Tất Cả Chỉ Là Sự Nhầm Lẫn - Chapter 9
“Thật không may là đã có chuyện xảy ra nên anh ấy đưa tôi đến và rời đi ngay rồi.”
“Một cuộc đính hôn sao?”
“Tôi đã đính hôn cách đây nửa năm rồi. Chỉ ba tháng trước ngày Công tước Edgar gặp vị hôn thê tương lai thôi.”
Đó là lý do tại sao tôi không cảm thấy bực mình.
Thực tế là không phải tôi bị đá, nhưng cũng chẳng phải điều tốt đẹp gì. Dù cho có cố gắng giải thích đến đâu, thì nó cũng sẽ là vô nghĩa với những người luôn miệng nói rằng chúng tôi là người yêu.
“Cũng chẳng phải bí mật gì nhưng chắc là tin này đã không đến được tai mọi người rồi. Thật là kì cục, nhất là đối với Ngài Công tước. Việc đính hôn của ngài ấy đã diễn ra trước đó, và mọi người đều biết mà.”
“Tôi đoán là…”.
“Nhưng thật đáng tiếc cho tiểu thư nhà Bornaine. Tôi nghe nói là Ngài Hầu tước đã gửi lời đề nghị kết hôn với con gái út của ông ấy cho Ngài Công tước. Kết quả là… Ờm, như thế này đây.”
“Ông đang nói về cái quái gì vậy!”
Khuôn mặt Sheryl Bornaine đỏ bừng lên trong nháy mắt.
Khuôn mặt cô đỏ hơn cả chiếc váy cô đang mặc, giống như bao cô gái đồng trang lứa vậy.
Không thể tin được là đã có một thời gian mà cô đã cố chế giễu Nocton.
Đám đông nhìn chằm chằm vào nhau, có lẽ là do tình tiết mới mẻ trong câu chuyện này.
Trên thực tế, một lời đề nghị kết hôn phải là bí mật giữa các gia đình. Không ai biết điều đó trừ khi họ là nhà Bornaine và Edgar.
Nếu nghĩ theo hướng đó, thì cô không thể nhẹ tay được, cô không thể thương xót kẻ địch của mình vì chính họ là người bắt đầu tranh cãi với cô trước.
Chúng ta đang sống trong một thế giới mà bạn sẽ bị nuốt chửng nếu bạn thể hiện ra bất kỳ điểm yếu nào.
Thật tồi khi bình phẩm về ai đó bằng cách đề cập đến Nocton Edgar và cố gắng chối bỏ trách nhiệm.
Tất nhiên không ai biết liệu cô có hẹn hò với Nocton trước đó hay không, ngoại trừ Alice.
Cô không chắc về tình cảnh của bản thân, nhưng cô chẳng có lý do gì để nghĩ cho họ cả.
Giấu đi nụ cười của mình, cô mở chiếc quạt ra và che miệng lại.
“Không phải vậy sao? Chính Công tước đã nói với tôi vì ngài ấy là bạn của tôi, xin lỗi nếu điều đó là sai sự thật nhé. Nhưng, ngài ấy đã …”.
“Đủ rồi đấy! Đừng nói gì nữa!”
Cô không hề nhân nhượng mà lớn tiếng .
Giọng nói lớn vang lên giữa đám đông, thật khó để không nhìn chằm chằm vào Bornaine.
Cô đã có thể là nhân vật chính của ngày hôm nay như kế hoạch, nhưng hiện giờ, đó lại là một người khác.
Không thể chịu đựng được ánh nhìn từ đám đông, Bornaine quay đầu và bỏ chạy.
Đám đông hoang mang cuối cùng đã nắm bắt được tình hình và đi theo cô.
Lần đầu tiên Sheryl Bornaine bị đánh bại, nhưng điều gì sẽ xảy ra tiếp theo đây.
Không phải tất cả những ai muốn chế nhạo tôi đều đã nói chuyện với Nocton.
Nếu tôi không có bất kì thứ vũ khí nào để chống trả lại trong tình huống như vậy, thì tôi sẽ bị mất mặt và tự làm nhục chính mình.
Tốt hơn hết là quay trở lại trước khi kết thúc bất cứ điều gì.
Tôi không muốn nghe thấy rằng tôi đã chạy trốn nếu tôi đã đến đây, nhưng sau vài lời nói với Nocton, sự kiên nhẫn của tôi đã cạn kiệt.
“Roa.”
Khi tôi bị cuốn vào dòng suy nghĩ, ai đó đã gọi tôi.
Tôi tưởng rằng mình nghe nhầm nhưng khi tôi quay đầu lại, thì hóa ra là Aaron Claymore.
“Chẳng phải anh bảo là có việc phải làm sao?”
“Anh đã nhanh chóng xử lý xong rồi. Anh nghĩ là anh không nên để em phải làm gì một mình.”
Anh ấy thật là ngọt ngào. Như là một loại trái cây mà tôi không nên ăn vậy.
Có thể anh ấy không có ý đó, nhưng tôi đã thực sự xúc động vì chưa có ai từng nói điều gì tương tự với tôi.
“Dù sao thì cũng cảm ơn anh. Em chỉ muốn quay về thôi.”
Mặc dù anh ấy vừa mới đến và tôi lại yêu cầu quay về ngay khi tôi chạm mặt anh, nhưng khuôn mặt anh ấy lại rạng rỡ hơn đôi chút. Anh ấy cũng muốn né buổi tiệc này đây.
Dù sao thì ngay trước khi tôi về, nhờ có ngoại hình của Aaron, mà tôi có thể thoát khỏi hình tượng trói buộc với Nocton.
Nếu Aaron gắn chặt với tôi, thì sẽ không có ai khác chen vào.
Aaron Claymore, ngay cả khi anh ấy không xuất chúng như Nocton, thì cũng là con mồi được săn đón hàng đầu trong thị trường hôn nhân.
Đó sẽ là một sự nhạo báng về cấp độ của một vị hôn phu nếu bị rơi từ tốp đầu xuống dưới đáy, nhưng sẽ không có nhiều lời gièm pha nếu thân thế chỉ khác đi chút ít.
Bên cạnh đó thì chúng tôi trông cũng gần giống như một cặp vợ chồng hợp nhau đấy chứ.
Tuy nhiên, tôi vẫn phải chịu đựng sự chú ý dồn dập y như khi tôi ở một mình vậy.
Một số người trong số họ không chỉ rên rỉ, một cô gái trẻ từ nhà của Bá tước Erlin, người chưa từng nói lời nào với tôi, bước lại gần.
“Ti…Tiểu thư Roa Valrose! Có phải ngài Claymore đã đính hôn không?”
“Đúng vậy.”
“Không thể nào…! Ngài Claymore chắc chắn đã nói là ngài ấy không muốn kết hôn mà!”
Ồ, nói chuyện thẳng thắn nhỉ?
“Đó là chuyện khi anh ấy chưa biết yêu là gì rồi.”
“Nhưng!”
“Xin thứ lỗi, tiểu thư Erlin, nhưng tôi quá mệt mỏi rồi. Mong cô khoan hẵng kể chuyện về Aaron cho đến lần tới.”
Tôi buộc phải thô lỗ vì tôi không có tinh thần để hiểu chuyện và nhường nhịn ai cả.
Bây giờ tôi đã quá mệt mỏi, và tôi còn cảm thấy tồi tệ hơn thế nữa. Đó không phải là một tình huống mà tôi có thể quan tâm đến người khác.
Sử dụng kính ngữ với khuôn mặt tươi cười là kết quả của sự kiên nhẫn cuối cùng của tôi.
Khuôn mặt của cô gái trẻ đỏ ửng lên, có lẽ là do bị xúc phạm, nhưng thành thật mà nói nó cũng chẳng khiến tôi phiền não.
Nếu không còn cơ hội nhìn thấy Nocton hay Alice, thì số lượng địch thủ cũng chẳng mấy quan trọng.
***
Tôi đã gặp cả hai người đàn ông tốt nhất trong tiểu thuyết, nhưng lần có tác động mạnh mẽ hơn lại là cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi với Aaron.
Có thể hơi mơ hồ nếu gọi là cuộc gặp đầu tiên vì tôi đã từng chạm mặt với anh trước đó rồi.
Nhưng, lần đầu tiên tôi gặp anh ấy một mình trong phòng khách, anh đã quỳ xuống.
“Xin thứ lỗi, tiểu thư Roa Valrose, nhưng xin đừng cưới tôi.”
Tôi còn chưa làm gì cả mà đã bị đá rồi.
Thay vì sốc, thì tôi chỉ chớp mắt vì tôi không hiểu nổi cách hành xử đột ngột của anh ta.
“Ờm… tại sao vậy?”
Không có lời nào đáp lại.
“Anh không thích tôi à?”
Tôi hỏi lại, nhưng Aaron Claymore vẫn không mở miệng.
Một người đàn ông cao lớn đang nhìn xuống sàn nhà với đầu gối cong lại. Trông cũng hơi phiền đấy, nhưng không đủ phiền để bảo anh đứng dậy.
Ngay từ đầu tôi có yêu cầu anh ta phải quỳ gối đâu.
Nếu xương của anh ta có đau, thì anh ta sẽ tự đứng dậy, trả lời hoặc tự chăm sóc bản thân thôi.
Tôi không phải là người phạm tội ở đây, mà chính là người kia kìa.
Đề xuất một cuộc hôn nhân với một dòng tộc chỉ đơn giản là một vấn đề cần phải suy nghĩ lại thôi.
Mặc dù một cặp đôi sẽ chỉ kết hôn sau khi đính hôn chính thức, nhưng mối quan hệ đó không khác gì đã về chung một nhà.
Đã qua cái giai đoạn mà một người có thể nói rằng họ không thích vẻ ngoài của người kia rồi.
Không, thậm chí nghĩ vậy còn khó coi hơn.
Tôi hầu như không hề chào hỏi và anh ta cũng không biết gì về tính cách của tôi… Anh ta không thích khuôn mặt của tôi nhiều đến vậy sao?
Tôi rất tự hào với vẻ đẹp của bản thân nên tôi đã bị sốc.
Đôi mắt của tôi rất dữ dội nên ban đầu tôi đã ghét khuôn mặt này, nhưng tôi đã cảm thấy ổn hơn mỗi khi tôi nhìn vào gương.
Trong một khoảnh khắc, khi tôi suy nghĩ khác đi và nhắm mắt làm ngơ với thực tại, thì tôi đã sớm trở nên nhàm chán với chính tình thế này rồi.
Anh ta sẽ còn như vậy trong bao lâu nữa?
Chỉ cần quỳ xuống mà không nói với tôi lý do nào chẳng thể làm cho mọi thứ tốt hơn được.
Sự cuốn hút mơ hồ đối với đối phương đã giảm sút và sau đó là sự bùng nổ.
Có lẽ là tính cáu bẳn của Nocton đã chuyển sang tôi.
Hàng chục phút đã trôi qua kể từ đó.
Ngay lúc đó, anh ta đã hiểu rằng chỉ sự im lặng sẽ không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, và rồi một giọng nói muộn màng lấp kín phòng khách.
“Tôi đã yêu một người.”
Tôi đến gần để đếm những chiếc lá trà.
Sớm vậy á?
Tôi đã cố gắng nhưng vai tôi vô tình hạ xuống.
Tôi biết anh chàng này có thể sẽ thích Alice một ngày nào đó, nhưng cô ấy thậm chí còn chưa gặp Nocton.
Điều này đã xảy ra khi nào cơ chứ?
Mặc dù tôi liên tục trao đổi thư từ với Alice, nhưng những tiến triển gần đây chỉ toàn là hoạt động của Công tước Limorand.
Cô ấy còn đang quá bận rộn với việc nhận được tình yêu thương từ phía gia đình sau khi cô đến thủ đô. Cô hầu như không bao giờ bước ra khỏi dinh thự.
Làm thế nào mà anh ta có thể dính vào tình yêu cơ chứ?
Nhưng ngay cả khi tôi cố gắng đoán, thì tôi cũng chẳng thể làm gì cả.
Mặc dù tôi bước vào thế giới trong sách, nhưng tôi cũng không nhớ được gì nhiều.
Nam chính được miêu tả dưới một cái tên gần giống Ed, hoàn cảnh gia đình của Alice, và nhân vật nữ phản diện cùng với nhân vật phụ nam lịch sự và cứng rắn.
Tôi có nhớ sự kiện nho nhỏ khi Alice ra mắt giới quý tộc với tư cách là một người nhà Limorand, và thêm nữa là Nocton đã tiếp quản vị trí của Công tước ngay khi cậu đến tuổi trưởng thành, nhưng thật xấu hổ khi nói rằng tôi biết về tương lai.
Đó là điều không thể tránh khỏi.
Tôi đã đọc quá nhiều sách, và hoàn cảnh thì cứ tương tự nhau. Hơn nữa, tôi đã đọc một đống sách như thế ngay cả sau khi tôi được tái sinh.
Ngay cả vào ngày tôi qua đời, đây chỉ là một cuốn sách khá cũ mà tôi đã đọc, và tôi phải tự khen ngợi bản thân chỉ vì nhận ra rằng mình đã được tái sinh trong một cuốn sách.
Đến đây thì bỏ mấy lời bào chữa vô ích sang một bên đã.
Tôi phải đối mặt với việc bị từ chối đây.
“Tôi có phải bác bỏ cuộc hôn nhân này nếu Ngài Claymore muốn kết hôn với người đó không?”
“Không phải thế. Cô ấy không thể kết hôn.”
“Tại sao lại như vậy?”
Mới nói chuyện được một chút, mà lại im lặng rồi.
Tôi nghẹt thở với cái bầu không khí bức bối này mất thôi.
Không chỉ nam chính, nam phụ cũng có một lỗ hổng chết người. Alice thật đáng thương mà.
“Này, ngài Claymore. Đã nửa tiếng trôi qua rồi, nhưng những gì ngài nói chỉ là mỗi mười từ. Nếu ngài có điều gì muốn nói, thì đừng lẩm bẩm như một đứa trẻ và nói thẳng toẹt ra đi. Còn nếu không có gì để nói nữa, thì xin mời ngài về cho”.
Tất nhiên, nếu anh ta quay trở lại, thì anh sẽ phải chịu trách nhiệm.
Nếu anh ta đã định nói điều đó ngay từ đầu, thì tôi cũng không biết tại sao anh lại ở đây nữa.
Tôi muốn rời khỏi phòng trước, nhưng với cách giao tiếp tối thiểu nhất, tôi chỉ chĩa tay về hướng cửa ra vào.
Run rẩy đến kinh ngạc, Aaron Claymore từ từ đứng dậy.
Tôi đã không nhận ra điều này khi tôi bước vào, nhưng vì tôi đứng gần anh ta, cơ thể anh trông thật cao lớn.
Đôi vai rộng và vóc dáng khỏe khoắn của anh ta, chắc chắn anh là một hiệp sĩ.
Aaron Claymore, người đã kiệt sức, cúi đầu thật sâu.
Mái tóc bạch kim của anh giống như hạt cát bị cuốn bay đi vào giữa trưa vậy.
“Tôi đã quá thô lỗ rồi. Tiểu thư Roa Valrose.”
Sau đó, người đàn ông này, người đáng lẽ phải rời đi, thì lại từ từ mở miệng.
“Tôi đến tìm Valrose với ý định cự tuyệt vì quyết định của tôi không được công nhận.”
“Ngài đang nói về những bậc trưởng bối nhà Claymore à?”
“Vâng. Tôi đã nói với họ vài lần rằng tôi không muốn kết hôn, nhưng cha mẹ tôi không chấp nhận điều đó. Đó là một sự xấu hổ nhưng tôi thậm chí không biết chuyện đã đi xa đến mức này cho đến tận ngày hôm nay. Đáng ra tôi nên làm rõ việc này, nhưng tôi xin lỗi vì đã vô tình xúc phạm cô, thưa tiểu thư.”
“Cha mẹ anh có phản đối việc kết hôn với cô ấy không?”
“Không, họ thậm chí còn không biết là có chuyện đó. Như tôi đã nói trước đấy, cô ấy không thể kết hôn. Nhưng tôi không muốn kết hôn với ai khác cả. Tôi biết rằng đó chỉ là cái tôi của bản thân, nhưng tôi cũng không thể chấp nhận việc này bằng cả tấm lòng mình“.
Alice Limorand, người mà cậu không thể kết hôn với là ai chứ…?
Có gì đó không ổn ở đây.