Tất Cả Chỉ Là Sự Nhầm Lẫn - Chapter 3
Nhân vật Nocton Edgar khác thường đến mức có người sẽ bảo rằng cậu ta không phải nhân vật chính.
Tôi từng nghĩ về một cậu bé dễ đỏ mặt vì những thứ nhỏ nhặt, người kiệm lời và không biết cách thể hiện cảm xúc.
Ban đầu, tôi đã không nhận ra tính cách tồi tệ của cậu ta bởi nụ cười ôn hòa luôn treo trên khuôn mặt xinh đẹp đó.
Nói trắng ra là cậu ta đang lờ đi bản chất thực sự của cậu.
“Ồ, cái tách rơi rồi.”
“Cậu cố ý thả tay ra mà?”
“Dạo này sức cầm của tớ yếu quá. Tớ xin lỗi.”
Cả hai thứ cậu ta nói đều không phải sự thật.
“Cậu cầm cái này giúp tớ nhé?”
“Đừng bảo tớ là cậu đang nói đến đống sách được buộc với mười lăm bản in của bộ quần áo đấy nhé?”
“Chính là thứ cậu nói đấy. Tớ cảm thấy không khỏe lắm nên tớ mới nhờ cậu đấy chứ.”
Vẫn chẳng có gì cậu ta nói là thật.
“Cậu muốn tớ lấy cái gì cho cậu cơ?”
“Con bọ ngựa dài 9cm trên khung cửa sổ ý. Tớ muốn ra đấy và xem nó.”
“…Tớ thà bắt bọn quỷ lùn còn hơn.”
Mặc dù những thứ kiểu này diễn ra thường xuyên, nhưng tôi vẫn bị cuốn hút bởi gương mặt tươi cười của cậu ta và không nhận thấy rằng mình đã bị chơi một vố.
Và Nocton Edgar cao quý đến mức mà từ “đi chơi” cũng là một cách nói tao nhã.
Tôi chẳng thể hiểu nổi.
Sau vài tháng, cậu ta bắt đầu lộ ra bộ mặt thật.
Hôm đó là sinh nhật cậu nên tôi đã rất cố gắng để chọn cho cậu ta một món quà. Thế rồi sau đó, hóa ra hôm đó còn chẳng phải là sinh nhật của cậu ta. Tôi đã bị lừa khi tin rằng gia đình cậu ta sẽ không tổ chức sinh nhật cho cậu.
Tôi còn chẳng biết cậu ta thích gì, rồi tôi lại nghĩ đến chỗ trống trên ống tay áo cậu, thế nên tôi đã chuẩn bị một chiếc khuy cài cổ tay áo.
Nó là một cái khuy mà bên trong có chứa một viên kim cương đen.
Tôi thấy một lớp khói tím nhạt trong chiếc khuy khi ma thuật được yểm vào. Có một bông hoa sen nở ra bên trong và nó đẹp như dải cực quang trên bầu trời đêm vậy. Tôi còn đang nghĩ xem là nên giữ cho bản thân hay đưa nó cho cậu ta.
“Nó hợp với cậu đấy, Nocton!”
Sau khi nhìn thấy chiếc khuy cài mà tôi mang đến, nét mặt Nocton trở nên kỳ lạ.
Bình thường đã khó để đọc được cảm xúc của cậu trai này rồi, mà vẻ mặt của cậu hôm đó còn khó hiểu hơn.
Tính đến những gì xảy ra tiếp theo thì Nocton Edgar có lẽ rất thông minh và Roa Valrose chắc là đã nghĩ rằng cậu ta không quan tâm đến cái khuy.
Nocton vừa cười, vừa cầm cái khuy cài tôi tặng lên.
“Xin lỗi nhé, tớ trượt tay.”
Cậu ta ném thẳng chiếc khuy xuống cái hồ trong vườn.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Tôi đã không ngay lập tức nhận thấy sự vô lý khi cái khuy cài mà tôi đã phải khó khăn lắm mới có được chìm dần xuống đáy hồ.
Tôi chỉ đứng ngây ra đó nhìn Nocton vì nhân vật Nocton Edgar trong đầu tôi khác xa với người làm hành động vừa rồi.
Rồi cậu lại cười với tôi, “Cậu nhặt giúp tớ nhé?”
Nghĩ đi nghĩ lại thì thật ngu xuẩn, nhưng chỉ khi đó, nụ cười kia trông mới chẳng giống một thiên thần, mà giống ác quỷ.
Tôi đã thật sự hiểu lầm về Nocton Edgar, ấn tượng tốt ban đầu về cậu ta cứ thế vỡ vụn và sự thật chợt hiện ra trước mắt tôi.
***
Từ khi mời Roa Valrose đến nhà, Nocton lúc nào cũng cảm thấy phấn chấn.
Thật khó hiểu khi cậu không thể cảm nhận được cảm xúc của đứa trẻ ấy, nên cậu bắt đầu gọi cô đến nhà cậu.
Rồi bức tường sắt trong trái tim cậu đổ sập xuống và mục đích ban đầu đã rơi vào quên lãng.
Sự thật là cô ấy là một đứa trẻ, không phải là một người lớn, và việc cô ấy thật thà đến mức bày hết cảm xúc ra trên khuôn mặt, đã khiến cậu nới lỏng cảnh giác.
Những ngày được toàn tâm toàn ý mà cất tiếng cười cứ thế trôi qua, và khi Nocton nhận ra điều đó, cậu nghĩ rằng tâm trí cô đã trở nên nguy hiểm hơn trước.
Cậu gần gũi với mọi người ít hơn hẳn so với một kẻ bị thôi miên, người thường hay đến dinh thự.
Thôi miên, phải rồi…thuật thôi miên.
Roa Valrose không phải ngày nào cũng ra vào khu biệt thự vì cô ấy quan tâm đến cậu.
Rõ ràng là vì cô bị thôi miên, cô chỉ làm những gì cậu bảo mà thôi.
Cậu tỉnh dậy mà cả người như bị bao trùm trong nước lạnh.
Cậu không hiểu nổi bản thân, nhưng cậu có cảm giác bị phản bội.
Cậu bắt đầu khéo léo lồng ghép sự ác ý vào cách cư xử của mình.
Cậu làm đổ tách trà, đòi hỏi quá đáng và làm hỏng bộ đồ của cô ấy. Thuật thôi miên của cậu còn kéo dài được bao lâu nữa chứ?
Dù vậy, cô ấy vẫn tiếp tục bị thôi miên và hành động một cách ngớ ngẩn.
Với nụ cười trên môi, không có tí sự ghét bỏ nào, cô vẫn không đánh mất sự kiên nhẫn.
Dẫu cho cậu có biết rằng Valrose đến bên cậu do bị thôi miên, thì tâm trí cậu vẫn tràn ngập cảm xúc.
Cuối cùng thì cậu quyết định bảo Valrose dừng việc ghé thăm nhà cậu.
Ngay cả khi điều đó không thành công.
“Tuần sau đừng tới nhà tớ nữa.”
“Nocton? Tại sao vậy? Có chuyện gì tuần sau à?”
“Không chỉ tuần sau…”
Cậu định bảo cô từ bây giờ cho đến hết cuộc đời, cô cũng đừng đến đây nữa, nhưng cậu lại không thể nói hết câu khi cậu thấy cô khóc.
Cái lưỡi xảo quyệt đã phản bội chính chủ nhân của nó và thốt ra câu nói khác hẳn.
“Đó là sinh nhật tớ.”
“Thật sao? Chúc mừng cậu nhé, Nocton! Nhưng tại sao tớ lại không thể đến? Đừng nói với tớ là…cậu xấu hổ vì tớ ư?
“Không phải thế đâu. Chỉ là…ừ thì, Valrose, cậu cũng biết chuyện đó mà. Rằng tớ là một đứa trẻ được sinh ra vì mẹ ngoại tình. Đó là một tin đồn vớ vẩn, nhưng vẫn có những người ngu đến mức tin vào điều đó.”
Cậu tiếp tục nói những lời nghe như đang biện hộ cho bản thân.
“Những người trong gia tộc nhà Công tước cũng không thích tớ.”
“Thế thì quá đáng thật…”
“Tớ không nghĩ là tớ có thể tổ chức sinh nhật vào thời điểm hiện tại, vì tớ đang phá hoại danh tiếng nhà Edgar. Nói cách khác thì tớ cũng là thành viên thuộc dòng họ Edgar. Sau một thời gian nữa, tớ sẽ được chấp nhận thôi. Nhưng cho đến ngày đó thì tớ không muốn thu hút sự chú ý về mình.”
Cậu hiểu mà, phải không Valrose? Nocton lại mỉm cười trìu mến như thường ngày. Giống như cha cậu đã làm, cong mắt lên và đặt vào đó sự ấm áp, như thể là đang nhìn người mình yêu thương nhất trên đời vậy.
“Đừng lo, Nocton! Cứ tin ở tớ!”
Nhưng Valrose lại vội vã rời đi khi còn chưa thấy nụ cười của Nocton.
Vì một lí do nào đó mà một điềm báo chẳng lành lại xảy đến với cậu.
Vào một ngày trong tuần kế đó,
“Tớ phải khó khăn lắm mới tiết kiệm được đấy.”
Valrose cười đắc thắng rồi đưa cậu một chiếc hộp màu đen.
Thật là lạ khi nhìn thấy lòng bàn tay bé nhỏ của cô hơi mở ra, cậu có giật mình nhưng không hề nghi ngờ tâm ý của cô.
Trong hộp là một chiếc khuy cài cổ tay áo.
Kim cương đen. Một làn khói màu tím nhạt như đôi mắt Nocton lơ lửng bên trong viên kim cương như dải Bắc cực quang.
“Đây là cái khuy cài đẹp nhất tớ từng thấy đấy, có lẽ là do nó trông giống mắt cậu.”
Trái tim cậu rung lên từng nhịp. Cảm giác này thật lạ lẫm, như là việc không có món súp trong bữa ăn vậy.
Ở thời điểm đó, tình cảm của cậu chưa rõ ràng.
Nhưng khi nhịp tim cậu vang lên, cậu thấy vô cùng khó chịu vì đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy thế này.
Cậu tức giận.
Ừ thì, cậu mang cho tớ một cái khuy cài màu tím nhạt đi?
Valrose thật sự không biết gì cả.
Màu tím đó là màu mà cậu ghét nhất.
Dù thế, cậu cũng chẳng thể giấu nổi cảm xúc của mình, và cậu có thể cảm nhận được chúng.
Giờ thì nguy hiểm rồi đấy.
Cậu nhận lấy chiếc khuy cài và cảm ơn Valrose.
Rồi cậu ném cái khuy xuống hồ với nụ cười giả tạo trên môi.
Roa Valrose đến vào hôm nay là một điều không ngờ được, nhưng giờ thì nó lại là tin tốt đấy chứ.
Ném nó xuống hồ còn khiến cô ấy tổn thương hơn cả việc trách mắng cô.
Mặt Valrose tái mét và trái tim của cậu cũng không ổn tí nào.
Nhưng một cậu bé 11 tuổi có thể cười trong bất cứ trường hợp nào.
“Cậu nhặt giúp tớ nhé?”
Mặt mũi Valrose méo xẹo khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của cậu.
Cậu chưa từng thấy cô như vậy.
Cô ấy chuẩn bị khóc rồi.
Roa Valrose luôn tươi cười và không nổi giận bao giờ. Đôi mắt ấy sáng bừng lên và thỉnh thoảng trông khá ngố, ngay cả khi ánh mắt đó thực sự hung dữ.
Dù cậu không cảm nhận được tâm trí cô, nhưng cậu có thể tưởng tượng được một người sẽ phản ứng ra sao trong tình huống này.
Sẽ khá đau đớn khi nhìn thấy nước mắt của cô, nhưng thế thì sẽ tốt hơn.
Cần một cú sốc tinh thần để phá vỡ thuật thôi miên, và có thể là ma thuật đã biến mất. Nhưng dù nhìn thế nào thì Nocton cũng không thể thân hơn được với Valrose.
Bởi vì việc quan tâm đến người khác như là liều thuốc độc đối với cậu vậy.
Nhưng giờ thì kết thúc rồi.
Có thôi miên hay không thì cô ấy cũng sẽ hoàn toàn tỉnh táo và không bao giờ gặp vị Tiểu Công tước nhà Edgar nữa.
Khoảng thời gian họ ở bên nhau sẽ bị vùi lấp bởi sự căm ghét và phẫn nộ, nhưng ngay cả những cảm xúc đó cũng sẽ bị lãng quên theo thời gian.
Cậu có thể cảm thấy sự trống rỗng trong tim.
Nó ổn mà. Rồi sẽ ổn thôi. Mọi thứ…
“Được rồi, tớ không thể tin là cậu lại làm rơi nó đấy.”
Lúc này, giọng nói lạnh băng khiến Nocton há hốc mồm.
Cái gì?
Đứa trẻ ôn hòa kia đã biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo trong giọng nói và biểu cảm của Roa Valrose.
Đôi mắt ấy, vừa này còn ươn ướt vì bị bảo là không được đến đây tuần sau, giờ đây đã khô cong.
Nocton còn đang bối rối thì Valrose đã cởi lớp ngoài quần áo của cô ra.
Ngay lúc cậu nhận ra thì cậu nghe thấy tiếng nước và cô đã nhảy xuống hồ.
“Đợi đã…!”
Giọng nói chậm trễ đã bị chôn vùi bởi tiếng nước bắn tung tóe.
Nocton tái mặt nhưng cởi ngay giày ra mà không nghĩ đến việc gọi người hầu.
Đôi giày như thể bị xé toạc sau vài lần cậu cậu cố cởi chúng ra. Cậu lao thẳng về phía bờ hồ.
Trước khi cậu kịp nhảy xuống nước thì có thứ gì đó trồi lên khỏi mặt hồ.
Một cô bé tóc đỏ người ướt sũng nước.
Hôm đó là một ngày lạnh giá nhưng mặt trời vẫn tỏa nắng chói chang, nên khuôn mặt dính đầy nước của Roa Valrose vẫn tỏa sáng.
Mái tóc dày bị ướt, cả người cô nước chảy ròng ròng và cặp mắt xanh lá đang chìm trong cơn thịnh nộ.
Ngay cả trước khi nhảy xuống hồ, cả người cô đã ướt đẫm, nhưng Nocton chỉ nhìn chằm chằm chứ không phàn nàn gì cả.
Cảm giác lạ lùng này của cậu không gì có thể tả nổi.
Valrose ra khỏi hồ nước rồi cười.
“Tớ nhặt rồi đấy nhé, cầm lấy đi.”
Cô bé ném cái khuy cài vào ngực Nocton. Cái khuy bị ném vào người rồi bật ra, lăn xuống hồ. Thật chẳng đáng phí sức tí nào.
Điều duy nhất cô làm được khi bị ướt đó là khiến Nocton Edgar bị ướt như chuột lột.
Dẫu vậy, mặt cô vẫn tràn ngập sự thỏa mãn.
“Tớ cũng xin lỗi nhé, tớ trượt tay.”
Valrose sải bước rời khỏi dinh thự.
Từ đó, Nocton đã học được vài điều.
Cậu không biết nhiều về Valrose giống như cô cũng không biết nhiều về cậu. Valrose trông có vẻ ngây thơ, nhưng thực ra lại có kiểu tính cách khiến cho cô ấy cảm thấy việc trả lại những gì cô nhận được là trách nhiệm của cô.
Và cậu nhận ra ý định thực sự đằng sau sự ám ảnh trong tình cảm của bản thân khi cậu cố đẩy Valrose ra xa.
Không kể đến việc này, thì khoảnh khắc Valrose xuất hiện lần nữa, có lẽ từ khi đó… Nocton đã hi vọng rằng thuật thôi miên được yểm lên cái tên Roa Valrose sẽ không như những sợi dây bốc hơi và biến mất.
***
Tuy nhiên, hiện thực không hề thay đổi.
Tôi đã cố gắng để làm thân với cậu ta không chỉ vì tôi muốn thân thiết hơn với một cậu bé xinh trai và dịu dàng.
Mặc dù là tôi đã thẳng thừng từ bỏ Nocton, nhưng bản tính của cậu ta đã củng cố niềm tin của tôi vào việc xây dựng một mối quan hệ hời hợt.
Tôi thật sự, thật sự nghĩ là cậu ta sẽ thiêu tôi đến chết nếu có điều gì xảy ra.