Thật đáng buồn là tôi phải dính lấy cậu ta vì sự sống còn của tình bạn này.
Tránh xa cậu ta thì còn mệt hơn.
‘Cậu để tớ ngã đúng không?’
Ngày nào Nocton cũng gọi tôi đến dinh thự, “Hãy lại tới nữa nhé, Valrose.” Đó là câu cậu ta hay nói nhất.
Ừ thì đó là hậu quả của việc đấy.
Thật lòng mà nói, tôi đã từng nghĩ đến điều đó.
Tôi chưa bao giờ có ý định gặp lại Tiểu Công tước.
Tôi đã chấp nhận việc mình đang ở trong một cuốn sách và bản thân có rất ít thời gian, thậm chí khi hầu hết các mối quan hệ đều chỉ được bồi đắp hời hợt bằng những lá thư, thì mối quan hệ giữa tôi với Alice, nhân vật nữ chính, lại ngày càng khăng khít.
Tôi nghĩ chẳng có lí do gì mà mình phải sống theo tiêu chuẩn của Nocton cả.
Ngay từ đầu, việc ném quà trước mặt người tặng mình chỉ có thể nghĩa là:
‘Biến cho khuất mắt tôi đi.’
Nếu không phải vì bữa tiệc được tổ chức mấy ngày sau, thì có khi đó đã là cái kết của mối quan hệ giữa tôi và Nocton.
Tôi biết là đó không phải cái kết cuối cùng, nhưng không phải vì tôi và Alice là bạn bè.
Thường thì những đứa trẻ không được tôn trọng lắm, nên tôi đã tham gia bữa tiệc cùng với mẹ mà không hề có ý định từ chối.
Ngay khi tôi đến, tôi đã tìm thấy cậu bé nổi bật nhất chỗ đó.
Mái tóc đen và gương mặt được chạm khắc lên làn da trắng như tuyết.
Đã một thời gian rồi nên chân tay cậu có vẻ đã dài hơn trước, dáng người siêu chuẩn khiến cho bộ cánh màu đen cậu ta mặc trông càng tôn dáng.
Cậu vẫn đẹp như vậy, nhưng vì tôi đã biết được bản chất thực sự của cậu nên cậu ta trông chẳng còn tử tế như trước nữa.
Thật không công bằng gì cả.
Tôi quay đầu đi trước khi cả hai chạm mắt.
Hình như có một ánh mắt xoáy sâu vào đằng sau đầu tôi, nhưng cũng có thể chỉ là ảo tưởng của tôi vì đã quá để ý đến cậu ta.
Dù quay đầu nhưng tai tôi vẫn hướng về giọng nói của cậu.
Ấy vậy mà Nocton Edgar chỉ giữ im lặng, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng thì thầm của người đứng cạnh cậu.
“Lần này tớ sẽ…”
Đó là Sheryl Bornaine, con gái thứ hai của Hầu tước Bornaine. Vì một số lí do mà tôi không thích cô ta lắm.
Thứ nhất là gia tộc đó chia bè kéo phái và đối xử với mỗi người một kiểu, thứ hai là họ biết gia tộc của họ có tiếng nên họ cố gắng dìm kẻ nào không đạt tiêu chuẩn xuống. Và lí do cốt yếu nhất là do kiểu nói xấu của cô ta.
‘Người thừa kế của Công tước Edgar có gương mặt đẹp thật đấy. Tôi chẳng biết ai lại muốn nói chuyện với cậu ta, nhưng nếu cứ thể hiện là mình tốt thì chẳng phải sẽ chơi được với cậu ta sao?’
‘Nhưng mà Sheryl, dù gì thì đấy cũng là người nhà Edgar…’
‘Cậu đã nhìn thấy mắt Ngài Công tước bao giờ chưa? Cha tôi bảo là cha mẹ của Nữ Công tước cũng từng kể là họ mang màu mắt tím đó trước đây, nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi. Nghe nói ngay cả người hầu trong nhà đó cũng thầm lơ cậu ta đi đấy.’
‘Úi trời, đám người hầu mà làm vậy thì chắc đấy là sự thật rồi!’
‘Ờ đấy, cậu ta sẽ sớm rơi vào khốn cùng thôi. Cậu ta cũng chỉ là một con chuột nhãi nhép sống trong một căn nhà rộng thênh thang, việc gì mà phải sợ chứ?’
Bọn chúng cười khúc khích mà không hề hay biết tôi đang ở ban công phía sau.
Có lẽ là khoảng thời gian về sau thì Edgar mới lui tới nhà Công tước.
Tôi điên hết cả tiết lên với mấy lời nói kháy Nocton đó. Tôi định mở rèm và rời đi ngay lúc đó, nhưng tôi đã không làm thế.
Dù có mục đích khác nhau nhưng cách nghĩ của Sheryl Bornaine cũng không khác tôi là bao.
Tôi là người nghĩ rằng đó là cơ hội tốt nếu tiếp cận cậu ta khi cậu ta đang cô đơn trước.
Tôi có lí do của bản thân, nhưng nếu đứng từ góc nhìn của Nocton, thì tôi cũng chẳng khác gì đám người kia.
Vì có lối suy nghĩ đó nên tôi đã không thể đứng lên phản kháng lại những lời nói kia, tôi chỉ hợp lý hóa suy nghĩ của mình bằng cách tự nhủ rằng Cũng chẳng có lợi gì cho Nocton nếu một cuộc cãi vã xảy ra.
Tôi quên béng mất đấy.
Lương tâm cắn rứt muộn màng khiến lòng tôi đau nhói. Thế là tôi quay đầu lại nhìn Nocton trong vô thức.
Và lần này thì mắt đã chạm nhau thật rồi.
Hóa ra ánh mắt ghim sau lưng tôi không phải là ảo tưởng mà cậu ta thực sự nhìn chằm chằm vào tôi cứ như là cậu chẳng biết tôi đang nghĩ gì.
Cuộc đấu mắt kịch liệt này tôi không thể thua được.
Nhưng rồi cậu ta lại là người quay đầu đi trước, nên chắc có khi cậu không có cùng suy nghĩ với tôi.
Cậu vờ như không nhìn thấy tôi từ đầu và bắt đầu nói vài câu với Sheryl Bornaine.
Nocton vẫn cứ cười như thế và trái tim tôi thì rung rinh trước nụ cười đẹp như tranh của cậu.
‘Nếu thật sự phải đối xử tốt với họ thì thôi thà không chơi còn hơn.’
Liệu Bornaine có cười nhạo Nocton?
Cậu ta có biết về những gì Sheryl Bornaine đã nói không?
Cặp má của cô bé đỏ bừng lên, Nocton thì đang cười trìu mến như cậu vẫn luôn luôn làm.
Có lẽ bản chất của Nocton không hẳn là xấu, nhưng cậu ta lại thay đổi thái độ khi tôi tiếp cận cậu.
Tôi không biết là do câu chuyện gốc hay vì nỗi sợ hãi sẽ bị thiêu sống, nhưng việc tôi tiếp cận cậu vì lí do khác…
Có thể là cậu đã phát hiện ra việc đó.
Tôi không thấy ai cả, nhưng cũng chẳng lạ gì nếu có thêm vài con linh cẩu muốn kiếm miếng mồi ngon. Điều đó khiến tôi cảm thấy có lỗi, trái tim tôi đau đớn trước cảnh cậu thân thiết với Sheryl Bornaine. Có lẽ là đến cả suy nghĩ sâu thẳm nhất của Bornaine cũng sẽ bị đưa ra ánh sáng thôi, nhưng tôi cũng chẳng rõ nữa.
Tuy nhiên, tôi không thế nắm lấy cậu ta mà thuật lại những gì Sheryl Bornaine đã nói được. Trông chỉ đáng thương hại thôi, cậu ta mà chưa biết thì còn đau lòng hơn nữa.
Cảm giác tội lỗi và đồng cảm không biết từ đâu xuất hiện.
Tôi không thể bỏ qua như thế được, thế là tôi đi thẳng đến dinh thự Công tước chỉ vài ngày sau đó.
“Ừm…Chào Nocton.”
Cậu bé trông rất ngạc nhiên nhưng cậu lại không hề đuổi tôi đi.
Thật sự đó là điều đáng kinh ngạc nhất đấy.
Chắc là cậu đang đọc sách trên chiếc ghế cạnh hồ trước khi tôi đến; nên ngay khi vào trong, tôi đã thấy một cuốn sách nằm trên ghế cậu.
Nhìn bìa thôi đã thấy cuốn sách này khó hiểu rồi.
“Cậu đang đọc gì đấy?”
“… chỉ là sách cổ thôi.”
“Ờm…trông đáng giá thật đấy.”
“Tớ đã rất cố gắng để giữ gìn nó.”
Nghe giọng cậu khá lạnh lùng nhưng tôi lại để ý đến việc Nocton cảm thấy khó xử hơn.
Kết quả là tôi cũng trở nên khó xử và chỉ có thể tự suy nghĩ vẩn vơ về lí do mà cậu cư xử như vậy.
Tôi chỉ đặt câu hỏi để để phá vỡ sự im lặng nhưng điều đó chắc hẳn đã khiến cậu nghĩ rằng tôi hứng thú với quyển sách, nên Nocton đã đưa nó cho tôi.
Chắc chắn là tôi đọc được chữ nhưng tôi không thể đọc hết trang vì tôi chẳng nghĩ được gì cả.
Đây lại là một lời đề nghị rằng tôi nên trở về nhà ngay hay sao?
Đang thắc mắc đủ kiểu thì có gì đó uốn éo rơi vào tầm mắt tôi.
Thôi xong. Một con sâu bướm dính trên quyển sách.
“Ahhh!”
Tôi quên bẵng luôn việc nhìn Nocton và đột ngột thẳng tay ném cuốn sách đi.
Cuốn sách bay thẳng một đường xuống hồ. Như một phản xạ, tôi đưa tay ra đỡ lấy cuốn sách…và cũng ngã luôn xuống hồ.
Tôi đổ lỗi cho sự ngu ngốc của bản thân khi bị nhấn chìm bởi một loạt các âm thanh.
Đã bao lâu rồi từ khi tôi lại xuống khám phá đáy hồ nhỉ? Tôi không biết nữa nhưng chắc là tôi khá nhớ cái hồ này.
Do tầm nhìn bất ngờ bị thay đổi, tôi nhắm mắt lại và cố vùng vẫy tay chân. Ngay cả khi tôi đã nhảy xuống hồ một lần rồi, thì vẫn có khoảng cách rất xa giữa việc có và không chuẩn bị trước.
Âm thanh biến mất, như thể là có người bịt tai tôi lại, nước thì chảy ngược vào trong tai khiến tôi nôn nao.
Nhưng không lâu sau đó, tôi đã ra khỏi hồ nước. Chính xác hơn là tôi được kéo lên bờ.
Tôi có thể cảm nhận được bàn tay cậu vỗ nhẹ vào lưng khi tôi đang ho dữ dội.
Nocton đã giúp tôi.
Cả sự tội lỗi và khó xử đột nhiên biến đâu mất. Đầu óc tôi sảng khoái như thể mớ cảm xúc phức tạp kia đã tan vào trong làn nước.
Khi nhịp thở của tôi đều đều trở lại, Nocton bỏ tay khỏi lưng tôi và ngượng nghịu nói.
“Cậu có sở thích nhảy xuống hồ nhà người khác à?”
“Ồ…Cảm ơn cậu…”
Cậu ta, người đã ném cái khuy cài xuống hồ, lại đang nói chuyện một cách ngọt ngào. Sự ân cần trong giọng nói của cậu có phần không quen.
Nghe không giống một câu ẩn dụ nhưng hóa ra lại hợp với giọng cậu đến không ngờ.
Tôi sững sờ ngẩng đầu lên để nói cảm ơn nhưng trước mắt tôi lại là cậu bé đang ướt sũng người.
Khô có lẽ là từ cuối cùng có thể dùng để miêu tả cậu. Mái tóc đen của cậu nhỏ từng giọt nước.
Sự phản chiếu của tia nắng cùng với ngoại hình lấp lánh khiến cậu nổi bật hơn bao giờ hết, nhưng không biết sao lại có một tiếng cười bị kìm nén bởi tiếng thở dài của Nocton, người đang vuốt mái tóc ướt và biểu cảm trên mặt thì vặn vẹo.
Mặc dù cậu trông không buồn cười chút nào, nhưng trông vẫn khác so với những gì tôi từng thấy.
Việc cậu vẫn nói chuyện một cách nhã nhặn khi trông như một chú cún bị dính mưa thật sự chẳng ăn nhập gì cả.
Tôi không thể chịu được cảm giác buồn buồn ở ngực nên đã cười phá lên.
“…cậu im đi.”
Cậu bé với đôi mắt tròn xoe cất giọng nói lạnh lùng, nhưng tai cậu thì đỏ rực như trái táo, khiến tôi còn buồn cười hơn nữa.
***
“Hãy nghe lời tôi, con gái Hầu tước Bornaine.”
Sau khi Roa Valrose ngã xuống hồ và rời khỏi dinh thự như một người sẽ không bao giờ quay lại đó, cậu đã nói vậy với Sheryl Bornaine, người cậu đi ngang qua.
Cậu không cảm thấy có lỗi khi thôi miên người khác.
Sau cùng thì cô ta mới là người muốn chơi với cậu mà.
Bornaine đã cố khiến trái tim cậu rung động, nên cũng chẳng sai khi bị bắt quả tang.
Cậu thờ ơ nhìn cô gái với đôi mắt đã tối sầm.
Dù là thôi miên hay tẩy não, thì tên gọi của đối tượng cũng là sự khởi đầu của thuật điều khiển tâm trí.
Khi tên gọi thay đổi thì ma thuật cũng sẽ bị xáo trộn, và nếu như đó chỉ là một phép thôi miên yếu, thì nó sẽ có thể tự hóa giải.
Để tiếp tục phù phép, tốt hơn là nên duy trì một tên gọi cố định cho mục tiêu, không gây ra những cảm xúc mãnh liệt và giới hạn thời gian và địa điểm gặp mặt.
Cách tốt nhất là chồng chéo ma thuật, nhưng điều này có thể khiến đầu óc mục tiêu bị hủy hoại.
Chỉ cần làm gì sai thôi là ma thuật của cậu sẽ bị phát hiện.
Dù cho những tháng ngày người ta bị hành quyết vì sở hữu ma thuật đen đã trôi qua, nhưng cái nhìn về ma thuật đen vẫn còn rất tệ.
Hơn thế nữa, cậu là người có nhiều kẻ thù, nên cậu muốn giấu đi thứ vũ khí đó hơn.
Bởi vậy, Nocton đặc biệt cẩn thận khi gọi tên đối phương khi sử dụng ma thuật.
Thực tế thì gọi bằng tên thì sẽ tốt hơn gọi bằng họ, nhưng cậu thậm chí còn chẳng buồn đánh vần tên của người khác sau khi cậu đã phạm lỗi với cái tên Valrose.
Với Sheryl Bornaine cũng vậy.
“Vâng, thưa tiểu Công tước Edgar.”
Nocton thôi miên Bornaine vì cậu muốn xác nhận một thứ.
Khi Roa Valrose rời khỏi dinh thự, cậu đã bị kích động.
Cậu nhớ thử lại quá khứ vài lần, nhiều đến nỗi mà cậu còn muốn quay ngược thời gian lại, mặc dù chính cậu là người đã làm điều đó.
Tại sao cậu lại mất bình tĩnh đến vậy?
Cậu quá bối rối và muốn tìm ra căn nguyên của vấn đề.
Có lẽ là do người luôn ở cạnh cậu đã đi mất và giờ thì cậu cảm thấy cô đơn một mình.