Lời nói đó ứ lại nơi cổ họng tôi khi tôi nhìn thấy đôi mắt run rẩy của Alice.
Thật là hổ thẹn khi cô nói rằng cô ấy là bạn thân nhất của tôi và thậm chí còn không nói với tôi về việc đính hôn của mình.
Hơn nữa, tôi biết rõ về cô ấy. Tôi luôn tự hỏi liệu tin sốc đó có làm tôi bất ngờ hay không.
Tôi có thể đoán được lý do của việc che giấu này.
Alice cũng tin rằng có gì đó giữa tôi và Nocton.
Thậm chí hơn thế nữa, tôi muốn nghe điều đó từ người còn lại.
Nếu không phải tôi bị hiểu lầm là yêu Nocton thật, thì có lẽ tin tức về việc cậu đính hôn với Alice sẽ khiến tôi đau lòng thật.
Thay vì trốn tránh sự sợ hãi bị tổn thương, tôi hy vọng họ sẽ nói với tôi trước khi tình cảm của họ chuyển thành tình yêu.
Tôi muốn Alice, nếu không phải là Nocton, trực tiếp nói với tôi.
Giống như lần đầu tiên tôi nói với cô ấy về việc đính hôn của mình khi tôi chưa nói với Nocton.
Tôi hầu như không thể giữ tập trung và tôi cảm thấy như mình sẽ xúc động nếu tôi còn nói thêm nữa.
Lưỡi sắc hơn gươm mà.
“Dù sao thì, Alice, hiện tại tớ muốn ở một mình. Tôi có thể không quan tâm người khác nói gì, nhưng tôi không thể không bận tâm nếu cậu ở lại.”
“….Tớ xin lỗi. Tớ đã quá khinh suất rồi.”
“Vậy lần sau chúng ta có thể nói chuyện về nó được không? Tớ sẽ gửi một lá thư cho Limorand khi mọi thứ trở nên bình ổn một chút.”
“Tớ sẽ đợi.”
Khi cô ấy trả lời với giọng nhỏ hơn câu trước, Alice dồn sức lực xuống đôi môi dày của mình.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ quay đi, nhưng cô ấy lại dừng lại trước tấm rèm và nhìn tôi một lần nữa.
Cái miệng nhỏ nhắn mở ra với vẻ mặt kiên định.
“Cậu biết không, Roa. Tớ không cố ý giấu giếm việc đính hôn của mình đâu. Ngay từ đầu… ”
Rèm cửa ban công trở nên xộc xệch.
Sự thay đổi đột ngột này làm tôi ngạc nhiên và tôi nhanh chóng quay đầu lại.
Mắt tôi chạm vào đôi mắt màu tím nhạt thuộc về một người cao hơn tôi.
“Tôi không làm phiền cuộc gặp gỡ bí mật này chứ?”
Nocton Edgar.
Miệng chàng trai trẻ cong lên.
Đó là một nụ cười có vẻ không dễ chịu gì.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Trong khi đó, Nocton thực sự bước ra ban công.
Thay vì kéo rèm lại ngay lập tức, anh cúi đầu nhìn xuống Alice, khuôn mặt của cô thể hiên sự chán ngấy đến tận cổ.
“Con gái của Công tước Limorand, cô có thể cho chúng tôi xin phép một chút không? Tôi có rất nhiều điều muốn nói với Valrose ”.
Đó không phải là cách nói chuyện với một vị hôn thê đang sợ hãi.
Tôi sửng sốt trước những lời chế giễu ngỗ ngược ấy, và tôi quay ra xem xét nước da của Alice.
Nhưng Alice dường như không hề ngạc nhiên như người thứ ba là tôi đây.
Vừa cắn môi dưới, cô vừa cố gắng đối mặt với ánh mắt của Nocton, cô nhanh chóng rời khỏi ban công mà không hề đáp lại.
Đây không phải là một bầu không khí vui vẻ.
Cả hai người họ đều đã gắn bó với tôi từ lâu nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy họ ở cùng nhau.
Tuy nhiên, với mối quan hệ trong cuốn tiểu thuyết và việc sắp đính hôn, thì tôi nghĩ họ sẽ yêu nhau.
Nhưng thay vì là tình yêu….
“Thật đáng ngạc nhiên đấy, Valrose. Cậu mà lại lạc trong dòng suy nghĩ khác trước mặt tôi cơ đấy. ”
“Nocton!”
Tôi kinh ngạc bởi khuôn mặt xuất hiện trước mũi mình.
Khi lùi về phía đằng sau, tôi đã vấp phải váy và suýt ngã.
Vòng tay của Nocton giữ chặt lấy lưng tôi, thế nên là đã không có tai họa nào xảy ra cả.
Việc đó chẳng lãng mạn gì.
Đôi mắt cậu ta cong xuống, như thể đang cười nhạo tôi trong gang tấc.
“Cậu phải cẩn thận chứ.”
“….Cậu làm tôi sợ đấy. Được rồi, buông tôi ra đi. ”
“Có gì đâu.”
Chàng thanh niên bước sang một bên và nghiêng người về một bên.
Ở gần như vậy khiến cho sự khác biệt giữa tầm mắt của chúng tôi càng trở nên rõ rệt hơn.
Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, tôi chắc chắn là tôi cao hơn cậu ta.
Từ khi nào mà nó lại trở nên khác biệt như vậy chứ?
Vóc dáng của cậu vẫn vậy. Mặc dù cậu ta không thực sự thích thể thao, nhưng cánh tay của cậunđủ rộng để ôm hai Alice, lại gây ra một cảm giác kỳ lạ.
“Cậu đã nói chuyện gì với Limorand thế?”
“Những câu chuyện bình thường bạn bè vẫn thường hay nói thôi. Cậu sợ tôi sẽ phao tin đồn nhảm về cậu à?”
“Ừ thì, lúc nào cậu chẳng nói mấy chuyện tào lao.”
“Tôi không phủ nhận điều đó, nhưng tôi không làm thế với Alice. Cô ấy là vị hôn thê của cậu. Hai người sẽ bên nhau trọn đời nên chẳng có ích gì khi nói xấu cậu cả.”
Alice cũng là một người bạn thân thiết đối với tôi.
Lí do dài như cái sớ rồi nên định nói phần cuối mà tôi lại thôi.
Dẫu thế, trong mắt Nocton, chắc là trông tôi tệ lắm.
Tôi chưa bao giờ nói với cậu ta rằng tôi thích cậu, nhưng tôi cũng chưa bao giờ nói rằng tôi không thích cậu.
Cậu ta có vẻ tin rằng tôi yêu cậu, vì vậy bất kể tôi có nói gì đi nữa thì với cậu ta, nghe cũng chỉ như đang lấy cớ thôi.
Tôi nghĩ là khuôn mặt của Nocton đang cười nhạo tôi.
Tôi không muốn nhìn thấy một khuôn mặt như vậy, nhưng tôi không thể trốn tránh nó, thế nên tôi đã nhìn lên và mắt tôi bắt gặp cậu.
Thật bất ngờ là trên mặt cậu đến một nụ cười cũng chẳng thấy đâu.
Mặc dầu chúng tôi đã ở bên nhau lâu rồi, nhưng hiển nhiên là vẫn có một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn xuống.
Có chút khác biệt trong cách cư xử của cậu, nhưng bầu không khí thì thật kỳ lạ. Không, hơi sớm cho việc đó….
“Tôi sẽ đính hôn vào tháng sau. Cậu sẽ đến chứ?”
“…. Tôi sẽ gửi cậu quà. Cậu biết tôi không thể tham dự mà. Nếu tôi tham dự lễ đính hôn của cậu, tôi sẽ lại phải nghe mấy lời đàm tiếu vô nghĩa.”
“Sẽ không có chuyện buồn như vậy chứ, Valrose. Người bạn quý giá nhất của tôi mà lại không đến dự tiệc đính hôn của tôi. Ánh mắt của mọi người thì có hề gì đâu, cậu biết mà?”
Thật không công bằng khi trở thành một người bạn quý giá. Tôi gần như đã bật cười thành tiếng.
“Cậu say hay là bị điên thế?”
“Nghe cũng hay đấy chứ.“
“Điều đó chỉ đúng với những người đã biết sự thật thôi. Dù sao thì tôi cũng sẽ không đến đâu, không chỉ là vì cậu, mà còn là vì cả Aaron nữa, anh ấy sẽ vướng vào vụ bê bối mất. “
“Cậu phải đối xử thân thiện hơn với tôi chứ, cũng đã lâu rồi tôi chưa gặp cậu mà.”
Đây là một vấn đề lớn.
Tôi đã thay đổi ý định về việc rời khỏi ban công.
Tôi sợ cậu ta khó chịu về những gì đã xảy ra ở đâu đó và dường như không có gì tốt hơn là rời đi.
Ngay khi tôi đi ngang qua Nocton, cơ thể tôi bị kéo giật lại.
Người tôi trở nên cứng ngắc bởi hơi ấm tràn ngập khắp cơ thể.
Có rất nhiều việc như thế này, nhưng đây là lần đầu tiên tôi ôm cậu ta.
Không, đây không phải là lần đầu tiên và cũng không phải lần thứ hai.
Tim tôi bối rối đập mạnh.
Tôi không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra và đầu óc tôi thì trở nên trống rỗng.
Sau đó, có một tiếng cười trầm thấp.
Đó là sự bắt đầu cho việc giễu cợt về sự lúng túng của tôi.
Dòng năng lượng lạnh lẽo chảy trên lưng tôi và rồi cảm xúc lắng xuống.
“Aaron Claymore quan trọng với cậu đến vậy sao?”
Đúng, Nocton ngay từ đầu đã là loại người này.
Giọng nói thì thầm về bài kiểm tra sau một thời gian dài.
Đã luôn có một bài kiểm tra kín đáo kể từ khi tôi thân hơn với cậu ta một chút.
“Quan trọng hơn cả người đã ở bên cậu tận 10 năm như tôi à?”
Dù sao thì đây là lần đầu tiên có người hỏi tôi thẳng như thế.
Phương pháp của Nocton thì vòng vo hơn nhiều.
Cậu ta cũng đã từng tạo ra những tình huống mà tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc hành động thay cho lời nói.
Đến mức độ này thì vấn đề không chỉ là đang chán nữa rồi.
Những ngón tay dài mơn trớn trên đỉnh đầu tôi.
Cảm giác nhồn nhột từ đỉnh đầu lan ra sau gáy tôi.
Đúng như tôi nghĩ.
Nếu tôi thực sự yêu Nocton, thì đã khó hơn rất nhiều.
“Aaron gọi tôi là Roa.”
Những đầu ngón tay đang chạm vào tóc tôi bỗng ngưng bặt.
Tôi đẩy Nocton và thoát ra khỏi vòng tay của cậu.
“Đó chính là sự khác biệt giữa một người bạn và một vị hôn thê đó. Khi nào cậu bình tĩnh lại, thì tôi sẽ liên lạc với cậu.”
Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Nocton, nên tôi đã mở rèm và rời khỏi ban công.
Việc phải ở cùng một chỗ với cậu ta khiến tôi phát ốm lên được, tôi thà bị mọi người kì thị còn hơn.
***
Valrose hất tay cậu ra và rời khỏi ban công.
Nocton với tay ra theo phản xạ, nhưng bàn tay muộn màng cũng chẳng thể bắt lấy được dù chỉ là một sợi tóc, chứ đừng nói là cánh tay của cô.
Hai cánh tay cậu buông thõng xuống.
Hơi ấm nơi vòng tay cậu phút chốc đã không còn nữa.
Nocton nhìn tấm rèm cửa che ban công với vẻ mặt trùng xuống.
Bằng cách này thì cậu có thể nhìn thấy Roa Valrose khi cô đi đến chỗ sáng hơn ngoài ban công.
Cậu đâu có cố ý nói vậy.
Không, cậu đã không định nói gì cả.
Hình ảnh Alice Limorand và Roa Valrose ở cùng nhau dấy lên trong cậu một cảm giác đáng lo ngại.
Trong khi đó, anh biết, Valrose chỉ cố gắng kể chuyện mà cậu đã biết.
Cậu đã buộc phải lặp lại thói quen cũ một lần nữa.
Nhưng lần này, cậu đã không nhận được câu trả lời mà cậu mong muốn.
“Valrose.”
Sau khi một âm thanh tưởng chừng như không hề lớn phát ra từ miệng cậu, Nocton lo lắng vuốt tóc lên.
Cậu vịn tay vào lan can ban công để xoa dịu đi thứ cảm xúc đang sôi sục này, nhưng lan can lại vô cớ gãy và đổ sập xuống.
Điều này chỉ càng làm cho anh ta tức giận với cái lan can.
Cậu rùng mình rồi lấy tay ôm lấy mặt.
Có một tiếng thở dài khô khốc, rồi biểu cảm của Nocton Edgar lại trở lại như cũ.
Tuy nhiên, đôi mắt cậu lạnh lùng hơn bình thường, và dường như là cậu chuẩn bị làm điều gì đó.
Chàng trai trẻ không chút bối rối cất bước rời khỏi ban công .
***
Vừa bước ra khỏi ban công tối tăm là tia sáng đã xuyên thẳng vào mắt tôi.
Tôi cau mày trong giây lát.
Được trang trí rực rỡ như trong truyện cổ tích, phòng khiêu vũ sáng choang với những chiếc đèn thần kì được bật ở khắp nơi, những bộ váy áo được thiết kế cầu kỳ.
Đã có lúc những cái liếc mắt khiến tim tôi như thắt lại.
Tôi đến gần người phục vụ với chiếc khay và lấy một ly sâm panh, sau đó tôi đổ thứ chất lỏng màu vàng đang sủi bọt đó vào miệng .
Tôi chưa hề ăn gì vì sự căng thẳng, và tôi có thể cảm nhận được rượu sâm panh đang chảy trong chiếc bụng đói meo.
Thật là vô cùng trớ trêu khi bị mắc kẹt như thế này. Trống rỗng thật đấy.
Một phút đã trôi qua kể từ khi tôi để lại chiếc ly rỗng vào khay.
Đám linh cẩu mắt bắt đầu sáng lên.
Giữa những tin đồn thất thiệt rằng Roa Valrose yêu Nocton Edgar cuồng nhiệt, chắc hẳn là họ nghĩ đến cái mặt tôi đầu tiên khi nghe tin Nocton sắp đính hôn với người khác.
Xã hội xưa nay lúc nào cũng thích ngồi lê đôi mách, đối tượng bị phao tin có địa vị càng cao thì việc bàn tán lại càng sôi nổi.
Ừ, chắc tôi lại nhớ cậu quá. Nhìn xem cái giá phải trả đây này.
Tôi vừa lầm bầm, vừa nhắm chặt mắt lại.
Cuối cùng thì một số người cũng bước đến cạnh tôi.
“Ồ, Tiểu thư Roa Valrose, tại sao cô vẫn còn ở đây? =Cô có vẻ không thích thú gì vũ hội này mà. “
“Tại sao cô lại đứng một mình vậy? Bạn nhảy của cô, Ngài Công tước… à ngài ấy không phải là bạn nhảy của cô hôm nay nhỉ. ”
Từ con gái của Hầu tước Bornaine, đến bốn người đàn ông và phụ nữ vây quanh tôi.
Miễn cưỡng thì cũng gọi là một nhóm.
Tôi chỉ nhận ra Sheryl Bornaine và Roziks Elford.
“Tôi quên rằng ngài ấy sắp đính hôn. Xin lỗi nếu tôi đã thất lễ nhé. “
“Nhưng nếu không phải là ngài ấy, thì ai mới là bạn nhảy của cô vậy, Tiểu thư Roa?”
Ngay cả khi tôi không trả lời, thì sự chế nhạo này thật chẳng bao giờ có hồi kết.
Tôi biết rõ là họ muốn tôi nói gì.
“Hôm nay tôi đến một mình vì tôi không có bạn nhảy.”
Họ đang chờ đợi một câu trả lời thảm hại tương tự như vậy.
Dù vậy, rất tiếc là trông mong nhầm chỗ rồi.
Tôi muốn nói chuyện với họ nhiều nhất có thể, nhưng hiện tại, tôi cần một nước đi táo bạo.
Tôi cười toe toét, làm như thể đó là điều xui xẻo nhất.
“Bạn nhảy của tôi hôm nay là vị hôn thê của tôi.”