Thám Tử Đại Tài - Chapter 6
Chương 6: Một giọt mực trong vụ án, một ngàn giọt máu trong xã hội.
Tiểu Xuân hiểu rất rõ anh trai mình. Anh chưa bao giờ làm bất cứ điều gì trái đạo đức trong đời, vì vậy dễ hiểu thôi anh sẽ không bao giờ dùng bạo lực với những kẻ tình nghi phạm tội; đây chỉ là cách thông thường của anh ấy để khiến họ sợ hãi mà thôi.
Không có gì đáng ngạc nhiên, Trần Thế chẳng hề biểu hiện sợ hãi một chút nào. Anh ta nở một nụ cười khinh khỉnh và vỗ tay, “Hóa ra Đội trưởng Lâm là người tiết kiệm năng lượng và thân thiện với môi trường như vậy! Anh thừa hiểu cuộc thẩm vấn này vô nghĩa, cho nên anh chọn cách tắt hệ thống ghi âm để giảm lượng khí thải đó hả? ”
“Có thể anh thấy chuyện này có vẻ vui, vậy hãy cười khi còn có thể đi. Tôi e rằng anh sẽ không thể cười lâu được nữa đâu. ” Lâm Kỳ cầm một xấp giấy và đến trước mặt Trần Thế, đọc kỹ những thứ được viết trong tài liệu, và nói: “Lý lịch của anh thật dày và thú vị!”
Trần Thế liếc nhìn anh và thách thức, “Đó là những sai lầm tôi đã phạm trong quá khứ. Vậy thì sao chứ? Đó là lý do mà anh nghi ngờ lời nói của tôi sao? ”
“Một cựu tù nhân có án dài như sớ đã quấy rối một nữ hành khách xinh đẹp vào lúc hai giờ sáng. Ngay ngày hôm sau, cô ấy bị xâm hại và giết chết. Anh sẽ nghĩ gì nếu anh đứng ở vị trí của tôi? ”
“Tất nhiên tôi hiểu điều đó. Mục đích Chính phủ lập ra nhà tù là để cải tạo những người như tôi mà phải không? Sau khi trải qua một con đường vòng, nếu một người có thể kiếm việc làm hợp pháp tự nuôi sống bản thân, thì đó chẳng phải là một ví dụ tích cực đáng được khuyến khích sao? Vậy tại sao điều đó lại biến thành lý do để bị nghi ngờ? Nếu đúng như anh nói, những cựu tù nhân như tôi đều sẽ phải quay trở lại con đường tội phạm cũ ư? ”
“Hãy ngừng nói vòng vo và tránh né câu hỏi của tôi đi. Trả lời tôi, chính xác anh đã làm gì đêm đó? ”
Trần Thế nhíu mày sốt ruột, “Tôi đã nói nhiều lần rồi, nhưng anh thà chết chứ không muốn tin tôi; tôi hiểu anh nghĩ gì. Hệ thống tư pháp ở nước ta quy định rằng người có tội vẫn có thể ra tòa với luật sư bào chữa cơ mà. Ngay cả khi tôi tự giác đến đồn cảnh sát và thừa nhận mình đã giết người, cảnh sát vẫn cần phải tìm ra hàng nghìn bằng chứng trước khi kết tội tôi đúng chứ?. Tuy nhiên, từ những gì tôi có thể thấy, anh thậm chí không hề có bằng chứng nào trong tay cả. Và anh vẫn đang đứng đây, tỏ vẻ giận dữ, đe dọa một công dân vô tội như tôi phải nhận tội. Làm thế nào anh sống được trong một hệ thống tư pháp của đất nước bằng những điều anh đang làm? Làm sao anh vẫn có thể mặc bộ đồng phục đó nhỉ? Những người dân thường thì sao? Anh đối mặt với họ bằng cách nào thế? ”
“Anh!” Lâm Kỳ thở mạnh, đi tới đi lui, nghiến răng kèn kẹt.
“Anh!” Tiểu Xuân thì thầm như một lời nhắc nhở, sợ rằng Lâm Kỳ trong lúc nóng nảy sẽ làm điều gì đó bất ổn.
Trần Thế thậm chí không thèm để mắt đến khi bản thân tiếp tục luyên thuyên, không hề để ý đến bầu không khí đang thay đổi trong căn phòng, “Nếu tôi nhận tội ngày hôm nay, không chỉ mình tôi đau khổ, gia đình tôi cũng sẽ cảm thấy như vậy. Hơn nữa, người đã mất cũng sẽ chẳng thể nhắm mắt. Kẻ sát nhân thực sự vẫn ở ngoài kia. Và hoàn toàn có khả năng anh ta sẽ tiếp tục phạm tội. Anh có nhận ra rằng anh sẽ làm tổn thương bao nhiêu người cùng một lúc không? Đại úy Lâm, một giọt mực trong hồ sơ vụ án này là ngàn giọt máu của người dân ngoài kia đấy. Anh hãy cẩn thận chứ! ”
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Lâm Kỳ giận dữ giơ tay lên.
Tiểu Xuân và viên cảnh sát bên cạnh đó tê liệt vì sợ hãi. Lúc này, Trần Thế đột nhiên đập đầu vào cạnh bàn, trên đầu hằn một vết bầm đỏ. Anh ta ngẩng đầu lên và cười ranh mãnh.
“Anh làm cái quái gì đấy?” Lâm Kỳ choáng váng.
“Đánh người rồi! Đội trưởng Lâm đánh người rồi! ” Trần Thế hét lên.
“Câm miệng! Ngừng lại ngay!”
Trần Thế nhếch mép, “Ở đây không hề có máy quay giám sát, và tôi lại có vết thương trên đầu, anh giỏi thì đi mà giải thích!”
“Vớ vẩn!” Tiểu Xuân không thể đứng nhìn thêm nữa và đứng dậy, “Có hai nhân chứng ở đây, vậy mà anh dám vu oan cho Đội trưởng?”
“Lời khai của hai người có đáng tin không? Một người là cấp dưới, và người còn lại là em gái của anh ta. Luật pháp Trung Quốc coi trọng vật chứng hơn là lời khai của nhân chứng. Cùng với tiền lệ bất kỳ lời khai nào của bị cáo cũng đều không hề quan trọng, nếu chúng ta thực sự phải ra tòa, các anh có thực sự nghĩ rằng các anh có thể làm chứng chống lại tôi không? ”
Tiểu Xuân và anh chàng cảnh sát ngước mắt nhìn nhau; anh ta là một đối thủ quá ranh ma. Anh ta có thể lật ngược thế cờ với họ chỉ bằng một hành động đơn giản như vậy đấy.
Lâm Kỳ lớn tiếng, “Anh coi nơi này là nơi nào vậy ?!”
“Đồn cảnh sát, một nơi để nói về pháp lý và lý luận. Buộc giam giữ và xét xử mà không hề có bằng chứng, vi phạm quy định thẩm vấn bằng cách tắt máy quay và một vết thương không thể giải thích được trên khuôn mặt của nghi phạm. Chỉ với ba điểm này, tôi thậm chí không cần một luật sư giỏi nhất ở đây. Tôi chỉ cần tìm bất kỳ ai mới tham gia vào hệ thống tư pháp, và bạn sẽ chẳng thể giải thích về những điều đã xảy ra ở đây cho dù bạn có trăm cái miệng đi nữa. Không chỉ vậy, anh còn thiếu hiểu biết nữa! Là một người thực thi pháp luật, anh lại bỏ qua một điều. Nhân tiện tôi cũng nhắc anh luôn; luật pháp không chỉ trói buộc kẻ ngồi trên chiếc ghế này – Nó còn trói cả chính anh nữa đấy! ”
Im lặng một hồi, Lâm Kỳ mồ hôi chảy dọc sống lưng, anh dùng ngón tay giữ lấy cổ áo sơ mi, lộ ra vẻ bất lực.
Tiểu Xuân bỗng ngắt lời hai người và nói, “Em quên không nói điều này …”
“Em định nói gì?” Lâm Kỳ nhìn em gái mình vẻ hoài nghi, sau đó nhìn Trần Thế, kẻ đang mỉm cười. “Khi anh ta bị bắt, anh ta đưa cho em súng của mình đúng chứ?”
“V- Vâng! Tiểu Xuân ngượng ngùng thừa nhận, “Vì vậy, em nghĩ rằng anh ta có thể không phải là kẻ giết người đó.”
Trần Thế nở một nụ cười mãn nguyện. Thật khó để thay đổi suy nghĩ của một người. Có những thứ khiến người ta luôn nghi ngờ về anh, thì cũng có một số điều anh đã làm đã dần thay đổi quan điểm của Tiểu Xuân về bản thân mình.
Thông thường đàn ông vẫn có xu hướng cứng đầu hơn phụ nữ.
Lâm Kỳ hít một hơi thật sâu, đi tới bàn cầm điện thoại lên: “Thả anh ta đi!”
Khi Trần Thế rời đồn cảnh sát, lực lượng đặc nhiệm bên ngoài trở nên hỗn độn. Đây là lần đầu tiên một kẻ tình nghi được thả ra sau khi đối mặt với Đại úy Lâm. Để giữ thể diện, Lâm Kỳ tự nhủ: “Con cáo ranh mãnh không thể đánh bại người thợ săn. Rồi anh ta sẽ sớm phải quay trở lại đây! ”
Điều mọi người không thể tin được là Trần Thế đã quay trở lại đó chỉ sau khoảng năm giây, Lâm Kỳ bất ngờ và hỏi, “Anh muốn gì nữa?”
“Chiếc xe của tôi đâu rồi?”
Tiểu Xuân đáp, “Chiếc xe đỗ trong nhà xe dưới tầng hầm. Tôi sẽ dẫn anh đi lấy. ”
“Cảm ơn vì cô đã hỗ trợ!”
Tiểu Xuân dẫn anh ta đi. Khi đến nơi, Trần Thế kiểm tra thật kỹ bên trong và ngoài của chiếc xe. Tiểu Xuân khịt mũi, “Anh đang dùng lòng tiểu nhân để đánh giá lòng quân tử sao. Chúng tôi có thể làm gì chiếc xe của anh nào? ”
“Nếu có một vết xước hoặc cái gì đó bất thường, tôi sẽ gặp ai chứ!” Trần Thế châm một điếu thuốc, dựa vào cửa xe, dùng ngón tay ra hiệu cho cô lại gần.
Trong lòng Tiểu Xuân nghĩ anh chàng này thật sự rất thô lỗ nhưng cô vẫn bước tới. Trần Thế hạ giọng, “Tôi sẽ giúp cô tìm kẻ thủ ác!”
“Anh nói gì cơ?!” Tiểu Xuân hỏi lại.
“Tôi nói tôi sẽ giúp cô phá vụ án này. Cô có cần sự giúp đỡ của tôi không? Lời mời không đến lần thứ hai đâu. ”
“Thôi đi. Anh không thể giải quyết một vụ án chỉ bằng mấy lời nói đó đâu. Những người nghiệp dư…. – ”
“Nghe tôi đi. Linh tính mách bảo tôi rằng vụ án này phức tạp đấy. Rất có thể đây là một vụ giết người đã được lên kế hoạch sẵn ”.
“Anh đọc quá nhiều tiểu thuyết trinh thám rồi đấy!”
“Tôi đoán anh trai cô sẽ điều tra vụ án theo cách này: Anh ta sẽ điều tra các phương tiện khác qua lại hiện trường vụ giết người đêm đó, đồng thời mở rộng điều tra những nhân chứng khác kể cả bạn bè của tôi. Việc điều tra theo hướng này sẽ chỉ lãng phí thời gian mà thôi. Và rồi kẻ sát nhân sẽ lại nhanh chóng ra tay lần nữa. Nếu cô thấy những điều tôi đã nói là đúng, thì tối nay hãy cầm theo bản báo cáo khám nghiệm tử thi và tìm tôi! ”
Trần Thế vứt tàn thuốc đi rồi mở cửa bước vào xe. Trước khi rời đi, anh nghiêng đầu nhìn Tiểu Xuân, “Hẹn gặp cô tối nay!”
Tiểu Xuân ngỡ ngàng. Khi chiếc xe dần biến mất khỏi nhà để xe, cô dậm chân phàn nàn, “Anh ta nghĩ mình thông minh lắm vậy!”
— HẾT CHƯƠNG 6—