Tất Cả Chỉ Là Sự Nhầm Lẫn - Chapter 5
Vì vậy Nocton Edgar đã thôi miên Sheryl Bornaine, người bằng tuổi Valrose, và kết quả là cô đã rơi vào lưới tình với cậu trai mà cô từng cố móc mỉa.
Nocton dành vài ngày với Bornaine. Nhưng kết quả là cậu chẳng vui vẻ gì.
Cảm giác như thể đang nhìn một con búp bê khiến cậu thấy hối hận.
‘Mình đang làm cái quái gì thế này?’
Cậu để Sheryl Bornaine về nhà và nhìn chằm chằm xuống cái hồ.
Ban đầu thì chỗ này chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng từ khi Roa Valrose rời khỏi đây, Nocton liên tục nhìn chằm chằm vào cái hồ nước.
Sự cô đơn khiến cậu thấy mọi thứ cứ rối tung lên.
Nhìn làn nước sóng sánh, cậu đột nhiên nhìn thấy một tia sáng màu tím nhạt, và cậu với tay ra.
Nhưng lại chẳng có gì cả khi cậu rút nắm tay ra khỏi dòng nước.
Nocton Edgar quay đi, chẳng hề bằng lòng với thứ cảm xúc này của bản thân. Cậu cắn môi lần nữa và hấp tấp nhảy ngay xuống hồ.
Chỉ khi đã mệt lả thì cậu mới nhận ra mình chưa cởi giày, nhưng dù sao thì đó cũng là một điều tốt.
Cậu chưa thể bơi một cách hẳn hoi, nhưng cũng không khó lắm.
Làn nước lạ thật. Mắt cậu không mở hoàn toàn và tai thì bị bao bọc bởi nước hồ.
Không thoải mái lắm, nhưng cậu chợt phát hiện ra.
Rằng Valrose đã từng nhìn thấy cùng một cảnh tượng như vậy.
Ngay khi cậu kích hoạt mana, các giác quan đều tinh tường hơn, nhưng lại có một thứ ngoài nước hồ.
Thơ thẩn giữa dòng nước, Nocton chợt dừng lại.
Cái hồ không rộng và cũng chẳng sâu lắm. Nhưng dù sao thì nó cũng lớn hơn cái hồ bơi. Vì đây không phải biển, nước chảy khá chậm, nên nó vẫn còn ở đó.
Lạ kì thay, chiếc khuy cài tay áo rơi vào tầm mắt cậu.
Một chiếc khuy cài hình đóa hoa sen màu tím đang nằm dưới đáy hồ.
Chiếc khuy u ám, cô độc và bị ruồng bỏ như chính cậu vậy.
Thật là nực cười.
Chính cậu là người đã ném nó đi, và giờ cậu lại tự thấy tủi thân.
Cậu không thể ở dưới nước chỉ vì cậu có thể chất tốt hơn những người khác, và cậu bắt đầu cảm thấy khó thở.
Nocton do dự một lúc, nhưng rồi cũng đưa tay và chộp lấy cái khuy.
‘Sao cậu lại nhặt cái thứ này lên?’
Cậu lên bờ và cười một cách vô ích, nhưng dẫu sao thì cậu cũng vẫn cẩn thận lau khô chiếc khuy cài và đặt nó vào chiếc hộp cậu đã nhặt trước đó.
Thứ này dường như có ý nghĩa hơn vào lúc đó, vì cậu tưởng rằng mình sẽ không bao giờ có thể thân thiết với cô nữa.
Rồi tại bữa tiệc một vài ngày sau đó, cậu đã có cuộc chạm mặt với Roa Valrose.
Và mấy ngày sau, rồi ngày sau đó nữa, Roa Valrose lại đến thăm tiểu Công tước.
“Umh…Chào cậu Nocton.”
Có lẽ là thuật thôi miên vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nếu nó không…
Tuy vậy thì điều đó thật là lạ.
Ngay cả sau vụ việc đó, Valrose vẫn quay lại, và dẫu cho việc cậu cố gắng xua đuổi cô thất bại, thì cậu cũng chẳng hề tức giận.
Thậm chí việc Valrose làm rơi cuốn sách cổ khó kiếm được của cậu xuống hồ, cậu cũng không bận tâm tí nào.
So với một cuốn sách, thì cậu lo lắng về việc Valrose bị đuối nước hơn.
Và khi Valrose cười sau khi thấy người cậu ướt sũng nước, cậu cũng chẳng cáu mặc dù môi cậu thì mím chặt lại và bản thân cậu còn không để ý là cậu cũng là người liên quan đến việc này cùng với Valrose.
Toàn những điều lạ lùng, như thể cậu mới là người bị thôi miên vậy.
Điều đó đã xảy ra, nhưng hóa ra là Nocton không hề có thiện cảm với Sheryl Bonaine.
Vì nụ cười công nghiệp đó mà tôi như một đứa ngốc vậy.
Nhưng sau sự kiện đó thì chúng tôi cũng thành thật với nhau hơn.
Tôi tin là tôi đã trở thành một người bạn thân hơn với cậu ấy. Dù Nocton có biết việc tôi tiếp cận cậu ấy có mục đích hay không, thì tôi vẫn nghĩ vậy.
Nhưng tình cảm của tôi với Nocton không bao giờ thuận lợi như vậy, chiếc thuyền lần này lại va phải rặng đá ngầm rồi.
Có một ngày mà Nocton nói rằng cậu muốn uống trà mà tự tay tôi pha, và tôi đã bị quyến rũ bởi nụ cười của cậu, thế là tôi đã nói rằng tôi sẵn sàng làm điều đó.
Nocton khiến tôi bận rộn vói tiệc trà gần một tháng trời.
Rồi sau một vài thử thách cam go, tôi đã pha được loại trà hoàn hảo.
“Cậu pha lành nghề phết rồi đấy.”
“Chứ sao!”
“Tớ nghĩ trà sẽ rất ngon đấy, nhưng mà Valrose ơi, nếu cậu không phiền… thì tớ nghĩ là tớ không xứng đáng để được thưởng thức thứ trà ngon như vậy đâu.”
Cậu ấy vừa cười, vừa nói vậy.
“Tớ muốn đưa nó cho người hầu của tớ.”
Cậu ấy luôn nhìn tôi một cách bất ngờ và từ chối uống trà mấy lần liền.
Cuối cùng thì cậu cũng uống vội tách trà và lè lưỡi ra.
Lòng tôi hân hoan trước suy nghĩ rằng trong thâm tâm, cậu đã đối xử với tôi như một người bạn, mặc dù tính cách cậu không hoàn hảo.
Có lẽ là đó chẳng phải việc gì to tát, nhưng về mặt cảm xúc thì… đó là một vết nứt lớn.
Vì vụ cái khuy cài mà ảo tưởng về việc cậu ấy và tôi thật sự thân thiết đã tan thành mây khói.
Từ đó, tôi không thể nào thực sự thích Nocton được.
Chẳng ai có thể vui nổi khi lòng tốt của mình không được đáp lại.
Không chừng tiềm thức của tôi đã khám phá ra được mối quan hệ của chúng tôi sẽ trở nên thế nào, và tôi đã sẵn sàng để thoát khỏi nó.
Nocton Edgar đã có năng lực xuất chúng ngay từ khi còn nhỏ, nhưng khi cậu dần trưởng thành, kĩ năng của cậu càng được rèn giũa hơn.
Trên cậu còn có 2 người anh trai, nhưng khoảng cách giữa cậu và các anh ngày càng xa.
Ngay cả những kẻ đã từng cười nhạo khi cậu trở thành người kế vị, những kẻ bị đánh lừa bởi diện mạo của cậu, cũng trở nên thận trọng trước những lời nói hay hành động của cậu, và vị trí của cậu cứ thế trở nên vững chắc hơn.
Có thể là cậu đang thiếu kiên nhẫn hay cậu thấy bớt tội lỗi khi cậu lớn hơn một chút?
Mẹ của cậu, Patricia Edgar, người luôn hi vọng Nocton sẽ sụp đổ hơn bất cứ ai, đã bắt đầu nhúng tay vào.
Một con ngựa bị kích động bất thình lình lật nhào cỗ xe, và khi cậu đứng cạnh cửa sổ, ai đó đã ngã và đẩy vào lưng cậu.
Xúc xắc đã đổ, và lũ thú hoang dã được nhập từ nước ngoài được thả khỏi chuồng của chúng.
Đó là một khoảng thời gian khó khăn khi không có phép thuật, cho dù cậu có thể cảm nhận được sự thù địch của những người khác và thể lực của cậu thì vô cùng đáng chú ý.
Vào lúc cậu trở nên nhạy cảm hơn với ma thuật đen, Roa Valrose lại tới dinh thự như thường lệ.
Khi cậu thấy khuôn mặt như chú mèo con đó, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Sự công kích của mẹ cậu thường biến mất hoàn toàn khi có khách ghé thăm bởi bà ta vẫn cố giữ mặt mũi.
Dù cậu có bị giết bằng cách nào đi chăng nữa, thì ít nhất là cái chết của Nocton phải trông như một tai nạn.
Cho dù cô có biết là Nocton đã bớt căng thẳng hay không, thì Valrose vẫn bước vào phòng đọc sách và bắt đầu nói huyên thiên như thường.
“Thế là tớ phải pha trà cho Terrops và anh ấy không thích nó tí nào. Chẳng biết sao nữa, nhưng anh ấy nhăn mặt trước tách trà được pha bởi một đứa trẻ 12 tuổi. Alroy chắc mù rồi. Khi mà tớ thành người lớn…”
Roa Valrose đang kể với cậu về lần đầu tiên cô pha trà trong đời cho hôn phu tương lai của chị gái cô. Anh ấy mang đến một loại lá trà tốt làm quà, nhưng tay chị cô thì đang đau và chị đã gắt lên với cô.
Nghe cô kể chuyện, cậu lặng lẽ gập cuốn sách lại.
“Tớ cũng muốn thử trà cậu pha.”
Vì cậu mở miệng đề nghị với nụ cười mà cô yêu thích nhất, cô ngập ngừng trong giây lát rồi gật đầu.
Vào ngày Roa Valrose mang lá trà đến, họ đã dùng ấm và tách trà của công tước Edgar.
Ấy vậy mà…
Nocton nhìn chằm chằm vào nước trà gần như không có tí màu nào.
“…Cậu đun lá trà thế nào vậy?”
“Gì cơ…Đừng có kén cá chọn canh về nhiệt độ chứ! Đây là nhiệt độ đúng để thử trà rồi. Hay là cậu có cái lưỡi mèo hả?”
“Lưỡi tớ là lưỡi người mà. Không phải là về nhiệt độ. Cậu đang làm cái quái…”
Không, đây là lỗi của cậu. Cậu đã nhờ cô pha trà cho.
May là cậu uống trà vào ngày hôm nọ rồi. Nocton thở dài và cố nói rằng cậu ổn.
Nhưng liệu cái thở dài của cậu đã chọc tức cô hay gây ra hiểu nhầm, Valrose cầm lấy lá trà cô mang đến và nhảy lên.
“Được rồi, tớ sẽ thử lại! Chúng ta có thể thử lần nữa! Cậu đòi hỏi rất nhiều thứ, và cậu cũng là người đã nhờ tớ làm việc này.”
Nếu cậu từ chối, cô ấy sẽ lại cằn nhằn. Nocton miễn cưỡng gật đầu, và chỉ vài ngày sau đó, Valrose đã quay lại với lá trà.
Nocton nhìn chòng chọc vào thứ trà màu đỏ trước mặt.
“Lá trà này…tớ nghĩ là nó hỏng rồi.”
“Cái gì? Đừng có lố bịch nữa!”
“Nhưng mùi nó lạ lắm. Cậu không ngửi thấy à?”
“Có mũi cậu hỏng ý! Để đấy cho tớ. Đưa đây…ờ thì, uhm…nó không thơm lắm! Nhưng mà mùi trà nó phải vậy!”
“Quá tuyệt vời luôn, Valrose ạ. Đúng là một lời xúc phạm hoàn hảo đến văn hóa trà. Tớ biết Hầu tước Valrose thích thưởng thức trà, nhưng tớ sẽ phải kể điều cậu vừa nói cho ông ấy nếu tớ bị ép buộc.”
“Bố tớ ổn mà. Nếu không chỉ mẹ tớ… không, nhưng thế thì xấu tính quá đấy! Tớ không thể pha trà như thế được. Được thôi, tớ sẽ pha lại! Lần nữa!”
“Không, bây giờ…”
Cậu không cần phải pha trà đâu.
Trêu chọc hay không thì Nocton cũng muốn nói vậy, nhưng Valrose đã bình bịch giậm chân rời khỏi phòng đọc.
Lá trà cũng được mang đi.
Cậu nghĩ là tự tôi hỏng được chắc?
Mặc dầu mùi hương đọng lại nơi chóp mũi cậu không hề dễ chịu, nhưng cảnh tượng buồn cười kia khiến Nocton nhún vai vài lần.
Đã rất nhiều lần kể từ đó.
Ban đầu Valrose thử đủ thứ trò kì quặc, và rồi sau đó, cô cũng biết cách để pha một ấm trà ngon. Nhưng đã có lúc cậu đổi ý và từ chối uống trà.
Ngắm nhìn gương mặt giận dữ của cô khá là vui, và hình như trà của cô trông cũng không còn nguy hiểm nữa.
Và cuối cùng.
“Hôm nay mọi thứ đều hoàn hảo.”
Với vẻ mặt quyết tâm vượt qua mọi lời chỉ trích của cậu, Valrose tìm tới Nocton.
Cậu lo lắng đến mức dù cậu đã mang theo đồ uống giải khát phù hợp, cậu vẫn làm vỡ những chiếc tách khi cậu tìm kiếm chúng.
May mắn thay, ấm trà không vấn đề gì và Valrose đã lấy ra một chiếc tách mới để uống trà.
Cô bỏ lá trà vào, để nước sôi nguội một chút, và rót nước vào lá trà.
Sau vài phút và vài giây, Valrose nghiêng ấm trà.
“Trà Darjeering, loại lá trà thượng hạng nhất từ ngọn núi Romeran. Như cậu thấy đấy, nước chuẩn 85 độ, và số lá trà ít hơn định lượng một chút, đúng như ý cậu muốn nhé.”
Màu sắc của tách trà nhìn có vẻ sáng sủa.
Thứ trà đen trong vắt màu đo đỏ có thể không ngon bằng loại trà cậu thường uống, nhưng Nocton hơi choáng ngợp trước bầu không khí này.
Cậu vô thức cười khi nhìn Valrose, người đang nâng tách trà lên với niềm tin chiến thắng tột độ.
Tay Nocton hướng đến tách trà.
Nhưng ngay trước khi cậu kịp cầm vào quai của chiếc tách, cậu cảm thấy một trạng thái vô cùng căng thẳng.
Không thể là Valrose được, nhưng cũng chẳng phải cậu.
Miệng cậu nhếch lên và ánh mắt cậu chầm chậm đổ dồn về hướng tên người hầu.