Thám Tử Đại Tài - Chapter 1
Phần 1: Vụ án hãng xe Vương Việt.
Chương 1: Người tài xế bí ẩn.
Một người đàn ông quỳ gối bên cạnh một hồ bơi nhuốm đầy máu, tuyệt vọng cố đánh thức cái xác lạnh lẽo cạnh mình khi nghe thấy tiếng bước chân đang dần tiến tới gần mình.
Anh ta nhặt súng bên cạnh hồ bơi đẫm máu và chĩa vào kẻ đang tiến về phía mình, thét lớn “Ta sẽ giết ngươi!”
Nhưng dù anh ta bóp cò bao nhiêu lần đi chăng nữa, cây súng cũng không hề nhúc nhích. Người đàn ông cười chế giễu: “Tuyệt vời! Vị thám tử Tùng Lăng vĩ đại, người đã tự tay giết chết cấp trên và cũng chính là cộng sự của mình! Chỉ nghĩ đến cái tiêu đề trên mặt báo ngày mai ta cũng đã thấy vui rồi!”
Cơn thịnh nộ trào dâng trong lồng ngực Tùng Lăng. Anh ném súng đi và lao về phía tên tội phạm đã dồn anh vào chân tường. Tuy nhiên trước khi Tùng Lăng kịp làm bất cứ điều gì thì đã bị tên đó bất ngờ rút một ống sắt từ phía sau và ngay lập tức đập vào đầu anh. Anh ngã xuống đất, máu tươi chảy ướt cả hai bên thái dương.
Tên tội phạm bí ẩn thả ống sắt xuống sàn, âm thanh vang giòn giã, đinh cả tai óc.
“Nghe này, từ nay về sau, Đại thám tử Tùng Lăng phải biến mất vĩnh viễn. Nếu sau này ta còn thấy ngươi lần nào nữa, ta sẽ truy lùng và tước bỏ tất cả những gì mà ngươi yêu quý nhất đấy!” Sau đó, bóng dáng vô danh cười nhẹ và biến mất trong màn đêm tối tăm.
Trần Thế giật mình tỉnh giấc. Nhìn vào chiếc gương chiếu hậu, anh thấy một khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, một khuôn mặt dường như rất xa lạ. Mặc dù anh sẵn sàng đánh đổi cả cuộc đời này chỉ để quên đi ký ức đó, nhưng cái đêm nhuốm màu máu ấy vẫn liên tục xuất hiện trong giấc mơ, mỗi lúc một dày vò anh.
Anh lấy ra một gói thuốc lá từ trong hộp đựng và lắc nhẹ, nhưng có vẻ nó đã rỗng, vì vậy anh ném nó trở lại hộp đựng kèm vẻ mặt khó chịu.
Khỉ thật, mình lại đổ mồ hôi. Dù thời tiết mới đầu thu, nhưng thật khó mà không để ý đến. Bạn sẽ dễ bị cảm lạnh nếu không cẩn thận với thời tiết này. Thế nhưng tài xế thì không thể yêu cầu nghỉ ngơi thoải mái và xa hoa dù chỉ là vài ngày.
Anh liếc nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng, gần đến giờ về nhà và tắm gội nghỉ ngơi rồi.
Bỗng dưng điện thoại của anh kêu tiếng bíp bíp, có một vị khách đặt xe, vị khách này chỉ cách chỗ anh đang ở khoảng một ki lô mét.
Anh nhìn vào địa điểm khách muốn đến, tiện thay con đường đó trùng với đường anh về nhà. Vừa tiện về nhà vừa kiếm thêm tiền mua thêm vài xiên thịt, tới luôn chứ lại? Rồi anh bấm xác nhận chở vị khách đó, lái xe đi.
Một bóng phụ nữ bước tới trước ánh đèn pha, Trần Thế nhanh chóng lau lau vài chỗ trên xe dính đầy tóc của anh trên đó.
Một đôi chân thon dài, trắng như tuyết tao nhã bước về phía băng ghế sau, cửa xe bật mở. Cô nàng xinh đẹp cúi xuống bước vào, ánh mắt của Trần Thế quan sát cô qua gương chiếu hậu, liếc nhìn … Hmm, cô nàng ít nhất phải cỡ D.
“ Chúng ta đi đâu đây, cô em xinh đẹp?”
“ Anh làm sao vậy?. Không phải tôi đã ghi rõ địa chỉ đến là Khách sạn Chí Lâm rồi sao?”
Cô nàng phàn nàn khó chịu.
Chiếc xe dần lăn bánh, rồi cô nàng rút từ trong túi ra một bao thuốc lá. Trần Thế đưa hai ngón tay về phía cô, và nói nhẹ nhàng, “Thôi nào, tôi quên mua thuốc lá, cô em biết cảm giác thèm thuốc khó chịu thế nào mà.”
Câu trả lời duy nhất mà anh ta nhận được lại là cái nhìn khinh thường từ cô nàng trước khi cất bao thuốc lá vào túi.
“Ừ thì…” Trần Thế tiếp tục trò chuyện, “Cô em định đến khách sạn một mình vào tối muộn mà bạn trai không đến đón sao? Thật là một anh chàng vô trách nhiệm! ”
“Tôi đi gặp bạn!”
“Câu này tôi nghe quen quá. Đêm tối thế này, em sẽ dễ gặp kẻ xấu lắm đấy.”
“Kẻ xấu à?” Cô nàng nói “ Vậy trên mặt họ có ghi hai chữ “kẻ xấu” để tôi biết đường tránh đi không?”
“Không hẳn. Tôi không nói đùa cô em đâu, nếu thực sự có kẻ sát nhân trong xe của tôi, tôi có thể đoán chuẩn chín trên mười lần thân phận thực sự của mấy gã đó. “
“Vậy sao? Vậy anh nói tôi nghe một kẻ sát nhân trông như thế nào? “
“Kẻ sát nhân ư? Chúng thường có đôi mắt gian xảo, một cái đầu tỉnh táo, đặc biệt nhạy cảm và dễ bị kích động. Và thường chúng sẽ tránh nói về hoàn cảnh của bản thân mình.”
Người đẹp nhăn mặt “Anh làm như thể anh có kinh nghiệm lắm ý nhỉ.”
Cảm thấy câu chuyện đã trở nên gần gũi hơn chút, Trần Thế da mặt dày hỏi: “Vậy mình thêm WeChat của nhau đi, cô em xinh đẹp!”
“Anh bảo gì cơ?”
“Anh chỉ đang cố gắng muốn làm bạn thôi mà, sao em cẩn trọng vậy?”
“Xin lỗi, tôi cảm thấy không cần thiết phải làm quen với những người bạn như anh.”
“Được rồi, được rồi, coi như anh chưa nói gì,” Trần Thế khéo léo rút lời.
Sau một hồi im lặng, cô nàng rút điện thoại trong túi ra và liếc nhìn anh tài xế qua gương chiếu hậu. Sau đó, cô ấy gõ một tin nhắn trên điện thoại của mình. “Anh yêu, gã tài xế này cứ nói mãi không ngừng. Thật khó chịu! ”
——————————————————
Sáng ngày 11 tháng 9, cách cây cầu trên đường Yên Phúc khoảng một trăm mét, có một thi thể phụ nữ được tìm thấy bên cạnh bờ sông. Người chết khoảng 25 tuổi, sở hữu khuôn mặt mảnh mai và xinh đẹp. Quần áo của cô gái đã bị xé rách nát, trên cổ có vết dây thừng. Báo cáo sơ bộ do Cán bộ điều tra xác định nguyên nhân cái chết là do bị siết cổ từ phía sau. Người phụ nữ này cũng được cho là có quan hệ tình dục trước khi chết. Ngay sau đó, Cảnh sát cũng đã tìm thấy chiếc túi của nạn nhân cách đó khoảng ba trăm mét ở hạ lưu dòng sông. Trong đó có đầy đủ giấy tờ tùy thân, điện thoại và các vật dụng cá nhân khác. Sau khi điều tra, Cảnh sát xác nhận rằng 1.000 Nhân dân tệ tiền mặt mà nạn nhân mang theo đã bị mất. Chiếc điện thoại không thể bật lên được vào thời điểm được vớt lên. Tuy nhiên, sau khi được sửa chữa, Cảnh sát có phát hiện hai tin nhắn cuối cùng của người quá cố gửi cho bạn trai của mình. Tin nhắn đầu tiên có nội dung, “Anh yêu, gã tài xế này cứ nói mãi không ngừng. Thật khó chịu!” Tin nhắn thứ hai có ghi, “Em vừa xuống xe và hình như có ai đó đang đi theo em”. Cảnh sát đã đến nói chuyện với người bạn trai, và anh ta xác nhận rằng mình đã nhận được hai tin nhắn đó. Hiện tại, Cảnh sát cũng đang cố gắng liên hệ với hãng xe Vương Việt [1] để điều tra về người tài xế đêm đó.
Sau khi Đội trưởng Đội Điều tra Hình sự, Lâm Kỳ, dùng giọng điệu trầm tĩnh của mình mô tả chi tiết vụ án, đám đông đang im lặng lắng nghe bắt đầu xôn xao.
“Lại một tài xế bên Vương Việt giết người nữa sao?”
“Chất lượng tài xế của hãng xe này ngày nay tệ đến vậy sao? Tôi nghĩ rằng hãng xe tuyển dụng những lái xe như vậy nên bị cấm kinh doanh chứ.”
“Đừng kết luận một cách mù quáng như vậy. Hiện tại, chúng ta không có bằng chứng nào cho thấy kẻ sát nhân chính là tài xế đó cả.”
“Từ khoảng thời gian tử vong chúng ta có thể suy luận, vụ việc xảy ra vào khoảng ba giờ sáng, xe cộ quanh cầu lúc đó không nhiều nên khả năng rất cao kẻ sát nhân chính là gã tài xế đó!”
Lâm Kỳ gõ tay xuống bàn vài cái, không khí lập tức trầm mặc như cũ. Anh tiếp tục, “Hãng Vương Việt, hiếp dâm, giết người và phụ nữ trẻ. Chưa đầy một tháng sau vụ án sát hại cuối cùng liên quan đến hãng xe này, tôi không ngờ rằng lại một lần nữa có vụ án mới xuất hiện. Một khi vụ án được phơi bày ra công chúng sẽ gây ra tác động xã hội rất lớn, vì vậy cấp trên đang rất coi trọng và đặc biệt quan tâm đến vụ án này. Cấp trên đã yêu cầu chúng ta giải quyết vụ án này càng sớm càng tốt. Tôi sẽ tìm cách xử lý với cấp trên và giới truyền thông. Hãy điều tra vụ án này như thường lệ. Tất cả các kỳ nghỉ trong hai ngày tới của mọi người sẽ đều bị hủy bỏ. Nếu mọi người thường ngủ bảy tiếng một ngày, thì bây giờ hãy giảm xuống năm tiếng. Cùng nhau hợp tác tìm ra thủ phạm trong vòng 48 giờ tới! Mọi người có tự tin chúng ta làm được không?”.
Thông thường, những lời này mang tính chất cực kỳ khắc nghiệt. Tuy nhiên, khi chúng được phát ra từ phía Lâm Kỳ, thì chúng lại mang theo một luồng khí điềm tĩnh hấp dẫn lạ thường. Trong mắt nhiều nữ cảnh sát, bài phát biểu của Lin Qiupu giống như vì sao dẫn lối cho họ vậy.
Các sĩ quan nam thì chỉ biết nhìn đồng nghiệp nữ si tình mà thở dài. So sánh bản thân với người khác sẽ dập tắt mọi niềm vui trong cuộc sống của bạn.
“Chúng tôi tự tin sẽ làm được!” Các thành viên trong đơn vị đồng thanh trả lời.
“Tốt, vậy nhiệm vụ của mọi người đây. Tiểu Khải, dẫn mọi người đi khám nghiệm lại các khu vực hiện trường vụ án… ”
Các sĩ quan nhanh chóng rời khỏi phòng họp. Lâm Kỳ đang thu dọn hồ sơ vụ án thì dường như nhận thấy một ánh nhìn phía sau mình. Đôi tay anh dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục sắp xếp tài liệu của mình. Không quay đầu lại, anh hỏi, “Vẫn còn chưa đi?”
“Tại sao anh luôn giao cho em những nhiệm vụ chẳng hề liên quan và cũng không quan trọng như điều tra các mối quan hệ cá nhân của người đã khuất ?!” Nữ sĩ quan hỏi, giọng điệu hung hăng.
“Không liên quan và không quan trọng? Đối với anh, mọi chi tiết đều quan trọng và có liên quan tới nhau cả. Mỗi nhiệm vụ đều là điều cần thiết của cuộc điều tra. Hãy làm theo lời của anh đi! ”
“Anh nói gì cũng đúng. Lúc nào cũng vậy. Tất cả các nhiệm vụ nguy hiểm và khó khăn anh không bao giờ giao cho em. Em luôn là cô bé không bao giờ lớn được trong mắt anh đúng không? Lâm Kỳ, em đã được đào tạo tại Học viện cảnh sát trong bốn năm để trở thành một cảnh sát như hiện tại, không phải với mục đích chỉ để ra ngoài và nhàn nhã trải nghiệm cuộc sống! ”
Lâm Kỳ quay người lại, nhìn thấy cô em gái mình với đôi mắt tràn ngập những câu hỏi. Anh dịu người lại. “Em gái của tôi ơi…”
“Đội trưởng Lâm!” Cô nàng sĩ quan đột nhiên cao giọng, “Liệu ở đây có thích hợp để xưng hô thân mật như vậy với người khác không?”
Cô bước ra phía cửa và dừng lại giây lát, “Anh, em sẽ khiến anh phải thừa nhận nỗ lực của em trong vụ án này!”
Nhìn theo bóng lưng cô nàng rời đi, khuôn mặt Lâm Kỳ nở một nụ cười nhẹ.
____________________
Ghi chú:
– Hãng Vương Việt là một hãng bạn có thể đặt xe tương tự như Uber, Grab.