Thám Tử Đại Tài - Chapter 2
Chương 2. Lâm Tiểu Xuân
Tiểu Xuân bước tới khu để xe theo thói quen, rồi chợt nhớ ra xe của mình đã được mang đi sửa ở tiệm. Hai tuần trước, cô đã gặp tai nạn trong lúc đuổi theo một kẻ tình nghi. Cô đã vi phạm cả chục quy định tham gia giao thông, vì thế bằng lái của cô hiện tại cũng đã bị thu hồi. Đồng thời cô cũng nhận được cả một đống kỷ luật nặng nề từ hành vi bất tuân luật lệ của mình.
Nghĩ đến rồi lại thấy bực mình, cô bước ra khỏi khu để xe, bỗng nhiên, một chiếc xe bấm còi về phía cô. Một chiếc xe cảnh sát chạy tới bên cô. Cửa xe kéo dần xuống, rồi gương mặt thân quen xuất hiện, “Tiểu Xuân, lên xe đi!”
Cô nàng từ chối, “Không cần đâu!”
“ Cô lại cãi nhau với anh trai tiếp à? ” Dựa vào giọng điệu và biểu cảm của cô, Từ Hiểu Đông đã thông minh đoán được, “Tại sao cô lại tỏ vẻ không vui như vậy nhỉ? Đội trưởng Đội điều tra tội phạm là anh trai của mình. Rất nhiều người muốn đánh đổi mọi thứ để có được vị trí đó mà không được đấy. Nếu tôi mà là cô, ngay cả trong giấc mơ tôi cũng cười nữa. “
Tiểu Xuân đột nhiên dừng chân và nhướng mày, cao giọng: “Trong mắt mọi người, tôi luôn chỉ là em gái của Đội trưởng. Chẳng ai nghĩ tôi đơn giản chỉ là Lâm Tiểu Xuân cả. Nếu anh muốn làm anh em của anh ấy, thì hãy làm đi. Tôi không muốn làm chút nào cả! ” Sau đó, cô bước đi thật nhanh và rời khỏi nhà để xe.
“ Mình chỉ tiện miệng nói vậy thôi mà. Sao cô ấy khó chịu đến vậy nhỉ? ” Từ Hiểu Đông gãi đầu khó hiểu.
Sau khi đi qua một vài ngã tư, chắc rằng mình sẽ không đụng mặt Hiểu Đông lần nữa, vì cô đã tránh lối đi quen thuộc của anh ta khi rời khỏi, Tiểu Xuân lấy điện thoại ra và gọi đặt xe Vương Việt. Ngay lập tức chỉ sau vài giây đã có tài xế xác nhận, tuy nhiên sau năm phút chờ đợi, biểu tượng chiếc xe trên bản đồ vẫn không hề di chuyển. Cô gọi cho người tài xế phàn nàn, “Có chuyện gì vậy? Tôi đã đứng ở đây đợi anh năm phút rồi đó! ”
Người lái xe bình thản trả lời, “Xin lỗi người đẹp; Tôi đang gặp chút rắc rối. Cô có phiền bước tới chỗ tôi không? ”
“Thôi quên đi. Tôi sẽ gọi một chiếc xe khác!”
“Đừng, đừng mà, tôi sẽ giảm cho cô 20%. Cô có nhìn thấy Quán lẩu bò bên kia đường không?”
“Có, sao nào?”
“Bên cạnh đó có một cái ngõ nhỏ. Cô sẽ nhìn thấy xe của tôi khi đi vượt qua con ngõ đó.”
“Thật rắc rối!”
Tiểu Xuân tắt máy và bước qua đường, đi vào con ngõ nhỏ. Ban đầu, cô nghĩ “ rắc rối” của anh ta là do tắc đường cơ, nhưng xung quanh đây gần như chẳng có chiếc xe nào cả. Cô chỉ thấy một người đàn ông ở bên đường đang dùng cái vòi kéo từ phía nhà bếp quán ăn ra và rửa xe.
Đó là một chiếc xe Trường An Eado màu đỏ [1]. Tiểu Xuân xác nhận đúng biển số xe đó bên Vương Việt nhận đón mình.
Cô bước tới và khoanh tay tiến đến cạnh người lái xe. Có vẻ anh ta hoàn toàn không biết gì, vừa rửa xe vừa lẩm bẩm, “Con chim sẻ chết tiệt này có thể ị ở bất cứ nơi nào khác, nhưng không, nó cứ phải làm điều đó với chiếc xe yêu quý của tôi!”
Tiểu Xuân hắng giọng mấy cái, người lái xe quay lại và mỉm cười, “Ồ, cô đến rồi à? Vào xe đi! ”
Cô giận dữ nhìn anh ta chằm chằm, “Đây là rắc rối mà anh nói tới ư? Tôi đợi anh những năm phút, vậy mà anh có thể ở đây nhãn nhã rửa xe như vậy? ”
“Cô đừng nhỏ nhen như vậy. Năm phút thôi mà. ”
“Anh tùy tiện quá vậy. Ngay cả khi anh lãng phí chỉ một giây của người khác, chứ đừng nói đến năm phút, liệu anh có thể bù đắp được không? “
Người tài xế quay người, nở một nụ cười ngọt xớt, khuôn mặt anh ta có nét của người đã trải qua vô số thăng trầm trong cuộc đời. Nhìn cô với ánh mắt nghiêm nghị, anh ta đáp, “Nếu cô nói như vậy, thì để tôi phân tích cô nghe này. Từ vị trí cô đứng ban đầu đến nơi chúng ta đứng, đơn thuần chỉ là một đường thẳng với khoảng cách năm mươi mét. Tuy nhiên, nếu tôi lái xe, tôi sẽ phải lái vòng quanh khu nhà, nghĩa là tôi sẽ cần ít nhất mười phút để đến chỗ cô. Từ góc độ này, tôi không lãng phí năm phút của cô. Thay vì làm cô mất thời gian hơn, tôi đã tiết kiệm cho cô năm phút đó. Còn về việc rửa xe, đó là bởi vì tôi là một người thích sạch sẽ. Có phân chim trên kính chắn gió và vì tôi rất khó chịu với điều đó, nên tôi khó có thể tập trung lái xe và thậm chí có thể gây ra tai nạn đấy. Cô nói xem tôi có nên rửa xe rồi từ đó phục vụ cô tốt hơn không hay cô định tiếp tục phàn nàn nào? “
“Lại lý do.” Tiểu Xuân đáp, “ Cứ cho là tôi đồng ý với những điều đó, vậy tại sao anh không gọi cho tôi sớm hơn mà để cho tôi đợi những năm phút rồi mới gọi?”
“Đó là lỗi của tôi. Lúc đó tôi mới có thể gọi cho cô được. Mẹ tôi bị tắc mạch máu não, vừa mổ lấy cục máu đông xong nên bác sĩ gọi cho tôi. Cô không nghĩ là tôi nên từ chối cuộc gọi đó chứ? “
Tiểu Xuân không nói nên lời, “Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Anh ngừng câu chuyện chia sẻ này và đi thôi! ”
Ngồi ở hàng ghế sau, Tiểu Xuân nhìn thấy cái tên “Trần Thế” trên tờ giấy phép. Anh điều chỉnh kính chiếu hậu một chút, và đôi mắt cú mèo hướng về phía gò bồng đảo của Tiểu Xuân. Anh ta mở miệng hỏi, “Chúng ta đi đâu đây, người đẹp?”
“ Anh có bị làm sao không? Lúc nhận đơn anh không xem địa chỉ à? ”
“Xin lỗi, tôi từng lái taxi, nên theo thói quen ai lên xe tôi cũng hỏi vậy… Chỉ là một vài câu nói thôi mà, cũng không hại gì”.
“Ai muốn trò chuyện với anh vậy? Đừng tự tâng bốc mình! “
Sau một khoảng thời gian yên lặng trên xe, Tiểu Xuân nhận thấy đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô rất không vui. Cô nhẹ vỗ vai người tài xế, “ Nhìn đường đi? Đừng cư xử như kẻ biến thái thế. ”
“Tôi không nhìn cô em kiểu như vậy. Mà tôi đang quan sát cô. “
Cô cười nhẹ, ” Tóm lại anh muốn quan sát điều gì?”
“Gần đây khẩu vị của cô rất tệ nhỉ. Cô có hay bị mất ngủ về đêm, cảm thấy đắng miệng vào buổi sáng và lưỡi có vệt trắng không? ”
“Anh hiểu về bệnh đông y sao?!”
“Tôi biết chút ít,” Trần Thế mỉm cười và lấy ra một gói thuốc lá từ hộp găng.
“Này, đừng hút thuốc trong xe! Giữ phép lịch sự đi chứ? “
“Tôi chỉ muốn xem tôi còn bao nhiêu điếu thôi, hay điều đó cũng không được phép?” Anh lắc bao thuốc và ném lại vào trong hộp, “Cô em xinh đẹp làm công việc gì vậy?”
“Không phải việc của anh! Lái xe đi! ”
“Cô em là cảnh sát đúng không?”
Tiểu Xuân bất ngờ. Cô điểm lại mình từ đầu đến chân. Mình chỉ mặc một bộ quần áo bình thường, hay anh ta đã nhìn thấy súng của mình nhỉ? Không thể nào! Khẩu súng và cả đai súng đều được giấu rất kỹ sau áo khoác của mình mà.
Người lái xe nói chuyện huyên thuyên một mình mà không hề quan tâm tới điều cô nghĩ, “Nghề nghiệp mỗi người luôn để lại dấu ấn. Cách cô nhìn người khác không giống dân thường. Ánh mắt của cô thường chỉ có ở những người làm việc trong lĩnh vực thực thi pháp luật ”.
“Vậy, tại sao trong cả đống công việc có liên quan đến pháp luật, anh lại đoán rằng tôi là cảnh sát?”
Anh ta cười, “Địa điểm cô gọi xe cách Đồn cảnh sát chỉ hai con phố. Và tình cờ tôi cũng thấy một vài chiếc xe cảnh sát đi tuần quanh đây. Này, cô có thể tiết lộ một chút thông tin về vụ án mà các cô hiện đang điều tra không? ”
Ban đầu, Tiểu Xuân không hề muốn nói ra. Mặc dù vậy, vì muốn trả đũa người tài xế, cô đã lên mặt nói, “Đó là vụ giết người liên quan đến Vương Việt!”
Người tài xế trả lời không chút kinh ngạc, “Ồ, vậy sao? Hãy cho tôi biết nếu tôi có thể giúp gì được cho cô. À, các cô sẽ có phần thưởng nếu chúng tôi cung cấp được thông tin có ích đúng chứ? “
“Anh có thông tin hữu ích ư?”
“Hiện tại thì không, nhưng nếu có phần thưởng hậu hĩnh, tôi có thể tự mình đi điều tra thêm một chút.”
” Haha, anh làm như thể anh điều tra nhiều lắm rồi vậy.”
“Chỉ là phá án thôi mà; một chút may mắn là đủ rồi. Biết đâu hôm nay tôi gặp may thì sao! ”
Lời nói của anh ta khiến Tiểu Xuân rất không vui. Cô muốn phản bác nhưng lại thôi vì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên. Có thông báo trên WeChat, Từ Hiểu Đông đã thêm cô vào một cuộc trò chuyện nhóm. Mỗi khi có vụ án mới, anh đều lập nhóm trò chuyện để trao đổi thông tin và cập nhật tiến độ cho mọi người.
Từ Hiểu Đông hào hứng thông báo với mọi người, “Tôi đã tìm ra người tài xế ngày hôm đó rồi!”
Tiểu Xuân lộ vẻ mặt khinh khỉnh. Lúc nào cũng khoe mẽ!
Một tin nhắn dài xuất hiện trong cuộc trò chuyện, “Trần Thế, nam, 36 tuổi, công dân thành phố Vũ Hán, thâm niên lái xe 15 năm, biển số xe …”
Tiểu Xuân ngước nhìn và thấy nụ cười ngây ngô trên bức ảnh giấy phép trong xe. Đột nhiên, mồ hôi cô chảy ròng trên lưng, cô hoảng sợ rút súng ra và chĩa vào đầu người tài xế, “Tôi ra lệnh cho anh dừng xe ngay lập tức!”
______________
Chú thích:
– Trường An Eado là một chiếc xe được sản xuất bởi Hãng sản xuất ô tô Trung Quốc có tên là “Trường An”.