Thám Tử Đại Tài - Chapter 3
Chương 3: Kẻ tình nghi
Im lặng vài giây, Trần Thế liếc nhìn gương chiếu hậu và hỏi “Có chuyện gì sao?”
“Tôi nói dừng xe lại! Anh không nghe thấy gì sao?”
“Này, cô nghĩ là tôi muốn là có thể dừng được ngay khi tôi đang lái xe giữa đường như này ư? Chúng ta phải đi qua ngã tư đằng trước rồi mới có thể dừng được chứ!”
“Dừng xe! Dừng lại ngay!”. Tiểu Xuân thấy rất khó chịu với thái độ bất tuân của người tài xế này. Rõ ràng anh là kẻ tình nghi giết người, mà lại có cái vẻ thờ ơ chẳng hề quan tâm. Để đáp trả lại, cô đá mạnh vào chiếc ghế lái.
Ngoài sự lo lắng và sợ hãi, cô lại cũng cảm thấy phấn khích đôi chút. Trời đã giúp cô bằng cách dẫn nghi phạm tới ngay trước mặt cô. Cuối cùng, cô đã có một chút hy vọng rằng mọi người sẽ công nhận công lao của bản thân rồi.
Đôi mắt sắc lạnh đang quan sát dù chỉ là sự thay đổi nhỏ nhất trên khuôn mặt cô từ gương chiếu hậu. Anh ta nói một cách thản nhiên, “Khi vừa mới nhìn vào chiếc điện thoại, thái độ của cô đã thay đổi hoàn toàn. Có vẻ như cảnh sát các cô đã nhầm lẫn và nghĩ rằng tôi là nghi phạm giết người. “
“Mắc lỗi? Không đến lượt anh nói. Nào, hãy quay lại Sở cảnh sát cùng tôi! ”
“Tôi sẽ nói cho cô biết ba điều.”
“Gì?!” Cô nghi ngờ mình đã nghe nhầm. Người đàn ông này có bị chậm phát triển không vậy?
“Thứ nhất, ngay khi cô phát hiện ra tài xế trên xe chính là nghi phạm, cô nên liên hệ ngay với đồng nghiệp của mình và báo cáo vị trí hiện tại để họ hỗ trợ bắt hắn. Tiếp nữa, cô đang cố gắng hù dọa ai bằng một khẩu súng vẫn còn chưa lên nòng? Cuối cùng, đe dọa ai đó bằng súng trong khi ô tô đang di chuyển là cực kỳ ngu ngốc. Giả sử tôi… ”
Không đợi Tiểu Xuân phản ứng, anh ta đột ngột đạp mạnh chân phanh, khiến cô bất ngờ đập đầu vào lưng ghế lái, và rồi khẩu súng tuột ra khỏi tay cô.
Cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy họng súng màu đen chĩa thẳng vào mặt mình. Đằng sau là ánh mắt chế giễu của Trần Thế, “Thấy chưa? Mọi thứ chỉ mất có vài giây mà thôi. Ngay cả khi tôi giết cô, thì đồng nghiệp của cô cũng chẳng thể nào biết được. Cô còn quá non nớt và thiếu kinh nghiệm! ”
“Anh … Anh định làm gì ?!” Tiểu Xuân sợ hãi không thốt nên lời. Cô hoảng sợ cố gắng tìm điện thoại của mình nhưng không thể tìm thấy nó ở đâu cả.
Anh ta đưa khẩu súng lại cho cô nàng, “Tôi chỉ muốn chỉ ra một số thiếu sót của cô thôi.”
Tiểu Xuân không biết phải làm gì, cô không thể tin rằng nghi phạm lại thản nhiên trả lại khẩu súng như vậy. Anh ta còn cảnh báo, “Đừng chĩa khẩu súng chết tiệt đó vào tôi nữa. Nhỡ may đạn vô tình lạc thì sao. Tôi đến Sở cảnh sát với cô là được chứ gì? “
“Đồ ngu ngốc, mày muốn chết hả ?!” Một người tài xế bất mãn phía sau giận dữ chửi bới, bấm còi ing ỏi.
Trần Thế thò tay ra ngoài cửa sổ và chĩa ngón tay giữa về phía người tài xế kia trước khi anh ta khởi động xe trở lại.
Lâm Xuân xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, cảm thấy hơi khó hiểu. Với vị trí là một kẻ tình nghi giết người, tên này đang cư xử bình tĩnh một cách lạ thường.
“Hừm, đường trở lại Sở giờ này đang tắc rồi. Tôi đi đường vòng nhé? ” Anh ta hỏi.
Tiểu Xuân suy nghĩ rồi đáp, “Đừng lắm trò!”
Anh ta mỉm cười, “ Cô nhớ gửi tôi thêm khoản phí bổ sung cho cả chuyến đi mới nhé! ”
” Tuỳ anh!”
Rồi cô tìm thấy điện thoại bên dưới ghế ngồi và đọc tin nhắn mới từ Hiểu Đông, “Khốn thật, may mà chúng ta điều tra kỹ lưỡng, lịch sử phạm tội của gã nãy dài dằng dặc, nào là tấn công, tống tiền và bắt cóc. Trong một trận hỗn chiến, bên còn lại thậm chí bị anh ta đánh cho hôn mê thực vật. Anh ta từng bị kết án gây tổn hại nghiêm trọng cho người khác và phải chấp hành án 10 năm tù. Việc kiểm tra lý lịch nhân viên của bên Vương Việt quá sơ sài, ngay cả người như anh ta cũng có thể trở thành tài xế. Thật đáng sợ khi nghĩ đến việc để những người này lái xe chở hành khách nữ không có người đi kèm quanh thành phố vào ban đêm. “
Ra vậy, anh ta là một con cáo già đầy kinh nghiệm. Không có gì ngạc nhiên khi anh ta bình tĩnh đến thế.
Tiểu Xuân tự mình đưa ra một câu trả lời hợp tình hợp lý. Cô ấy nhanh chóng gửi tin nhắn vào nhóm, “Tôi hiện đang ở trong xe của nghi phạm. Tôi đã lệnh cho anh ta lái xe trở lại Sở. Sẽ rất thuận tiện nếu mọi người có mặt tại Sở để ứng phó và tiếp quản vụ việc”.
Cuộc trò chuyện nhóm ngay lập tức sôi nổi. “Không đời nào!” “Cô Lâm đã giành giải độc đắc sao!” “Chuyện như vậy cũng có thể xảy ra? Tình cờ đụng kẻ tình nghi, quả là may mắn! ” cùng với tin nhắn “Hãy báo cáo vị trí của bạn, đừng tiết lộ danh tính và đừng làm bất cứ điều gì khiến nghi phạm manh động. Hãy cố gắng hết sức đi cùng anh ta, và cùng lúc, hãy câu giờ! ”
Anh trai của cô, Lâm Kỳ, là người gửi tin nhắn cuối cùng. Tiểu Xuân đã gửi vị trí hiện tại của cô ấy đến nhóm.
Sau khi xe đến một khúc cua thì Trần Thế đột ngột dừng lại. Anh ta mở cửa và lao ra khỏi xe như một con thú điên cuồng. Tiểu Xuân cảm thấy rất lo sợ. Mình phải dự đoán trước được anh ta không phải là một người đàn ông trung thực chứ! Cô chỉ có thể tự trách bản thân đã hạ thấp cảnh giác.
“Dừng lại ngay!” Tiểu Xuân hét lên rồi đuổi theo anh ta.
Nhưng anh ta chạy với một tốc độ đáng kinh ngạc, và Tiểu Xuân, người đang đi một đôi xăng đan bằng da, hoàn toàn bị áp đảo. Con phố này cực kỳ nhộn nhịp, dòng người liên tục di chuyển không ngừng. Dùng súng trong tình huống này sẽ gây ra hỗn loạn và chưa kể, chắc chắn câu chuyện này sẽ xuất hiện trên các tiêu đề báo ngày mai.
Cô chỉ chạy thêm được vài bước trước khi chiếc xăng đan bên phải của cô trượt ra và gãy gót. Cô bực bội dậm lên đôi xăng đan, mặc cho lòng bàn chân đau nhói, cô nghiến răng tiếp tục đuổi theo người tài xế.
Đám đông tản dần ra, và rồi cô nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang chạy bán sống bán chết ngay trước mặt Trần Thế. Khi khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại còn chưa đầy hai mét, anh ta lao tới và xô người đàn ông trẻ tuổi ngã xuống đất. Rồi người tài xế giật lấy một chiếc túi xách phụ nữ từ tay người đàn ông đó.
Anh rút từ trong túi của mình một sợi dây cáp và trói hai tay của chàng trai trẻ lại với nhau sau lưng. Những người dân xung quanh từ từ tập trung lại và khen ngợi hết lời tinh thần bắt cướp không ngừng nghỉ của Trần Thế.
Tiểu Xuân kinh ngạc. Anh ta đột ngột lao ra khỏi xe chỉ để ngăn một tên cướp?
Một người phụ nữ trung niên bước ra từ đám đông và khóc nói, “Cảm ơn anh rất nhiều! Đây là số tiền mà tôi đã rất vất vả kiếm được để chi trả phí y tế cho mẹ. Nếu số tiền đó bị đánh cắp, tôi thực sự không biết phải làm thế nào”.
Anh ta trao lại chiếc túi cho người phụ nữ, “Dì hãy luôn cảnh giác; đây là một khu vực rất đông dân cư”.
“Cảm ơn, cảm ơn cậu nhiều!” Người phụ nữ rút ra một xấp tiền giấy và đưa cho anh tỏ lòng biết ơn.
Trần Thế cầm lấy khoảng ba, bốn tờ từ tập tiền và nói, “Đủ rồi dì. 10.000 tệ là quá nhiều rồi; Tôi không cầm thêm đâu. “
Sau khi người phụ nữ gọi cảnh sát, anh ta quay người rời đi. Tiểu Xuân nói, “Nếu anh định làm một việc tốt, hãy làm thôi. Đừng cầm tiền người khác như vậy. Tôi đã tưởng rằng anh rất cao cả và tốt bụng đấy! ”
“Cao quý và tốt bụng không giống nhau. Nếu con người cứ tốt không giới hạn thì chả lạ lắm sao. Bên cạnh đó, việc nhận được một phần thưởng nhỏ không chỉ khiến tôi vui mà còn khiến đối phương không cảm thấy bị mắc nợ tôi mà”.
Tiểu Xuân không nói nên lời, cô chuyển chủ đề, “Thật lòng mà nói, anh chỉ là một tài xế, mà anh lại làm chuyện rủi ro cao đến vậy. Anh không sợ những kẻ đó quay lại trả thù anh sao? ”
“Nỗi sợ hãi trước những kẻ lưu manh xung quanh đây chủ yếu do mọi người lo lắng quá mức mà thôi. Chuột chẳng lý do gì mà vẫn sợ người đấy thôi. ”
“Mà tôi nghĩ, anh cũng không cần phải sợ họ trả thù làm gì, vì anh sẽ cần phải ở trong Lồng sắt [1] một thời gian dài đấy, anh nghi phạm Trần ạ!”
Anh ta không đáp lại, nhìn xuống đôi chân trần của cô và hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra với đôi xăng đan của cô vậy?”
Tiểu Xuân quay lại tìm đôi xăng đan của mình, nhưng có vẻ chúng đã bị một người vô gia cư nhặt đi từ lâu. Lòng bàn chân cô nhức và đau buốt. Cô vẫn tỏ ra cứng rắn và nói, “Không cần anh lo!”
Trần Thế kéo tay Tiểu Xuân và dẫn cô đến một cửa hàng giày gần đó. Cô hất tay anh ra, “Anh làm gì vậy, kéo tôi như thể chúng ta thân nhau lắm vậy?!”
Anh phớt lờ và huých vai cô, nói: “Đi, đi nào!”
Tiểu Xuân tỏ vẻ khó chịu khi bị một người đàn ông lạ mặt dắt đi mua giày. Anh ta chọn đại một đôi giày thể thao trong cửa hàng cho cô. Đến lúc thanh toán, cô cao giọng nói, ” Tự tôi trả! “. Tuy nhiên, khi đưa tay vào túi, cô nhận ra rằng mình đã để quên điện thoại trên xe mất rồi.
“Cứ cho là cô đang mượn tiền tôi đi,” Trần Thế mỉm cười và đặt số tiền thưởng anh đã nhận trước đó lên quầy thanh toán.
________
Chú thích:
– Lồng sắt: Tiếng lóng của “Nhà tù”.