Bello Leopard.
Anh ta được Patricia Edgar đưa về dinh thự và đã là người hầu riêng của Nocton nhiều năm rồi.
Cậu hạ thấp ánh mắt cùng với khuôn mặt vô cảm như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Ta chưa bao giờ nhìn thấy chiếc tách này đấy, Bello.”
“Vâng, nó là chiếc tách mới từ phương Đông ạ.”
Vẻ ngoài của chiếc tách rất hợp với màu của thứ trà đen ánh đỏ kia.
Nhưng nó không phải là một chiếc tách bằng bạc. Không có phép thuật hóa giải trên đó.
Chỉ khi đó Nocton mới nhận ra.
Tên người hầu không bao giờ nếm thử trà mỗi lần mà cô ấy đến.
Patricia Edgar tất nhiên sẽ không làm bất cứ điều gì khi Nocton đang tiếp khách.
Nocton biết điều đó, nhưng cậu vẫn luôn cẩn thận.
Không thể mong đợi kẻ thù của mình sẽ cư xử mãi như vậy được.
Tuy nhiên, cậu không muốn làm bầu không khí căng thẳng mà thay vào đó, lại cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.
Trước mặt cô ấy, trước mặt Roa Valrose.
Việc cậu chỉ vừa mới nhận ra điều này khiến trái tim cậu như bị bóp nghẹt.
Điều đó còn tệ hơn khi cậu thấy Valrose đang mỉm cười đầy tự hào.
Hương thơm của trà hoa hồng xộc vào mũi Nocton, dù là cậu không hề cầm cốc trên tay.
Ngay cả khi cậu cố gắng giả vờ như mình không biết, thì vẫn có một mùi gì đó phảng phất xen lẫn giữa hương thơm dìu dịu của nước trà.
Không, thật kì quặc khi phải vờ như không biết.
Vấn đề ở đây là phải làm gì.
Cậu nhìn xuống chiếc tách trước mặt với đôi mắt trũng sâu.
“Cậu hơi bị khéo rồi đấy.“
“Chuẩn luôn!”
“Tớ nghĩ trà sẽ rất ngon, nhưng Valrose à, nếu cậu không phiền… Tớ nghĩ là mình không đủ xứng đáng để thưởng thức loại trà ngon này đâu.”
Cô cau mày lại như thể là cô không hiểu được cậu.
Nocton mỉm cười với cô.
Thật khó để kiểm soát biểu cảm khi cậu đang cảm thấy rối bời, nhưng cậu đã cố mở mắt ra.
May mắn thay là trông không có vẻ như có bất cứ điều gì tệ xảy ra ở bên ngoài.
“Tớ muốn đưa nó cho người hầu của tớ.”
“Dạ thưa ngài….?”
“Bello giống như tay chân của tớ vậy. Đã sáu năm trôi qua kể từ khi anh ấy ở bên cạnh và chăm sóc tớ rồi. Tớ hay Bello uống thì cũng có khác gì nhau đâu. “
Nocton nhìn Bello và nói với một giọng nhẹ nhàng.
Những cảm xúc khác bắt đầu hòa lẫn với sự căng thẳng tột độ của tên người hầu.
Nghi ngờ, lo lắng, sợ hãi.
Vẻ mặt vốn vẫn kiên định của tên người hầu giờ cũng đã tiêu tan và anh ta bắt đầu bộc lộ cảm xúc thực sự của mình.
“Dạ thôi. Quý cô Roa đã đích thân pha— ”
“Bello.”
Uống.
“Ngươi không phải đang cố gắng từ chối lòng thành của ta của ta đấy chứ? Ngươi đang muốn làm tôi mất mặt trước mặt quý cô đây sao? ”
Thuốc độc của chính ngươi đó, vì vậy hãy tự cho nó vào miệng mình đi.
Sự khoản đãi ấy được đón nhận bằng đôi bàn tay run rẩy. Tách trà nghiêng trong giây lát. Nhưng chẳng mấy chốc chiếc tách lại trở về trạng thái ban đầu, nước trà trong tách cũng không hề biến mất.
Lông mày của Nocton hơi nhếch lên.
“Tại sao ngươi không uống vậy? Có vẻ như ngươi chẳng thèm đếm xỉa gì đến tấm lòng tận tâm với chủ nhỉ.”
“Không phải vậy đâu ạ! Tôi chỉ, ờm, trà hơi nóng…”
“Uống hết đi. Đừng làm xấu mặt chủ nhân của ngươi, Bello Leopard.”
Mặc dù Nocton đã nói như vậy nhưng anh ta vẫn không nâng cốc lên.
Cách anh ta đảo mắt về phía Valrose phần nào đó là để cầu xin sự giúp đỡ.
Thật là ngu ngốc, Valrose thậm chí còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngươi chỉ nghĩ rằng, người bạn thời thơ ấu của ta cũng xấu tính như vậy.
Ngay cả khi ngươi hiểu, thì sẽ có gì khác sao?
Làm gì có chuyện một quý tộc lại đứng về phía một người hầu đã cố gắng đầu độc chủ nhân của mình chứ?
Trong khi đó, Roa Valrose lại biết quá ít.
Suy nghĩ đó như ngọn lửa thiêu đốt trái tim Nocton.
Cuối cùng cậu đã quyết định giúp tên người hầu, người không hề có ý định tự mình uống trà.
Đầu ngón tay anh ta khẽ động và một loại năng lượng màu đen tỏa ra như một làn khói.
Thứ ma thuật huyền bí mà chưa ai từng tận mắt chứng kiến đã tạo ra một sự thay đổi rõ rệt.
Bàn tay không nghe lời của Bello nhúng trà và cho vào miệng anh ta.
“Ôi chao!”
“Tớ sợ là trà không ngon rồi, Valrose ơi.”
“...Ừ. Tớ có nên xin lỗi không?”
“Cậu không cần phải làm thế với người hầu của tớ đâu. Cậu có biết đây là trà gì không?”
Nocton lắc lắc bàn tay, cười vào mặt người đàn ông mặt mày tái mét.
Khi ma thuật điều khiển tay người hầu của anh không còn nữa, Bello chạy ra khỏi phòng như thể anh ta chỉ chờ có vậy.
“Dù sao thì tớ cũng xin lỗi. Tớ nghĩ rằng tớ đã gây ra cho cậu quá nhiều rắc rối, vì vậy cậu có thể quay về rồi. “
Valrose đang nghĩ gì vậy? Cô ấy nhìn chằm chằm vào Nocton với đôi mắt thờ ơ của mình.
Không hề trách móc cậu, nhưng gương mặt cô lại lộ rõ vẻ phẫn nộ.
Chẳng nói chẳng rằng, cô nhìn cậu rồi lập tức đứng dậy rời khỏi phòng.
Cậu cảm thấy thật kỳ lạ khi lần đầu tiên nhìn thấy phía sau cô như thế.
Cứ như một người sẽ không bao giờ quay trở lại vậy, một người sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa.
Không, đó chẳng phải là một vấn đề lớn sao?
Nocton bịt miệng, và cuối cùng lại thốt ra những lời cậu vẫn thường hay nói.
“… Lại tới nữa nhé, Valrose.”
Valrose quay lại nhìn Nocton một lúc, rồi ngay sau đó lại tiếp tục bước đi.
Tiếng bước chân lặng lẽ xa dần.
Cậu cảm thấy khó chịu. Cậu không thể làm vậy.
Nhưng cậu cũng không thể uống trà bị hạ độc được.
Cậu không thể giải thích rằng Nữ Công tước đang cố sát hại cậu...
Nghĩ vậy, cậu lắc đầu, cho rằng mình chỉ tự biện hộ cho chính bản thân mà thôi.
Cần phải thận trọng hơn một chút để thấy Patricia Edgar công kích cậu trực tiếp hơn.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Vẫn y như những ngày khác, như một thói quen thường lệ.
Chẳng có gì thay đổi và….
Tuy nhiên, mỗi khi cậu nghĩ về điều đó, cậu lại càng cảm thấy tệ hơn, nhưng suy nghĩ không phải là thứ có thể ngăn được ý muốn của một người.
Nocton cũng không phải ngoại lệ.
Và ngày hôm đó, Nocton Edgar đã đắm chìm trong dòng suy nghĩ về điều đó cả ngày.
Roa Valrose không bao giờ lấy giúp cậu tách trà nào sau đó nữa.
Đó là một sự thay đổi lạ thường.
***
Thời gian cứ thế trôi qua, thỉnh thoảng cậu ấy có ở bên cạnh tôi, nhưng lòng tự trọng của tôi quá thấp nên Nocton liên tục cố gắng kiểm tra tôi.
Tôi vẫn vượt qua được ngay cả khi tôi thất bại một hoặc hai lần, mặc dù cậu ấy có vẻ hơi bực bội.
Vì vậy, tôi đã từng nghĩ rằng cậu ấy kiểm tra tôi là để thu hút sự chú ý của tôi, bởi vì tôi đặc biệt hơn bất cứ ai khác.
Có vẻ như tôi là người duy nhất biết tính cách thực sự của Nocton, và vì thế, tôi hơi chìm đắm vào cái cảm giác trên cơ người khác này.
Nhưng khi những thứ đó cứ chồng chất lên nhau, tôi mới nhận ra rằng những suy nghĩ của mình đều là ảo tưởng, và tôi đã mất niềm tin vào cậu lần thứ hai.
Bản thân cái kiểu kiểm tra này đã có nghĩa là cậu ấy không hề tin tôi và tôi có trả lời như thế nào thì cũng không quan trọng.
Tôi biết cậu ấy theo dõi phản ứng của tôi một cách chăm chú, nhưng đôi khi có vẻ như cậu ấy làm vậy chỉ là để giải trí.
Ví dụ như chuyện liên quan đến Sheryl Bornaine, người đã gây ra cảm giác tội lỗi của tôi.
“Cậu không thích con gái của Hầu tước Bornaine à?”
Vài tháng sau khi tôi hòa giải với Nocton, cậu ấy đột nhiên hỏi.
Tôi có không thích Bornaine không á?
Tôi chắc rằng thật khó hiểu vì sao tôi luôn nói những điều thái quá như vậy mỗi khi đụng mặt cô ta.
Mặc dù việc trả lời rằng bạn ghét ai đó là một điều khó khăn nhưng có một điều chắc chắn là đó không phải là một cảm giác tốt đẹp gì.
Dù ý định ban đầu của cô ta là gì đi chăng nữa, thì có vẻ như sau này cô ta đã thực sự thích Nocton, nhưng tôi không thể quên những gì cô ta đã nói vào ngày hôm trước.
Tôi như bị chiếm hữu bởi sự thù hận có mang phần ám ảnh này, do cảm giác tội lỗi và lòng tốt của tôi đối với Nocton.
“Cũng không thể nói là tớ thích cô ấy được.”
“Tại sao vậy?”
“Đó là….”
Tớ đã nghe cô ta nói rằng cô ta sẽ chơi đùa với cậu như một món đồ chơi.
Lý do thì quá rõ ràng, nhưng tôi không thể nói ra điều đó.
Cho dù Nocton có biết ý định của Sheryl Bornaine hay không, thì đó cũng không phải là thứ được thốt ra từ mồm tôi.
Cậu ấy sẽ chỉ cảm thấy bị xúc phạm nếu tôi cứ nói điều đó ra mà chẳng để làm gì cả. Tôi có thể làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy mất.
Có lẽ có rất nhiều người như vậy xung quanh Nocton mà tôi biết, nhưng tôi thì không thể làm vậy.
Tôi nghĩ ra một chủ đề mới, vì vậy tôi vội vàng mở miệng.
“Cô ấy không hợp tính tớ thôi. À đúng rồi, tớ nghe nói rằng cậu cần một bạn nhảy cho bữa tiệc lần này. Chúng mình thậm chí còn chưa phải là người lớn nữa, thế nên chúng mình không cần phải tham dự đâu, nhưng tất cả các quý tộc ở độ tuổi của chúng mình sẽ có mặt ở đó. Cậu có thể là bạn nhảy của tớ được không? ”
Nocton nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ và nhún vai.
“Để tớ nghĩ đã nhé.”
Và rồi ngày diễn ra bữa tiệc đã đến.
Vì không có lời hồi đáp vào hôm đó, nên tôi đã cùng bạn của Alroy trở thành bạn nhảy của nhau.
Anh ấy đã có hôn thê, nhưng hình như anh ấy đã lơ đi việc đó vì khoảng cách tuổi tác.
Kể từ khi chuyện đó được nhắc đến, tôi không thấy tiếc khi Nocton không phải là bạn nhảy của tôi.
Nhưng khoảnh khắc tôi nhìn thấy bạn nhảy của Nocton, tôi cảm thấy như ai bị đập thẳng vào đầu.
Bạn nhảy của cậu ấy là Sheryl Bornaine.
Tôi đã suy tính nhiều thứ khi thấy Nocton chào tôi một cách điềm tĩnh.
Cậu thực sự không biết là Bornaine đã nói xấu sau lưng cậu đấy à? Cậu hỏi tớ có phải tớ không thích cô ấy không cơ mà, và thế thì đây là gì?
Mặc dù tôi không thích cách cư xử bình thường của cô ta, nhưng lý do mấu chốt để ghét cô ta chính là vì cậu, điều đó khiến tôi càng cảm thấy ngu ngốc hơn.
Cuộc nói chuyện giữa tôi và cậu trong dinh thự ngày hôm sau bữa tiệc càng khiến tôi hoang mang.
Tại sao cậu lại mời cô ta làm bạn nhảy?
Tôi đã im lặng vì nếu hỏi thì nghe sẽ vô cùng nhàm chán, nhưng Nocton lại hỏi tôi.
“Sau ngày sinh nhật giả của tớ, trước khi cậu đến biệt thự lần nữa, cậu đã đến bữa tiệc, phải không? ”
“… Cậu còn phải kiểm tra lại cơ à. Cậu cũng đi còn gì. ”
“Rồi sau đó tớ thấy cậu nhìn chằm chằm vào con gái của Hầu tước Bornaine. Có lẽ đó là lý do tại sao cậu lại quay lại. ”
“Vậy là cậu đang nói rằng tớ… Cậu nghi ngờ rằng tớ cố gắng làm thân với cậu vì tớ muốn chọc giận cô ta ý hả?”
“Không phải như vậy đâu.”
“Nếu cậu có điều gì muốn nói, thì cứ nói thẳng đi.”
“Ngay cả khi tớ làm thế, tớ chỉ muốn chắc chắn rằng Valrose sẽ đến dinh thự nữa thôi.”
Cậu ấy trông hài lòng một cách kỳ lạ khi nói điều đó.
Lần này bụng tôi quặn lên khi nhìn thấy cậu.
Cậu muốn chắc chắn chứ gì?
Cậu muốn chắc chắn liệu tôi có đến dinh thự hay không, ngay cả khi cậu đi chơi với người tôi ghét ư?
Cậu muốn biết tôi đã cư xử ngớ ngẩn đến mức nào để mua vui cho cậu à?
Thế nên, bây giờ cậu đã kiểm tra xong rồi đấy, cậu có hài lòng với phản ứng của tôi không? Có buồn cười không?
Trong cơn nóng giận, tôi đã đổ nước trà lạnh vào chân cậu ta, và rời khỏi phòng làm việc.
Mọi nỗ lực căm ghét Sheryl Bornaine của tôi dường như là vô ích, và từ ngày đó tôi đã vứt bỏ lòng căm thù thậm chí còn chẳng thuộc về mình đó.
Kể cả sau đó, cảm xúc của tôi cũng không tốt lên được.
Phải, Valrose, điều đó làm tôi chợt nhớ ra.
Cậu ta thậm chí còn không thèm gọi tên tôi.
Mặc dù tôi đã phàn nàn về điều đó một vài lần, nhưng cậu ta vẫn khăng khăng gọi bằng cái tên Valrose.
Tôi đã cố chịu đựng cái tên xa cách đó, nhưng cuối cùng thì cũng đã đến lúc phải bùng nổ.