Đó là một ngày hè trời mưa.
Vào một ngày trời nhiều mây và bầu không khí thì u ám, tôi ghé thăm Nocton như thường lệ và giờ thì tôi đang ngồi đọc sách bên cạnh cậu ta.
Trên thực tế, nói đúng ra thì tôi chỉ đang ngắm nhìn mọi thứ hơn là thật sự đọc sách.
Khi đó, tôi hoàn toàn bị phân tâm bởi phía bên kia.
“Giờ cậu có thể ngừng gọi tớ là Valrose chưa?”
Khi nghĩ về điều đó, có lẽ tôi đã hơi quá tự tin.
Đó là khoảng thời gian tôi mới biết vừa đủ về Nocton và tôi có ấn tượng rằng cậu ta có tình cảm đặc biệt với tôi.
Đã có một bài kiểm tra vào thời điểm đó, nhưng tôi lại nghĩ đó là bằng chứng cho thấy tôi là người đặc biệt.
Đó là lý do tại sao tôi không vui khi Nocton không gọi tôi một cách thân thiết.
“Cậu là Valrose mà.”
“Tên tớ là Roa. Kia là họ của tớ thôi. ”.
“Tại sao cậu cứ phải làm quá lên thế nhỉ? Phải làm rất nhiều điều nữa để được gọi là con gái của Hầu tước Valrose đấy. ”
“Khác nhau à?”
“Ờ thì, điều đó có quan trọng không?”
“Vậy thì tớ cũng chẳng ngại gọi cậu là Edgar.”
Có thể tôi đã cư xử như một đứa trẻ con và tôi muốn nói điều đó, nhưng câu trả lời của cậu khiến tôi quên đi sự xấu hổ của bản thân.
“Thế thì khó rồi.”
“Tại sao?”
“Có hai người họ Edgar trên tớ nữa mà.”
“Alroy cũng mang họ Valrose…”
Ngay khi tôi ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, mắt tôi đã bắt gặp ánh mắt của cậu ta.
Khuôn mặt tươi cười không khác thường ngày là mấy, nhưng từ cách cậu ta nhìn tôi, không phải nhìn vào cuốn sách, tôi có thể nhận ra rõ ràng.
Đừng có thử tôi.
Nocton đã muốn nói như vậy.
Thật là buồn cười khi nhìn lại.
Tôi không thể làm điều đó, đối với một đứa trẻ thì đó là một điều ích kỷ, nhưng tôi không thể nói bất cứ điều gì.
Nhớ được kiếp trước không có nghĩa là độ tuổi tâm hồn sẽ giữ nguyên.
Nghĩ lại thì đã có rất nhiều quyết định thành thật và hài hước.
Tôi đã hoài nghi rằng tôi có nên sống như thế này không khi nhận ra sự kiên nhẫn của bản thân có giới hạn, nhưng kết luận thì vẫn như vậy dù cho lí do có khác nhau đi chăng nữa.
Khi lớn lên, tôi nhận ra rằng mình không thể ép buộc được số phận, nhưng tôi vẫn còn cơ hội.
Tôi vui mừng khi được ở bên cạnh và chứng kiến sự thăng tiến trong địa vị của một chàng trai quyền lực mà ngay cả Hoàng đế cũng không dám mạo phạm, tuy nhiên tôi không thể không tự hỏi rằng liệu cậu ta có coi tôi là một người đặc biệt không.
Khi chúng tôi trải qua một quãng thời gian dài bên nhau, nhiều thứ cảm xúc khác nhau đã cứ thế chất đống lên.
Không giống như khi còn bé, lòng tôi không khỏi đau đớn khi chỉ cần có một chút sự kích động, là Nocton sẽ lại thử tôi với cái tật xấu của cậu ta.
Cậu vẫn sẽ ở bên cạnh tớ chứ?
Cậu là người hẹn gặp lại nhau.
Mỗi lần cậu ta làm như vậy, tôi đều nhớ lại.
Tôi đối với Nocton là vậy đấy.
Tôi không phải là một người bạn thân thiết mà cậu ta quan tâm, mà lại là một trò giải trí tốt hơn bất cứ ai khác, người đã cùng cậu trải qua nhiều năm tháng.
Không ai lại muốn kiểm tra một người đáng quý, một người mà họ không muốn rời xa.
Tôi đã cảm thấy bị xúc phạm và thất vọng rất nhiều lần.
Khi thời gian trôi qua, cảm xúc đối với Nocton biến thành một cái gì đó rất khó để thấy được, lúc này lại khác lúc kia.
Không phải yêu mà cũng chẳng phải ghét.
Mặc dù đó là tình cảm, nhưng nó lại chẳng có cảm giác đáng để trân trọng.
Tôi không biết có phải vì tôi đã mắc kẹt quá lâu trong lòng kiêu hãnh của bản thân ngay cả khi tôi bị đối xử như vậy hay không, nhưng tôi đoán là Nocton Edgar hẳn đã nghĩ rằng tôi yêu cậu ta.
Mối quan hệ của chúng tôi dần trở nên tồi tệ.
Khi tôi nhận ra điều đó, tôi còn chẳng buồn rời bỏ cậu ta.
Đó là bởi vì tôi lười hơn là vì tôi quan tâm đến Nocton.
Bản thân mối quan hệ lâu năm này đã có sự ổn định và tôi không muốn từ bỏ nó ngay cả khi nó không đáng để bận tâm.
Giống như việc không vứt bỏ một con búp bê cũ kỹ, vô dụng vậy.
Suy nghĩ lười biếng và buồn tẻ ấy đã thay đổi không lâu sau buổi ra mắt của tôi.
“Nhân tiện, khi nào thì tiểu thư đính hôn?”
Tôi sẽ chẳng bận tâm nếu đó là Hầu tước Bornaine, Bá tước Elford, người thích buôn chuyện hay thậm chí là một người ghét tôi.
Không chỉ mỗi Nocton Edgar tin rằng tôi yêu cậu ta.
Họ đều thắc mắc tại sao tôi lại tiếp cận một quả bom nổ chậm như vậy. Nhưng sau khi Nocton được công nhận, mọi người coi mối quan hệ của chúng tôi khác hẳn.
Tôi là người níu kéo một người không thích mình và tìm kiếm tình yêu từ phía cậu ta, và Nocton thì không thể từ chối tôi vì tình cảm từ thuở ấu thơ của cậu.
Nhiều người quan tâm đến chuyện này đến nỗi họ thường hỏi khi nào chúng tôi định kết hôn với mục đích thỏa mãn trí tò mò hoặc nhằm chế giễu tôi.
Nhưng lần này, không phải kiểu người đó hỏi về việc đính hôn của tôi.
Ngay cả đối với những người không thích ngồi lê đôi mách và không có ý định chế nhạo tôi, thì hiện tại tôi và Nocton trông hệt như lời đồn vậy.
Nếu là trước đây thì tôi sẽ cười khà cho qua, nhưng giờ thì đã khác, vì vậy tôi chỉ nói rằng tôi là bạn của Nocton.
Tôi không hề bào chữa cho việc đó. Quý bà với địa vị cao kia nghe xong liền gật đầu.
“Ta hiểu rồi. Nhưng trì hoãn việc đính hôn quá lâu vì một người bạn thì không phải ý hay đâu. Cả hai người đều đã đủ tuổi để có vị hôn thê rồi đó.”
Khi tôi nhìn thấy thứ niềm tin không thể phá vỡ bởi một vài câu nói suông ấy, tôi liền ngậm miệng lại.
Sau đó, rất nhiều điều đã xảy đến tôi.
Sau khi ra mắt, không có ai nói về chuyện tôi cần một vị hôn thê. Và không hề có ai mời tôi nhảy khi tôi đến phòng khiêu vũ.
Lúc ấy, tôi mới cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Không ai có ý định làm vậy, nhưng sự hiểu lầm đã lan nhanh như lửa đốt, có lẽ là bởi vì nó đã diễn ra quá lâu rồi.
Công tước Edgar là một người rất đặc biệt so với các công tước khác, và lời đề nghị kết hôn đến nhiều vô kể.
Valrose, một hầu tước tầm thường, thì cũng chỉ như một hạt cát giữa sa mạc.
Tôi chỉ cố gắng sống sót bằng cách làm một vài điều kỳ lạ, nhưng hành tung của tôi đã bị chặn đứng.
Không kết hôn cũng sẽ không hủy hoại cuộc sống của tôi.
Tuy nhiên, vì tôi có một người chị gái, nên tôi không thể kế thừa danh hiệu Hầu tước.
Cô ấy sắp kết hôn, nên nếu tôi ở lại nhà, thì tôi sẽ sống như một góa phụ.
Nghĩ thì thấy tương lai của tôi có vẻ nghiệt ngã thật đấy.
Đến lúc đó, nhà Valrose sẽ có lễ đính hôn đầu tiên.
Giống như tôi, bố tôi có một tâm hồn phức tạp, và ông ấy mang trong mình nhiều mối quan hệ riêng tư.
Cha và mẹ tôi đều nói, “Con cũng nên kết hôn đi.”
Tôi thắc mắc liệu tôi có suy nghĩ độc lập của riêng mình không nữa.
Thậm chí, người đàn ông đến nói chuyện cưới xin còn khiến tôi ngạc nhiên hơn.
Aaron Claymore.
Anh là một nhân vật phụ đem lòng yêu Alice trong câu chuyện gốc.
Vì đến tên của nhân vật chính đối với tôi còn rất mơ hồ, nên không có cách nào tôi nhớ được tên của nhân vật phụ.
Tuy nhiên, hình ảnh của một hiệp sĩ tóc bạch kim trong truyện lại khá rõ ràng đối với tôi.
Anh ấy có một xuất thân tuyệt vời và ngoại hình của anh ấy cũng đẹp ngang Nocton vậy. Ngay khi tôi nhìn thấy anh ấy, tôi đã biết chắc anh ấy là ai.
Dẫu sao thì.
Mặc dù tôi đã tiếp cận Nocton, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ở về bên một nhân vật nam phụ cả.
Trên thực tế, tôi chưa từng trông mong sẽ gặp anh ấy trong chốc lát như vậy ở buổi khiêu vũ.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi đã há hốc mồm ngưỡng mộ. Nhưng sự hiện diện của anh ấy đã mờ nhạt dần vì anh ấy đã không tham gia các hoạt động xã hội nhiều năm rồi, có lẽ là do việc luyện tập của một hiệp sĩ.
Đó là một lời cầu hôn bất ngờ, nhưng thành thật mà nói, nó vẫn rất ngọt ngào.
Diện mạo của anh ấy tỏa sáng rạng rỡ, và thực sự phù hợp với tước danh hiệp sĩ. Người đàn ông có đôi mắt đỏ rực như mặt trời được đồn đại là người có tính cách tốt, mặc dù anh ấy không mấy khi nói chuyện.
Mặc dù có một nhược điểm lớn là anh ấy có thể đã yêu một người phụ nữ khác, nhưng anh ấy vẫn đủ quyến rũ để được cân nhắc.
Do thực tế là Roa Valrose đã bị thay đổi, thiết nghĩ thế giới này không nhất thiết phải đi theo dòng chảy của câu chuyện gốc thì thật đầy cám dỗ.
Có lẽ người này yêu tôi, mà không phải Alice.
Anh ấy không phải là nam chính, chỉ là vai phụ, nhưng mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn so với Nocton.
Không phải tôi không lo, nhưng tôi đã nhận lời cầu hôn và đính hôn với anh.
Khi chuẩn bị cho lễ đính hôn của mình, tôi nhận ra rằng không có gì diễn ra theo ý của tôi, nhưng hãy cứ tạm hoãn việc đó lại trước đã.
Alice không ngần ngại đến thủ đô và trở thành một phần của gia đình Công tước Limorand. Mặc dù thật khó để tỏ ra kinh ngạc trước một hành động thiếu chín chắn như vậy.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian giữa đó, nhưng chúng ta sắp đến đoạn đính hôn của cô ấy với Nocton rồi.
Dựa trên bản gốc thì tất cả những gì còn lại là việc Roa Valrose bị thiêu rụi, Aaron Claymore yêu Alice bằng cách nào đó, và cuộc hôn nhân của Alice và Nocton.
Tôi không nghĩ rằng mình sẽ bị thiêu bây giờ và tôi cũng không chắc Aaron Claymore sẽ yêu Alice vì dường như có điều gì đó không ổn với anh ấy, nhưng có một điều chắc chắn sẽ xảy ra.
Nocton và Alice sẽ sớm đính hôn.
Chà, tôi chắc chắn rằng lễ đính hôn của hai nhân vật chính sắp diễn ra rồi.
Nói cách khác, phần còn lại của câu chuyện bây giờ là một cái kết đã định trước.
Tôi chắc chắn là như vậy, tôi chắc chắn là nó nó nên như vậy…
***
“Một giấc mơ báo trước tương lai… Tớ đã nhìn thấy nó… Đó là lý do tại sao Nocton là một kẻ xấu….”
Tại thời điểm này, lời nói vô lý này nghĩa là sao?
Tôi lướt qua sử thi về Roa Valrose trong đầu, nhưng tôi thậm chí còn tìm ra manh mối nào.
Nếu nhân vật chính của câu chuyện gốc có khả năng này, thì không lẽ nào tôi lại không biết về nó ngay từ đầu…
Chậc, tôi không chắc về điều này, nhưng thật khó tin vào những lời nói của Alice, ngoại trừ việc tôi không thể tin vào trí nhớ của mình.
Đó là lý do tại sao tôi nghi ngờ người kia.
Tửu lượng của Alice cao hơn vẻ ngoài của cô ấy, nhưng điều đáng nghi nhất vào thời điểm này chính là say rượu.
Tôi cẩn thận mở miệng, nhìn làn da của cô ấy.
“Alice, cậu đã uống sâm panh đấy à? Cậu đã uống bao nhiêu-“
“Tớ không say.”
Một người say không bao giờ nói rằng mình say.
“Tớ thề là tớ thậm chí còn không uống lấy một ly.”
Alice dứt khoát phủ nhận làm cách nào cô ấy lại biết những điều còn chưa xảy ra đó.
“Tớ biết cậu sẽ không tin điều đó. Đó là lý do tại sao tớ không thể kể với cậu về điều này trước đây. “
“Vậy ý cậu là … cậu có nghiêm túc không đấy?”
“Một lát nữa, Công tước Edgar sẽ đến tìm cậu. Đừng có nhạy cảm về điều đó quá. Anh ta không bình tĩnh đâu nên anh ta có thể sẽ làm điều gì đó nghiêm trọng đấy.”
“Ồ, nghe như một lời khuyên từ truyện cổ tích ý nhỉ.”
Tôi nhìn qua lan can một lúc mà không biết phải nói gì.
“Tớ không thực sự tin vào điều đó. Nocton chưa bao giờ đánh mất lý tính. Tớ không biết là liệu bình tĩnh ở đây có nghĩa gì khác không nữa.”
“Ngay cả khi cậu nghĩ thế, thì Roa…”
“Ngay cả khi anh ta đến ban công thì cũng là đến để gặp cậu, chứ không phải tớ. Đó là điều hiển nhiên mà, khi hai người sắp thông báo về việc đính hôn của mình.”
“À...”
“Tớ cứ nghĩ cậu đến đây là để kể về việc đính hôn của cậu cơ.”
Tôi đã cố gắng giữ bí mật cho đến khi Alice lên tiếng trước, nhưng quyết định của cô ấy thật không thể chấp nhận được.
Mặc dù tôi đã đợi cô, nhưng tôi không nghĩ rằng cô ấy sẽ định kể cho tôi về việc đính hôn của mình.
Như thể tôi là người duy nhất nghĩ rằng họ nên nói với Roa Valrose về lễ đính hôn của họ.
Tiếng lòng đang khóc than của tôi thốt lên.
“Ngay cả khi tớ dành một phần trái tim cho Nocton, thì tớ cũng sẽ không hối hận khi đã đính hôn với một người đàn ông khác. Ngay từ đầu, tớ đã nói nhiều lần là tớ không yêu cậu ta rồi. Thế mà tại sao cậu lại… ”
Cậu không định kể với tớ rằng cậu và Nocton đang có bàn về chuyện hôn nhân à?