Thất Lạc Long - Chapter 3
CHƯƠNG 3: Bạn đồng hành mới: Bom (Mùa xuân) – Phần 2
“Xin chào”
Tiếng Hàn sao. Đúng thế, là tiếng Hàn, nó phát ra từ chính miệng Nguyệt Long.
[Kích hoạt: Thông thạo ngôn ngữ (bậc S)]
Một kĩ năng cho phép sử dụng tất cả các ngôn ngữ của bất cứ loài sinh vật nào đã, đang hoặc từng tồn tại, có thể nói đây là kĩ năng cực kỳ hiếm, vì chỉ những loài rồng mới sở hữu được nó từ khi chúng vừa sinh ra.
“Sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vào ta thế?”
“À. Chỉ là tôi đang có chút chuyện muốn hỏi thôi.”
“Chuyện muốn hỏi á? Nhưng sao lại hỏi ta. Cậu biết ta là ai hả?”
“Tất nhiên tôi biết chứ.”
Yu Jitae nhìn vào mặt Nguyệt Long. Một khuôn mặt khá lạnh lùng, thật khó để biết được tâm trạng nó đang nghĩ gì?
Sự im lặng bắt đầu bao trùm cả hai trong khoảng thời gian ngắn.
Vì Yu Jitae biết, cậu đang giữ 1 trong 4 chiếc “chìa khóa” có thể kết thúc chuyện này, thế nên, phải giữ cho cẩn thận, nếu không, cậu sẽ phải luân hồi thêm lần nữa mất. Với cả, suốt hơn trăm năm ngao du ngược xuôi, cậu và những con rồng cũng chẳng có vấn đề gì để trao đổi, chắc chỉ vài dăm ba câu cho xong nhiệm vụ rồi lại im ỉm như thường. Do đó, mọi nhất cử nhất động luôn được ưu tiên suy tính trước.
Cuối cùng, Yu quyết định nói chuyện với Nguyệt Long, thay vì bắt nó vào ngục. Cậu đã làm khác trước. Cậu hiểu, đôi lúc lời nói sẽ tốt hơn là hành động. Cậu chậm rãi và cẩn thận:
“Cô biết ta là ai không?”
“Ngươi á, ừm…., có, ta biết”
Yu sững người, mồm lẩm bẩm: “Không thể nào, rõ ràng mình luân hồi lại rồi cơ mà?”
“Vậy cô nói xem, ta là ai?”
“Yu Jitae”
“Sao cô biết tên tôi thế?”
“Kìa, nó ghi ở trên ngực ngươi mà”
“Ngực tôi á”. Yu ngớ người, cậu bừng tỉnh ra rằng cái áo mình đang mặc là bộ đồng phục của lực lượng cảnh sát Siêu Tinh Tú, có gán tên mình trên đó. Thì ra, cậu hay chọn bừa một bộ để mặc, soi gương xong cũng quên luôn mình mặc gì.
Cậu mơ hồ nhìn cái huy hiệu tên, tỏ vẻ ngượng ngùng: “Mình vừa bị nó chơi một vố hả?”, Nguyệt Long thấy thế, nó mỉm cười:
“Ta đùa thôi. Thật sự ta không quen cậu, nhưng ta biết một thứ về cậu”
“Một thứ về tôi á. Là gì?”
“Sức mạnh phi thường. Đã 1 năm trôi qua kể từ ngày ta quyết định rời nhà đi khám phá thế giới xung quanh. Vì ta thích thế. Và ta cũng gặp nhiều Siêu Tinh Tú giống cậu trong khoảng thời gian ấy. Nhưng ta chưa thấy ai có dòng chảy năng lượng khủng khiếp như cậu cả.”
Dường như Nguyệt Long hoàn toàn làm chủ cuộc chơi. Nó biết hết năng lực của Jitae dù lần đầu mới gặp. Nó thận trọng từng chút, từng chút một:
“…Con người cậu thật bí ẩn, thật đáng sợ”
Kể cả khi còn trẻ, những con Nguyệt Long vẫn có thể tự đảm bảo an toàn cho mình nhờ trực giác tuyệt vời của nó [Cảnh giới cao cấp: Xuyên thấu tâm can (bậc S)]. Được tạo ra bằng hào quang của thần linh, mọi sinh vật sống đều bị cảnh giới đó quy phục trái tim, và cho người sử dụng biết được tất cả những điều sâu thẳm nhất trong chính sinh vật ấy.
Yu thậm chí còn không biết về điều Nguyệt Long vừa nói.
“Ngươi muốn giết ta hả?”
“Không”
“Hay chả nhẽ ngươi có cảm tình với ta”
“Không”
“Hay ngươi định bắt cóc ta ư”
“Đúng, gần giống vậy”
“Mục đích của ngươi là gì? Tại sao lại bắt ta?”
“Để cô luôn ở bên tôi”
“Ở bên ngươi để làm gì?”
“Cái đấy cô không cần biết”
Thái độ cương quyết của Yu khiến Nguyệt Long cảm thấy bất an. Mọi chuyện càng tệ hơn khi nó nhìn thấy những vết nứt ở con đường này. Nó lo lắng, rồi nó nói:
“Nếu ta từ chối thì sao”
“Thì tôi vẫn phải đưa cô đi cùng tôi. Đây là điều bắt buộc”
“Bằng vũ lực sao?”
Yu Jitae im lặng
“Ngươi sẽ không làm gì xấu với ta chứ?”
“Không. Tôi hứa”
“Cứ như là chuẩn bị bắt cóc người ta vậy. Ta nghi lắm!”
“Tôi thề, tôi sẽ không làm thế”
“Ngươi hứa nhé. Xong chuyện rồi hãy để ta yên”
Yu lại im lặng, nhưng có lẽ Nguyệt Long hiểu rằng cậu đã chấp nhận điều đó. Cô thậm chí còn chẳng phản đối khi Yu mở lời muốn đưa cô đi theo cậu.
Lần này, một quyết định khác được đưa ra, trái ngược với sự bạo lực mà cậu hay làm hồi xưa. Những lời nói không quá đáng tin, nhưng cũng không tạo ra quá nhiều sự nghi ngờ, hoàn toàn phù hợp.
“Dù vậy, ta có thể ở nơi này thêm được không?”
“Sao lại thế?”
“Sao thế á? Thì… từ rất lâu rồi, chắc hơn nửa năm, ta mới đến một nơi tuyệt đẹp và thoải mái như vậy.”
“À thế à.”
Sau đó Yu cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lam của Nguyệt Long mà bất ngờ, không nói nên lời. Vì cậu biết, rằng một trong những lý do khiến loài rồng trở nên hùng mạnh và vĩ đại, chính là tính thích ngao du của chúng. Chúng đi muôn nơi, đánh chiếm mọi thứ, xây dựng cho mình cả một đế chế riêng ở đó, trở thành bá chủ khiến tất cả phải run sợ.
Nhưng đấy là thời điểm lúc chúng đã trưởng thành, còn khi chúng chỉ có vài tuổi đầu, thì chẳng khác trẻ con mấy.
“Được rồi, nói chuyện thế thôi. Đi nào chú”
Nguyệt Long đi đến chỗ Yu đang đứng.
“Chú á??”
“Tôi sẽ tự đi trên chính con đường tôi đã chọn”
“Cô luyên thuyên cái gì thế. Có chuyện gì với cô vậy??”
“Tôi đồng ý theo chú, nhưng không phải tại chú ép tôi, mà là do tôi quyết định thực hiện nó. Tôi là bạn đồng hành của chú, còn chú là người bạn thân của tôi. Chốt nhé.”
“À…. Ừm, …Chốt”
“Từ giờ xin chỉ giáo nha, thưa chú”
Nguyệt Long nhanh chóng lại gần, nó đưa tay ra bắt, như thể những người thân đã xa nhau lâu chưa gặp. Yu thấy thật gần gũi, và cậu cảm thấy chẳng muốn phá hủy nó làm gì. Cậu khá thích sự tự nhiên, hòa đồng của bầy rồng. Mặc cho cậu gặp chúng, làm việc với chúng cũng chỉ do sứ mệnh của cậu đã đưa đẩy điều ấy diễn ra.
“Nhưng thực sự có một chút quen thuộc, một cái ấm lòng. Nghĩ lại… giống gia đình thật” Yu rưng rưng trong lòng.
“Tôi cảm ơn. Nhưng tôi không tốt như thế đâu. Mọi chuyển sắp diễn ra cũng không phải là trò đùa.”
Giọng cậu dường như tỏa ra mùi nặng nề. Cậu biết, mình phải đối mặt với điều gì, trẻ con sao, nó sẽ hóa thành ác thú cả thôi, khi chính nó dù vô tình, đang làm cả một hành tinh bị hủy diệt từng chút, từng chút một.
Người thân á, cậu chắc chẳng cần, vì trên cả mối tính sâu đậm đó, có thứ quan trong hơn rất nhiều, tính mạng của nhân loại. Cậu thề đây là lần luân hồi cuối cùng để chấm dứt Tận thế, để chiến thắng. Cậu phát chán vì nỗi cô đơn mỗi khi thất bại, gục ngã rồi. Cả tủi thân, mệt mỏi, gian truân nữa, quá nhiều.
“Nghe này, từ giờ trở đi, cô phải theo sát tôi mọi lúc, mọi nơi. Miễn là trong phạm vi quản lý và có thể bảo vệ được của tôi, thì cô được phép lui tới. Còn không, nếu cô cố tình phá vỡ quy tắc, cô lo mà tự xử một mình nhé, tôi chịu. Lúc đấy đừng kêu ca với trách móc, bảo tôi thất hứa hay gì.”. Yu Jitae tỏ vẻ nghiêm túc thấy rõ, cậu nói từng chữ, tững chữ một, thật chậm rãi, dường như đúng là vấn đề căng thẳng thật.
“…”
“Chốn nhân gian này người đông khách chật, khác xa với sự tự do của loài rồng bọn cô. Nên tất thảy đều muốn cô an toàn mà thôi, hy vọng cô sẽ hợp tác. Ok nha.”
Lời lẽ của Yu nghe cứ như một tên trộm đi dụ dỗ trẻ em vậy. Thật đáng sợ và đầy xấu xa. Nó bỗng tạo thành áp lực rất lớn cho Nguyệt Long, tay cô bắt đầu run run liên hồi, cảm giác bất an là khó tránh khỏi. Yu sau đó nắm lấy tay cô, cô chợt giật mình, thụt ngón tay lại, nhưng vẫn chừa ra ngón tay út.
“Ngươi hứa đi. Ngươi sẽ không bao giờ làm hại ta. Nói đi”
Thật dễ thương.
Yu cảm nhận rõ rằng cô ấy đang sợ, người cô lẩy bẩy mãi. Hình ảnh ấy trái ngược hoàn toàn so với sự hủy diệt và đáng sợ mà cậu từng biết của loài rồng.
“Cô yên tâm. Tôi hứa”
Cuối cùng, cả hai biến mất sau màn sương mờ ảo. Mọi thứ lại vắng lặng trên con đường trong đêm tối đó.
***
Buổi sáng hôm sau, …
Cuối tuần rồi, mọi thứ diễn ra vẫn bình thường, người đi lại, xe cộ đông đúc, tấp nập… Nhưng với Lực lượng Siêu Tân Tinh, cảm giác cả lũ đều mơ hồ và tuyệt vọng. Chẳng ai khác ngoài Jo Hosik, đúng, vì tên Jo Hosik mà nguyên đội phòng chống tội phạm đã tức chực nằm chờ bên ngoài đường như những kẻ ăn xin không hơn không kém để nuôi hy vọng bắt được hắn. Trông tệ hại làm sao.
Tình trạng của Yu Jitae cũng thế. Cậu ta đang xoay xở với đống tài liệu, thông tin về tên đấy, theo cách bất lực, chán chường.
“Vâng, tôi xin nhận lệnh, thưa ngài”
Yu Jitae cặm cụi từ nãy giờ, không biết cậu ta đang làm gì, mà phải dung đến tận bản sao của mình.
[Thi triển: Tái tạo cơ thể: Archduke (bậc SS)]
Cũng là được coi một kỹ năng khá hiếm mà ít người có, Tái tạo cơ thể cho phép người sử dụng có thể phân thân thành nhiều nhân bản, liên kết bằng tâm trí bên trong. Nhưng đối với những bản sao ấy, nó chỉ có thể được phép dùng tối đa 50% công lực của cơ thể gốc. Archduke chính là tên người đã sáng chế ra độc chiêu này, một ma vương cai quản dưới địa ngục.
Tất nhiên với sức mạnh vô đối ngay từ khi bắt đầu, Yu dễ dàng học được nó.
Cậu vẫy tay với nó, rồi đọc 1 câu lệnh: “Này, bản sao, đến Lair hộ tôi hôm nay nhé”. Bản sao lập tức di chuyển, hướng ngay về phía Học viện Lair. Còn Yu, cậu vắt chân lên ghế sofa rồi trầm ngâm đọc báo.
“Hừm, ra vậy, hừm…”
Từ trong phòng bên cạnh, Nguyệt Long từ từ bước ra, cô ấy đang mặc bộ đồ ngủ hình con mèo trong khá lạ mắt. Thì ra, do cậu nhường cô ấy ngủ trong phòng riêng của cậu, và cậu ngủ ghế sofa.
“Chào chú”
Mặc dù Nguyệt Long không rõ là mình có đang bị bắt cóc hay không, nhưng cô ấy có vẻ ngủ rất ngon tối hôm qua thì phải.
“À… Bữa sáng ăn gì vậy chú?”
“Bữa sáng á?”
“Thì tất nhiên, phải ăn chứ, chúng ta đã nhét vào bụng thứ gì hôm qua đâu”
“Chả nhẽ…”
“Đừng bảo tôi là chú nhịn ăn sáng từ trước đến giờ nhá”
“Cô làm như cô sống khỏe mạnh lắm vậy. Con nhà văn hóa hả?”
“Đúng, tôi phải nạp đầy đủ cả 3 bữa để đảm bảo chất dinh dưỡng nuôi cơ thể mình chứ.”
“Này, cô tầm phào vừa thôi, loài Rồng thì cần quái gì ăn với chả uống”
“Có thực mới vực được đạo, chú chưa nghe câu đó à. Ai chả sung sướng khi được ăn ngon mặc đẹp.”
Yu nghĩ ngợi một lúc, cậu ấy chả bao giờ bận tâm đến khái niệm “bữa sáng” hay “điều độ”, đối với cậu, vẫn còn nhiều việc khác đáng lo hơn nhiều.
“Thế đưa tôi về đây chắc không chỉ là thế này đâu thôi nhỉ. Chú muốn bàn chuyện gì đây?”
“À, thực ra chẳng to tát đâu. Chỉ là tôi muốn bảo cô cứ sống thoải mái như mọi khi”
“Cái gì? Thật á? Từ luật lệ, việc sinh sống, làm bếp, phụ trách các thứ, bộ tôi tưởng chú nói sẽ quản lý tôi mà. Sao lại…”
“Mấy chuyện đấy bỏ đi”
“Cái chú này, đừng ngủ nữa, nghe tôi nói rõ đã chứ?”
“Yên tâm đi. Chỉ cần cô sống như bình thường thôi. Mai sau tôi cũng sẽ đưa những người bạn của cô về ở cùng nữa”
“Thật luôn? Vậy tôi được ra ngoài chơi không?”
Yu gật đầu. “Nhưng cô phải đảm bảo khoảng cách đủ gần để nếu xảy ra chuyện gì, tôi vẫn có thể xử lý ổn thỏa.”
Cậu nghĩ ngợi. Việc một con rồng cứ che dấu mãi thân phận của mình, thì cũng chẳng phải điều gì quá an toàn và tốt đẹp cả.
“Nếu cô muốn tôi làm gì, cứ nói tôi biết. Tôi sẽ làm hết cho cô”
“Uây, ngầu dữ vậy”
“Đổi lại, đừng có lén lút làm chuyện gì sau lưng tôi đấy.”
“Bất kể là gì à?”
“Bất kể là gì.”
“Đi tắm hay đẻ con, đều phải báo lại cho chú hả?”
Yu ngớ người khiến Nguyệt Long cười mỉm:
“Tôi đùa thôi. Chứ thật ra tôi biết làm gì hôm nay rồi.”
“Cô định làm gì?”
“Đi mua sắm với người chú của tôi”
“Cái gì cơ?”
“Đã bảo là phải ăn sáng mà. Nhanh lên, tôi sẽ nấu cho chú.”
Yu giật mình vì chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Cứ như đang sống với mẹ cậu thật vậy.
*
Yu Jitae đành đến siêu thị với Nguyệt Long. Nhưng quên béng mất bộ đồ ngủ mà cô ấy đang mặc, đồng thời cả một nét mặc khác lạ so với người thường.
“Gì đây? Cặp đôi mới của showbiz à”
“Cô ta là diễn viên à?”
“Nhìn kìa, cậu ta trông thật đáng sợ.”
“Bơ đi con, hãy tránh xa cậu ta ra, lũ người xấu đấy.”
“…”
Đi đến đâu, ai ai cũng hướng ánh mắt của mình vào Nguyệt Long và Yu. Cậu nghe thấy rất rõ, tất cả lời khen chê đó, và cả sự xa lánh, kinh bỉ khi nhìn thấy cậu nữa.
Mua hết đồ xong xuôi, trên đường về nhà, Yu chợt tạt qua chỗ làm thẻ tín dụng để muốn mua hàng một cách nhanh chóng nhất, tránh sự nghi ngờ không đáng có. Đến nơi, mọi nhân viên đều ngơ ngác nhìn cậu và cô nàng.
Một giọng nói đầy ngạc nhiên từ đâu đấy phát ra:
“Ồ… Đây là bạn gái của ngài ạ?”
Yu Jitae đỏ mặt, cậu phớt lờ sang chỗ khác, cả Nguyệt Long cũng vờ chưa nghe thấy gì. Dù vậy thì đám đông vẫn nhìn cả hai chẳng rời mắt. Bị dồn vào chân tường, Yu buộc phải lên tiếng:
“Rồi, thế các ông có bán hàng cho tôi không để tôi còn về?”
“À, thưa ngài, cho chúng tôi thứ lỗi, xin mời ngài lựa hàng”
“Chỗ này bán thẻ tín dụng không?”
Giọng Yu bực tức thấy rõ
“D-Dạ đây ạ”
Tên bán hàng run rẩy, hắn chắc sợ hãi lắm. Yu cũng chẳng lạ gì, bởi cậu đã chứng kiến rất nhiều, tự do, yêu đời, rồi sau đó sợ hãi, căm phẫn, cuối cùng,… là Tận thế….
Gã bán hàng thấy thế liền né ánh mắt sắc lẹm của Yu, liếc sang Nguyệt Long:
“À, ừm, cô muốn đặt tên cô trên thẻ tín dụng là gì…?”
“Tôi á?”
“Cái giọng dễ thương làm sao…” gã bán hàng thì thầm
“Đúng, cô đấy, cô muốn đặt tên trên thẻ tín dụng là gì?”
“Tên à? T-Tên gì được ta”
Rồi Nguyệt Long nhìn Yu
“Mình suy nghĩ làm gì ta. Có 4 con rồng, thì đặt theo trình tự abc xyz gì đó cho dễ nhớ thôi”
…
“Này, ông hãy đặt tên là Bom cho tôi nhé”
Yu quả quyết, đắc trí.
“Ừm, mình thật sáng suốt, mấy đứa còn lại sẽ là Yeorm (mùa hạ), Kaeul (mùa thu) và Gyeoul (mùa đông). 4 mùa hả. Hừm, … quá tuyệt.”
“À, còn tên họ thưa ngài…”
“Yu nha”
“Tên họ mình kết hợp vào nữa, hoàn hảo.”
“Yu Bom ạ. Được rồi, của ngài đây”
“Trùng hợp nhỉ. Đúng 4 con rồng, thậm chí nếu chỉ 3 con thì cũng có thể đặt theo trò Kéo, Búa, Bao hoặc như 7 con sẽ đặt từ thứ 2 đến thứ 7. Mình thật sắc sảo” Yu vỗ ngực thầm tự hào.
Trước lúc trở lại nhà, cả hai còn mua thêm vài đồ nhu yếu phẩm cần thiết, Yu còn lập luôn thẻ ngân hàng ghi tên Bom cho chắc.
Cảm giác tiền xài như trút nước vậy, nhưng Yu chẳng cần quá bận tậm đến chuyện đó. Cậu giàu mà.
*
Về đến nhà, Nguyệt Long bỗng dung thấy hơi run rẩy, cô nhìn vào thẻ tín dụng, rồi lại nhìn Yu đang đi trước mình. Một con người thật to lớn.
Một con người đầy nguy hiểm.
Rất nguy hiểm.
Cậu ta chắc chắn là kẻ sát hại hàng loạt, hoặc có thể là một con bạo chúa, hoặc có thể là người đã từng sát hại tất cả dòng họ của mình.
Mãi nghĩ ngợi, Bom chợt ngộ ra điều gì đó khi cô tiếp tục nhìn vào thẻ ngân hàng.
***
Yu Bom (giới tính: nữ) xxxxxx-xxxxxxx
Địa chỉ: Số nhà 123-332, phường Nonhyeon, quận Gangnam, Thành phố Seoul.
***
“Bom??? Mùa xuân hả?”
Một mùa mà sự sống được lấp đầy trên Địa cầu, muôn loài hoa đua nhau chớm nở, muôn sắc xanh lan tỏa khắp thế gian, … Một mùa thật đẹp.
“Chắc cậu ta không phải người xấu đâu, mình nghĩ ngợi quá chăng. Nếu cậu ta là người xấu thì mình đã chẳng thể ngủ giấc ngon tối qua hay vui đùa như thế này rồi mà.”
Bom cứ nhìn chằm chằm vào Yu. Dẫu cho cô nàng vẫn còn sợ, nhưng dường như cô nhìn thấy niềm lạc quan, tốt bụng đâu đó từ bên trong anh chàng này, như thể tòa cung điện bị rỉ máu vậy.
Thế là Bom quyết định theo dõi tiếp tình hình…