Thám Tử Đại Tài - Chapter 5
Chương 5: Trung thực sẽ được khoan hồng cũng như phản kháng sẽ gặp khắc nghiệt.
Lâm Kỳ chế nhạo Trần Thế, và anh ta mỉm cười đáp lại khi Lâm Kỳ hướng dẫn cách đọc nhẩm các ký tự nằm phía sau lưng viên cảnh sát.
“Phản kháng gặp khắc nghiệt, trung thực được đền đáp bằng khoan hồng. Tôi đọc đúng chứ? ”
“Anh không phải là tên tội phạm bất lương đầu tiên cũng không phải là tên cuối cùng ngồi vào chiếc ghế đó đâu. Anh thực sự nghĩ- ”
“Hãy chú ý đến cách dùng từ của anh đi,‘ Đội trưởng’ Lâm. Tôi chỉ là nghi phạm, không phải tội phạm. Theo luật pháp, tôi vẫn đang là một công dân đúng nghĩa đó! Việc giam giữ tôi mà không đưa ra bất kỳ bằng chứng nào, cũng như việc thẩm vấn tôi hiện tại, chính là hành động vi phạm pháp luật đấy ”, Trần Thế đối đáp thẳng thừng.
“Không có bằng chứng ư!” Lâm Kỳ tức giận, “Nếu anh không thể tự mình nhớ lại, tôi sẽ giúp anh. Thời điểm 2 giờ sáng ngày 11 tháng 9, một nữ hành khách tên Vũ Mạnh Hình đã đi xe của anh. Tin nhắn cô ấy gửi cho bạn trai lúc trên xe chứng tỏ anh đã có hành vi quấy rối tình dục cô ấy bằng lời nói. Ngay ngày hôm sau, thi thể cô ấy được tìm thấy ngay gần bờ sông, và trên cơ thể có dấu hiệu xâm phạm. Anh dám nói rằng anh hoàn toàn vô tội ư? ”
Ba cặp mắt nhìn chằm chằm vào Trần Thế. Khuôn mặt anh thoáng ngạc nhiên đôi chút rồi lập tức trở lại như cũ.
“Sáng sớm ngày 11, đúng là có một nữ hành khách xinh đẹp trên xe của tôi. Tuy nhiên, tôi đã đưa cô ấy đến điểm đến cô ấy yêu cầu, khách sạn Chí Lâm. Anh có thể kiểm tra cung đường lái của tôi, ”Trần Thế bình tĩnh nói. Trong tình huống này, nếu anh không nói sự thật, thì anh sẽ chỉ bị nghi ngờ nhiều hơn.
“Điểm bắt đầu của chuyến đi ở đâu?”
“Đường Chí Minh. Gần đó có một quầy bán đồ nướng, và tôi đã ở lại khoảng hai tiếng để tìm thêm khách ”.
“Tại sao bạn lại ở đó những hai tiếng đồng hồ?”
“Tôi ngủ quên mất.”
“Theo như tôi biết, anh sẽ phải đi qua hiện trường vụ án trên đường đến khách sạn Chí Lâm từ đường Chí Minh nhỉ.”
Trần Thế đảo mắt, lắc đầu và mỉm cười, “Anh hãy đi mà kiểm tra cung đường lái xe của tôi nhé!”
“Cái đó hoàn toàn có thể bị giả mạo.”
Trần Thế cười lớn, “Khốn thật, rốt cuộc anh muốn điều tra cái gì? Tôi đã nói với anh rồi, nhưng anh không tin hề tin tôi. Tôi đã nói với anh rằng tôi có bằng chứng ngoại phạm, nhưng anh lại nói rằng nó có thể bị giả mạo. Anh chỉ đợi đến lúc tìm được chứng cứ buộc tội tôi thôi đúng không? Anh giải quyết một vụ án giống như đi hẹn hò vậy nhỉ? Anh nghĩ cuộc điều tra này đã được phá xong chỉ từ một góc nhìn phiến diện thôi sao? ”
“Coi chừng thái độ của anh đi!” Lâm Kỳ lạnh lùng nói.
“Tôi là một công dân vô tội bị giam giữ và không hề được cho ăn uống bất kỳ cái gì, mặc dù đã quá buổi trưa rồi đó. Tôi không chỉ bị anh sỉ nhục mà còn bị ép tội thú nhận tội ác bản thân không hề làm. Tôi chỉ nói tôi không hài lòng về điều này; như vậy không hợp lý ư? ”
Lâm Kỳ biểu hiện một vẻ mặt khinh thường. Anh ta nhấc chiếc điện thoại bên cạnh mình lên và trao đổi vài câu trước khi hỏi Trần Thế: “Có đúng anh đã quấy rối nữ hành khách đó bằng lời nói không?”
Anh ta trả lời như thể đang đọc lại những lời bản thân học thuộc từ một cuốn sách, “Nói đến quấy rối bằng lời nói, Luật quấy rối tình dục ở nước ta được viết rất chi tiết rõ ràng. Điều đầu tiên: sử dụng những lời thô tục để trêu chọc người khác giới. Tiếp đó là “Kể những chuyện tình dục cá nhân của bạn cho bên còn lại nghe hoặc đề cập bất kỳ câu chuyện dâm ô hoặc biến thái nào.” Trong điều cuối cùng có nói là đọc cho bên đối diện nghe bất kỳ tài liệu khiêu dâm nào mà bên còn lại không muốn nghe. Theo nghĩa này, tôi không hề quấy rối cô ta bằng lời nói. Đó chỉ là một cuộc trò chuyện cực kỳ bình thường”.
“Đừng né tránh câu hỏi của tôi! Điều tôi hỏi là có phải anh đã quấy rối hành khách nữ đó bằng lời nói hay không ”.
“Anh vẫn chưa hề hiểu về khái niệm quấy rối. Theo anh, điều gì cấu thành hành vi quấy rối? Trò chuyện? Yêu cầu ai đó cung cấp thông tin? Dò xét về hoàn cảnh của gia đình họ? Có bất kỳ điều nào trong những điều tôi vừa nói về mặt pháp lý bị coi là quấy rối tình dục không? ”
Tiểu Xuân không nói nên lời. Với hy vọng có thể thay đổi tình hình, cô đổi hướng hỏi, “Trên đường lái xe đến Sở, anh có vẻ rất nhiệt tình với hành khách nữ đó nhỉ. Tôi nghĩ rằng việc thể hiện sự nhiệt tình thái quá như vậy đối với những hành khách nữ một thân một mình lúc hai giờ sáng không hề hay ho chút nào đâu. ”
“Đó đơn giản là ý kiến của cô thôi. Trước hết, tôi đơn giản là một người thích trò chuyện. Thêm vào đó, tôi thích người khác giới, vì tôi là một nam giới thẳng độc thân. Tôi nhìn thấy một nữ hành khách trẻ và xinh đẹp bước lên xe mình. Vậy tôi có gì khi tôi muốn trò chuyện với ? Vừa rồi ở trong xe, tôi có nói gì xúc phạm tới cô không? ”
Nghe vậy, Lâm Kỳ liền hỏi Tiểu Xuân, “Anh ta đã nói gì với em trong xe?”
Tiểu Xuân xoay xoay tóc quanh ngón tay và chậm rãi trả lời, “Đó chỉ là cuộc trò chuyện bình thường.”
Câu trả lời này lại quá hợp ý Trần Thế, anh ta liền tiếp tục, “Là một nam giới độc thân, tôi nghĩ rằng việc bắt chuyện với người khác giới vào bất cứ thời điểm nào, bất cứ nơi nào, cũng là chuyện hợp lý hợp tình, và hợp pháp nữa. Và vì tôi lái xe để kiếm sống, tôi luôn phải ngồi trong xe gần hai mươi bốn giờ đồng hồ một ngày. Nếu tôi không mở miệng nói chuyện với hành khách, tôi sẽ chết vì thở một mình mất. “
Lâm Kỳ đập mạnh tay xuống bàn, “Đừng cố tranh cãi về những tiểu tiết đó và đi vào vấn đề chính đi. Sự thật là nữ hành khách đó đã ở trong xe anh, anh đã quấy rối cô ấy, rồi cô ấy bị xâm hại và giết chết trên con đường đến khách sạn! ”
Trần Thế gãi gãi cổ, “Nghe có vẻ khá hợp lý nhỉ. Này, cho tôi một điếu thuốc được không. ” Vừa nói xong, anh ta nhìn sang một trong những viên cảnh sát, ra cử chỉ bằng ngón tay trỏ của mình.
Ba sĩ quan nhìn nhau. Hút thuốc ở đây đồng nghĩa với tự thú tội ác. Họ không thể tin được rằng anh ta lại tự thú nhanh chóng đến vậy sau bao thời gian tranh cãi. Lâm Kỳ đưa cho anh ta một điếu thuốc hiệu Hồng Tháp. Khi anh định châm thuốc cho Trần Thế, anh ta bỗng cắt ngang và nói, “Ồ, thôi nào. Anh có hai nhãn hiệu thuốc lá khác nhau trên người. Một cho tội phạm và một cho anh mà. Bạn muốn lừa ai chứ? Cho tôi một điếu hiệu Trung Hoa đi. ”
“Anh…!”
“Anh nghĩ rằng mũi của tôi chỉ để trưng bày thôi sao? Mùi thuốc lá Trung Hoa tỏa khắp người anh kìa. ”
Tiểu Xuân đưa tay che miệng và cố gắng nhịn cười. Lâm Kỳ lấy gói thuốc lá đó ra và châm cho Trần Thế, anh ta hít một hơi với vẻ mặt hài lòng. Cả ba người ngồi đó chỉ đợi anh thú nhận, nhưng thứ duy nhất thoát ra từ miệng anh chỉ là khói và khói.
Nhìn thấy điếu thuốc dần cháy hết, Lâm Kỳ thúc giục, “Này, hãy nói chuyện thẳng thắn với nhau đi chứ?”
Trần Thế nhìn lên trần nhà và xúc động nhớ lại, “Ba mươi năm trước-“
“Tại sao chúng ta cần nói về chuyện ba mươi năm trước?” Vị cảnh sát ghi âm ngồi đó trách.
“Ba mươi năm trước, vào một đêm mùa thu, một chú chó đã bị chiếc ô tô đi ngang qua cán chết bên ngoài nhà anh. Ngày hôm sau, lại chính là ngày anh được sinh ra! ”
“Anh….!” Lâm Kỳ đứng dậy và đập tay xuống bàn mạnh đến nỗi nó rung chuyển như thể sắp vỡ ra vậy. “Bao Công sẽ thực sự tự hào về anh lắm đây! Anh dám mạnh miệng xúc phạm nhân viên thực thi pháp luật ư – Anh muốn chết đúng không!”
Trần Thế đưa điếu thuốc ra, nói “Tôi đang nói đến hai chuyện riêng biệt nhau mà. Tôi đã bao giờ đề cập đến chuyện luân hồi? Lời nói nào của tôi xúc phạm anh chứ? ”
Tiểu Xuân cố gắng nhịn cười. Lâm Kỳ tức giận, trừng mắt nhìn Trần Thế, không nói một lời, vị cảnh sát ngừng việc ghi âm lại, bối rối không biết có nên ghi âm cuộc nói chuyện này vào báo cáo thẩm vấn hay không.
Tiểu Xuân nghĩ: Tên này không giống như những tên tội phạm khác ở chỗ hầu hết những tên tội phạm khác chỉ biết ngớ ngẩn trả lời cho qua các câu hỏi. Còn anh ta không hề né tránh bất kỳ câu hỏi nào. Hơn nữa, những gì anh ta nói rất hợp lý. Suy nghĩ của anh ta rất hợp logic và không hề có điểm nào sơ hở. Người này có vẻ không phải là người bình thường. Có lẽ rốt cuộc anh ta thực sự không phải là kẻ sát nhân thật.
Tiểu Xuân liếc nhìn vẻ mặt giận dữ của Lâm Kỳ và cảm thấy xấu hổ về những suy nghĩ nghi ngờ và dao động bên trong suy nghĩ.
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa và một cảnh sát đưa cho Lâm Kỳ kết quả điều tra hồ sơ cung đường lái xe của Trần Thế. Lâm Kỳ liếc nhìn tập hồ sơ và trao đổi vài lời với viên cảnh sát trước khi gật đầu ra dấu rằng anh ta có thể ra ngoài.
Lâm Kỳ lật vài trang tài liệu đang cầm trong tay và nói, “Ồ, cái anh gọi là bằng chứng ngoại phạm có vẻ khá bất lợi đấy…”
“Vào điểm chính đi!” Trần Thế sốt ruột nói: “Anh chỉ đang cố làm tôi lo lắng bằng lời đe dọa rỗng tếch. Anh đang cố tận dụng hết những con bài bản thân đang có sao. Tôi chỉ nhận một đơn hàng cả ngày hôm đó; Làm sao tôi không nhớ mình đã đi đâu chứ? ”
Lâm Kỳ, phát hiện suy nghĩ của mình đã bị bại lộ, tức giận tột cùng, mặt và tai của anh đều đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên anh gặp một kẻ tình nghi khôn lỏi đến vậy. Có vẻ như anh phải tận dụng hết các kỹ năng mình có mới được.
Nghĩ vậy, Lâm Kỳ nhấc điện thoại lên và cố tình lớn giọng, “Tiểu Vương, tắt máy quay giúp tôi!”
— HẾT CHƯƠNG 5—