đó là loại ma thuật mà một đứa trẻ chỉ có thể nhận thức được khi nguồn năng lượng cực tinh tế luôn được kích thích bởi cảm xúc dư thừa.
Đó là vì sao ở thời đại này, chỉ có một người có ma thuật đen bẩm sinh và đó chính là Nocton Edgar.
Khả năng này làm cậu rối trí từ nhỏ, và ngay cả khi cậu bị đánh gục, Edgar vẫn không tin vào con người…và cậu mới chỉ 11 tuổi.
Cậu đứng giữa bữa tiệc và nghe ngóng dòng chảy của câu chuyện.
Vì ma thuật nên cậu nhạy cảm hơn những người khác, cậu có thể nghe thấy cả những âm thanh nhỏ nhất.
Nhờ vào khả năng đặc biệt, thứ cậu nghe thấy không chỉ là âm thanh của tấm vải lụa.
Mà cậu còn có thể cảm nhận được đủ thứ suy nghĩ bẩn thỉu về cậu, ví dụ như là tâm tư độc ác và sự giễu cợt về vết nhơ trong cuộc đời của nữ Công tước.
– Kia là vị Công tước tiếp theo đấy. Nó mới 11 tuổi mà đã là người kế thừa tước công, đánh bại cả những người anh của nó…
– Nó thành người kế vị từ hồi mới 5 tuổi rồi. Tôi nghe nói là nó rất tài năng. Ở tuổi đó thì có thể làm được gì cơ chứ? Dù là nó cũng xinh trai đấy.
– Nghe tào lao thực sự. Lấy tài năng làm cái cớ thì có đủ để cho một đứa con ngoài giá thú ngồi lên cái ghế Công tước không? Chúng ta còn chẳng biết cha đẻ nó là ai nữa kìa. Ngài Công tước vẫn tỉnh táo đấy. Ngài ấy không ngu đâu, nên là bây giờ ngài ấy có làm điều gì điên rồ đi nữa, thì Ngài vẫn sẽ đặt mọi thứ về đúng vị trí thôi.
– Nhưng ai mới là người cha thật chứ? Ngài ấy không thể đến thăm nữ Công tước, nên tôi chắc chắn đây là một vụ ngoại tình rồi.
“Xin chào.”
Tiếng hò hét ngột ngạt bị tiếng động gần đó nuốt chửng lấy.
Hơi ngạc nhiên, Nocton ngẩng đầu lên.
Tóc đỏ và đôi mắt xanh lá đậm, cứ như là chúng được vẽ nên bởi màu sắc của bông hoa hồng. Một cô gái xinh đẹp đang nhìn cậu với một nụ cười ngại ngùng.
Có vẻ như là cô ấy đã tới gần khi cậu đang bận nghe ngóng dòng chảy của cuộc hội thoại.
Cậu chưa từng nói chuyện với cô, nhưng Nocton biết ngay đối thủ của mình là ai. Cũng chẳng khó để biết điều đó.
Ngay khi Roa Valrose xuất hiện ở bữa tiệc với cha mẹ, nhiều quý tộc đã vô cùng hứng thú.
‘Ồ, cháu là con gái thứ hai của Hầu tước Valrose phải không?’
‘Ôi trời, cô bé đáng yêu quá. Trông như chú mèo vậy!’
‘Đôi mắt thì hơi kì nhưng…’
‘Hợp với màu tóc đó.’
Cậu không thể vờ như mình không nghe thấy tiếng trò chuyện rôm rả được.
Không chỉ người lớn, mà ngay cả đám trẻ con cũng lăng xăng túm tụm lại quanh cô bé tóc đỏ.
Tất nhiên là phải ăn ở có đức thì đứa trẻ kia mới được trở thành bảo bối của một người đàn ông quyền lực tên Valrose.
Dù trông có đẹp đẽ và hào nhoáng đến thế nào đi nữa, thì sẽ luôn có một bức tường trong xã hội mà vẻ đẹp không thể vượt qua được. Dù trông tự nhiên hay buồn tẻ thì cũng chẳng liên quan đến ai cả.
Về phía Nocton, đó là lần đầu tiên cậu nhận ra rằng không phải ai cũng bị chế nhạo vì vẻ đẹp của họ.
“Ừm…Cậu là Nocton Edgar phải không? Cậu biết tớ không? Tớ cũng đến bữa tiệc này năm ngoái đấy.”
“Làm sao mà cậu biết được khi mà tớ còn chưa giới thiệu bản thân chứ? Cậu có trí nhớ đỉnh thật đấy.”
Lạ lùng thay, cô ấy lại cười. Cô ấy có một chiếc má lúm đồng tiền bên má trái.
Hầu tước Valrose nói rằng ông chưa áp dụng chương trình giáo dục nghi thức cho con gái thứ hai, có lẽ điều đó là sự thật.
Bên ngoài cậu cười lịch thiệp, nhưng Nocton thực chất lại thấy bản thân đang bị mỉa mai.
Cậu nghĩ cô rất hào hứng vì cô đang ngại thôi, điều gì…
Khi cậu nghĩ về điều đó, cậu bỗng nhiên nhận ra là mình có một cảm giác khác.
Thật kì quặc khi cậu không thể đọc được suy nghĩ của Roa Valrose.
Người nào nói về cậu, cảm nhận về cậu cũng đều vô cùng rõ ràng như chính suy nghĩ của cậu vậy.
Ngay từ khi chào đời, điều này đã quá đỗi bình thường với Nocton. Giống như việc cử động tay chân hay ngửi chúng vậy. Đều là những điều tự nhiên, như kiểu là bạn đang nhìn thấy những suy nghĩ bằng chính đôi mắt của bạn và nghe thấy chúng.
Cậu thấy khó chịu trước đối thủ không thể nhìn thấu này.
Bức tranh rực rỡ dường như chưa từng được tô lên bất cứ màu nào.
Vì vậy cậu không có lựa chọn nào khác ngoài việc hỏi cô gái không để ý gì đến lời nói này.
“Xin lỗi tiểu thư, nhưng cậu có mang theo mình ma vật nào không?”
“Hả? Không.”
“Vậy thì tại sao… Ồ, xin thứ lỗi.”
“Thật ra, tớ muốn hỏi là, chúng ta có cần phải dùng kính ngữ không? Nếu cậu lên mười năm ngoái, thì cậu lớn hơn tớ rồi, còn nếu cậu chưa lên mười, thì chúng ta vẫn chưa trưởng thành mà, đúng không? Nghe hơi xa cách nhỉ. Tớ sẽ không nói gì khiến cậu thấy bất tiện đâu…”
“Được thôi, nếu cậu muốn thế.”
Cũng chẳng phải điều gì to tát nhưng thật phiền phức nếu cậu tiếp tục nói nên Nocton dừng lại. Điều đó được coi là bất lịch sự nhưng có vẻ đứa trẻ với đôi mắt mở to và cặp má ửng hồng này không nghĩ vậy.
Cậu không thể đọc suy nghĩ của cô ngay cả khi khuôn mặt cô thẳng thắn đến như vậy.
Cô ấy không biết cũng tốt.
Dẫu vậy, việc phải đoán cảm xúc của người khác qua biểu cảm, giọng nói và cử chỉ cũng thú vị đấy chứ.
Trong một giây ngẫu hứng, Nocton nghĩ là cậu muốn nói chuyện nhiều hơn với Roa Valrose.
Dù vậy, nếu cô ấy bị cám dỗ bởi lời nói, thì điều đó lại không đúng với ý cậu muốn.
Không thể phủ nhận là rất nhiều người miễn cưỡng gặp cậu.
Nếu cô ấy nói rằng cô muốn chơi với cậu, thì cậu chắc chắn rằng vị Hầu tước sẽ mắng cô và phàn nàn về việc cậu dơ dáy đến mức nào.
Rồi đứa trẻ, người bị quyến rũ bởi vẻ đẹp của cậu, sẽ sớm đổi ý và quay ra bình phẩm và nhạo báng cậu.
Điều đó đã xảy ra quá nhiều lần và cậu biết chính xác những gì sẽ diễn ra.
Vậy thì lần này, lời nói ngon ngọt là không đủ.
Ma thuật tràn ra từ mắt Nocton. Đó là một thuật thôi miên đơn giản khiến cô nghe lời cậu.
Trong quá khứ, tâm trí người kia sẽ thấy sự thay đổi khác thường, nên cậu sẽ biết ngay thuật thôi miên đã hoàn thành hay chưa… Nhưng lần này, cậu không thể cảm nhận được điều đó.
Nhưng đó không có nghĩa là ma thuật không có tác dụng.
“Tớ muốn nói chuyện nhiều hơn với cậu, Roa Valrose.”
Đôi mắt của Nocton Edgar nhẹ nhàng cong lên.
Điều đó chẳng khó gì.
“Tớ muốn cậu đến nhà tớ chơi sau bữa tiệc, Valrose.”
Ngay khi Valrose tóc đỏ gật đầu, Nocton thuyết phục bản thân rằng thuật thôi miên đã có tác dụng.
***
Bị thu hút bởi lời mời của Nocton, tôi bắt đầu ra vào dinh thự của Ngài Công tước, ngay cả khi cha mẹ tôi khuyên can.
Chỉ ba tháng sau đó, tôi đã từ bỏ vị trí nữ chính.
Tôi thề với Chúa rằng tôi chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào tiêu chuẩn lại thấp đến thế.