Thế Giới Tĩnh Lặng, Vẫn Còn Có Anh - Chapter 12
- Home
- Thế Giới Tĩnh Lặng, Vẫn Còn Có Anh
- Chapter 12 - Khiến cô vui vẻ, cậu vẫn có thể làm được
Chương 12: Khiến cô vui vẻ, cậu vẫn có thể làm được.
Vừa rồi trên đường đến trung tâm thương mại, Bành Tịnh Dương chìm trong mạch suy nghĩ, tại sao Tần Dữ lại gọi hai cô gái này tới? Kết hợp với việc hôm trước Tần Dữ ăn tôm trong khay cơm của Bồ Thần, mỗi lần đến căng tin chỉ cần trông thấy Bồ Thần, Tần Dữ thể nào cũng gọi cô lại ngồi cùng bọn họ, còn không ngại giải toán cho cô, mặc dù trên danh nghĩa là cậu làm.
Cậu có lý do để nghi ngờ, Tần Dữ dường như có tình cảm với Bồ Thần.
Mặc dù cái suy nghĩ vẩn vơ này khiến cậu giật mình, nhưng trước giờ cậu vẫn luôn tin vào trực giác của mình.
Nếu người anh em của cậu đã tốn công tốn sức hẹn người trong lòng đi chơi, vậy thì cậu không thể không giúp một tay.
Vì để Tần Dữ và Bồ Thần có không gian riêng ở cùng nhau, Bành Tịnh Dương bỏ qua hiềm khích lúc trước, nói với Triệu Thù: “Đi, tìm trò nào đó chúng ta đấu với nhau.”
Trên phương diện học hành, Triệu Thù không đọ nổi Bành Tịnh Dương, nhưng nói đến chơi trò chơi, cô chưa từng ngán ai bao giờ: “Đấu thì đấu, đến lúc thua cậu đừng có mà lén lau nước mắt.”
Ba chữ sau giọng cô rất nhỏ, chỉ có Bành Tịnh Dương nghe thấy.
Kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng ai chịu thua ai.
Hai người tranh nhau đến quầy phục vụ đổi tiền.
Tần Dữ và Bồ Thần vẫn đứng tại chỗ cũ. Thấy Bành Tịnh Dương và Triệu Thù đi mất, cậu lại không thể lôi cậu ta về, đành liếc nhìn Bồ Thần, không biết cô có buồn không.
Bồ Thần đang nhìn máy gắp thú, say sưa đến nỗi ngay cả Bành Tịnh Dương và Triệu Thù đi lúc nào cô cũng không hay.
Cô đếm nhẩm trong miệng, đủ các loại máy gắp thú lớn nhỏ, tổng cộng có đến năm mươi lăm cái, xếp thành hai dãy, cực kỳ hoành tránh.
“Muốn chơi trò gì? Tôi chơi cùng cậu.” Giọng Tần Dữ đã dịu dàng hơn hồi sáng nhiều.
Bồ Thần lắc đầu, cô không phải trẻ con, không cần lúc nào cũng phải có người kè kè bên cạnh. Cô không muốn trò chuyện cùng người khác đa phần là vì cô sợ sẽ gây phiền phức cho người ta, dần dần sẽ khiến người ta chán ghét mình.
【Mình muốn gắp thú bông, cậu cứ đi chơi trò cậu thích đi. Mình gắp xong sẽ đi tìm cậu】Cô vốn định gõ chữ “tìm cậu” nhưng không hiểu sao lại chột dạ, cô sửa thành “các cậu” .
Tần Dữ nghe theo cô, cậu đổi rất nhiều tiền, tính đưa cho Bồ Thần một ít nhưng Bồ Thần không nhận, khăng khăng tự mình đổi lấy, cậu cũng đành bó tay.
Bồ Thần xem bảng giá, nạp càng nhiều tiền càng có lợi. Vừa rồi cô thấy Tần Dữ nạp hai ngàn tệ vào thẻ hội viên, Bành Tịnh Dương và Triệu Thù cũng làm thẻ hội viên rồi nạp một số tiền lớn vào đó.
Cô nghe nói nhà Bành Tịnh Dương và nhà Triệu Thù đều là dân làm ăn, ở khu biệt thự, còn nhà Tần Dữ càng khỏi phải nói, tính riêng chiếc xe kia đã là một khoản tiền mà rất nhiều người cả đời cũng không kiếm nổi.
Cô không thể so với họ được.
Nhưng đã là đi chơi thì cô cũng không nên làm họ cụt hứng, cô đổi một trăm tệ.
Bồ Thần cầm một chiếc giỏ nhỏ, hơn một trăm tệ chưa được nửa giỏ, cô không có hứng thú với những trò chơi khác, chỉ đi thẳng đến chỗ gắp thú.
Lần đầu cô chơi trò này, mới chơi nên chưa nắm được quy luật, máy này không gắp được lại chuyển sang máy khác, tiền trong giỏ ngày càng vơi đi nhưng cô vẫn chưa gắp được con thú bông nào.
Cuối cùng chỉ còn lại hơn hai mươi tệ, hai tay cô vẫn trống trơn.
Bồ Thần đứng trước máy gắp thú thân yêu, tự an ủi mình, chỉ là một con thú bông thôi mà, mua qua mạng cũng chẳng tốn bao nhiêu.
Lúc này trong lòng dường như có một giọng nói khác vang lên, mua và gắp không giống nhau, gắp được mới có cảm giác thành công.
Cô tự nhủ, gắp ba lần cuối, nếu không được nữa thì thôi.
Vận may cuối cùng cũng mỉm cười với cô, cô gắp trúng con thú bông mình thích.
Đang lúc cao hứng, cô chuyển sang máy gắp thú khác, mấy con thú bông trong này cũng là những loại mà cô thích.
Bồ Thần không biết rằng cái máy này hai phút trước mới có người gắp được, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể nào gắp trúng nữa.
Số xu còn lại trong giỏ ngày càng sụt giảm, sắp sửa cạn kiệt. Trong điện thoại của cô vẫn có gần một nghìn tệ, nhưng cô không nỡ đổi thêm tiền.
Trong vòng chưa đầy nửa tiếng, một trăm tệ đã sắp tiêu hết sạch. Cha bận rộn cả ngày chưa chắc kiếm nổi vài trăm tệ, một trăm tệ này không biết cha phải sửa bao nhiêu chiếc xe mới có thể kiếm đủ.
Mấy năm gần đây, nhà cô cũng tương đối dư dả, cô của cô từ khi đi làm, hàng năm đều đưa cho cha mấy vạn tệ, nhưng cha không đụng đến một đồng nào, gửi hết vào ngân hàng. Cha nói mình không có khả năng tích góp của hồi môn cho cô ấy, vậy nên số tiền này cứ giữ lại đó sau này khi cô lấy chồng sẽ đưa cho cô để cô mua những thứ mình thích.
Bồ Thần nhìn xu trong giỏ, quyết định không gắp thú nữa, nếu như tiêu hết xu rồi vậy thì sẽ không còn việc gì để làm, rồi sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng ba người kia.
Trước khi đi cha liên tục dặn, đi chơi không nên keo kiệt quá, bảo cô đừng có tiếc tiền.
Bồ Thần cuối cùng cũng ngừng gắp thú, cô phải giữ lại số tiền ít ỏi trong giỏ, để lát nữa khi gặp ba người họ, cô mới không xấu hổ.
Cô ngồi trước một cái máy trò chơi, xem hình ảnh liên tục thay đổi trên màn hình, giả vờ đang nghiên cứu cách chơi, nhưng mãi vẫn không nhét xu vào.
Mọi cử chỉ nét mặt của cô suốt nửa tiếng qua Tần Dữ đều nhìn thấy.
Khi nãy cô đứng trước máy gắp thú một lúc lâu, tay cầm tiền xu do dự không biết có nên tiếp tục nhét vào không, cậu nhìn mà không đành lòng.
Cậu hối hận vì đã đưa cô tới đây, biết thế đã dẫn cô đi chơi ở những nơi không cần tiêu tiền. Nhà cô chỉ có nguồn thu nhập từ tiệm sửa xe của cha cô, cô hiểu chuyện như thế, tất nhiên sẽ không tiêu xài phung phí.
Còn cậu, Bành Tịnh Dương và Triệu Thù đều đã quen xài tiền như nước.
Tần Dữ đứng dậy, bước đến chỗ máy gắp thú.
Cậu biết một mẹo nhỏ để gắp được thú bông, đó là chẳng có mẹo gì cả, cứ đứng đó gắp mãi đến khi nào gắp được thì thôi. Mỗi máy đều cài đặt một tỷ lệ, cứ liên tục gắp như thế sẽ đến lúc gắp trúng.
Nửa tiếng trôi qua, cậu gắp được năm con.
Phòng game có một cái túi chuyên để đựng thú bông, có thể đeo trên vai, cậu xin hai túi, định gắp hết những con thú bông nào xinh xắn.
Bồ Thần ngẩng đầu liền thấy bóng lưng cao cao đằng kia, cậu ấy cũng thích thú bông sao?
Bành Tịnh Dương và Triệu Thù quay lại. Vừa rồi hai người so kèo với nhau, Bành Tịnh Dương bị thua thảm hại, đi về lấy sức, tiện thể ngó xem Tần Dữ và Bồ Thần tiến triển đến đâu rồi.
“Đù, cậu chơi siêu thế!” Triệu Thù nhấc thử túi lên xem, đã gắp được con thứ sáu.
“Thành thật khai báo đi, có phải cậu có bạn gái ở Bắc Kinh không?” Con trai gắp thú bông ngoại trừ cho người mình thích ra thì không thể có lý do nào khác.
Bồ Thần đi tới đúng lúc nghe được câu này của Triệu Thù.
Tần Dữ đang chăm chú gắp thú bông, một lúc sau mới nói: “Phải.”
Trong lòng Bồ Thần bỗng nhiên hẫng một nhịp, không biết là cảm xúc gì. Nhưng cô nghĩ lại, cậu có bạn gái cũng không lấy gì làm lạ, đẹp trai như vậy mà không có bạn gái mới là không bình thường.
Dừng lại chưa đến ba giây, Tần Dữ nhấn nút, quay đầu nói với Triệu Thù: “Mấy người lận.”
Có đến mấy cô bạn gái lận.
Giọng điệu này của cậu khiến người ta cảm thấy như giấu đầu hở đuôi.
Rốt cuộc là có hay là không có nhỉ, Bồ Thần không dám chắc.
“Lại gắp được một con nữa!” Triệu Thù kinh ngạc hô lên.
Tần Dữ bỏ thú bông vào túi, tiếp tục đi đến một cái máy gắp thú khác, cậu lấy thẻ hội viên đưa cho Bành Tịnh Dương: “Không biết khi nào mới lại đến đây, các cậu tiêu hết xu trong này đi, để không cũng lãng phí.”
Bành Tịnh Dương và Tần Dữ chưa từng khách sáo với nhau, đến giờ Tần Dữ vẫn chưa làm thẻ trường, hai người vẫn dùng chung thẻ.
Triệu Thù thì càng không nề hà, cô quyết định để dành xu trong thẻ của mình đến kỳ nghỉ đông sẽ đến chơi, “Cảm ơn sếp Tần chiêu đãi nha. Thần Thần đi nào, chúng ta đi đổi xu.”
Bồ Thần ngại lấy quá nhiều, hoàn cảnh gia đình cô và Triệu Thù khác nhau, mình không có khả năng tài chính để mời lại, vô hình trung không còn tự tin để chơi thoải mái trước lời mời của người khác.
Cô lấy một ít cho có, chỉ dùng để gắp thú.
Họ chơi đến bảy giờ tối, Tần Dữ gắp được tổng cộng ba mươi lăm con thú bông, chia làm hai túi đựng.
Còn Bồ Thần cả buổi chiều chỉ gắp được hai con, nhưng cô đã rất hài lòng rồi.
Sắc trời dần tối, họ tách ra ở cổng trung tâm thương mại.
Cha Triệu Thù tới đón cô, Bành Tịnh Dương là hàng xóm với cô nên xin đi nhờ xe.
Bồ Thần vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng Triệu Thù và Bành Tịnh Dương rời đi, trong lòng cô nghĩ, Triệu Thù không về cùng mình vậy lát nữa trong xe chỉ có cô và Tần Dữ, e là sẽ ngại ngùng lắm.
Tần Dữ suy tư liếc nhìn Bồ Thần.
Trên đường về nhà, ghế sau của Bồ Thần có thêm hai túi thú bông, thỉnh thoảng cô lại nhìn một cái.
Không có Triệu Thù, trong xe rất yên ắng.
Điện thoại trong túi Bồ Thần rung lên, là tin nhắn của Tần Dữ. Cô ngẩng đầu liếc nhìn cậu, cậu ngồi ngay ngắn ở ghế phụ, bị lưng ghế che mất, cô chỉ thấy mỗi bờ vai của cậu.
Có thể là do có tài xế ở đây nên cậu không tiện nói trực tiếp.
【Ngày mai cậu muốn đi đâu chơi?】 Tần Dữ hỏi.
Bồ Thần lập tức từ chối:【Ngày mai mình phải đến nhà họ hàng, không có thời gian.】 Thật ra cô không đi đâu cả, chỉ là không muốn đi cùng với cậu ấy quá nhiều thôi.
Có lẽ cậu thật sự đã có bạn gái.
Còn một vấn đề nữa, gia đình ba người họ đều khá giả, đến chỗ nào chơi tiêu bao nhiêu tiền cũng được, nhưng cô không như thế, không thể ngày nào cũng đi chơi được.
Tần Dữ:【Hôm nay để cậu không vui, lần sau sẽ dẫn cậu đến chỗ khác chơi.】
Bồ Thần sợ Tần Dữ nhận ra tâm tình của mình, vội giải thích:【Không có đâu, mình chơi rất vui, cảm ơn cậu.】
Tần Dữ muốn nói vẻ thất vọng của cô hiện hết trên mặt kìa, chỉ là cô không nhận ra mà thôi. Nếu biết trước Bành Tịnh Dương sẽ kè kè bên Triệu Thù cả buổi chiều, cậu đã không rủ Triệu Thù đi cùng rồi.
Nhưng Triệu Thù là cô gái vừa xinh đẹp lại cởi mở, cho dù Bành Tịnh Dương thích cô thật, cậu không lấy làm lạ cho lắm.
Xe dừng lại ở đầu ngõ, bên trong đường hẹp khó quay đầu, Tần Dữ bảo tài xế không cần đi vào, cậu cởi dây an toàn, mở cửa bước xuống.
Bồ Thần ôm hai con thú bông mà cô gắp được. Tần Dữ lại cửa sau xe, lấy hai túi thú bông lớn kia xuống.
Bồ Thần rất ngạc nhiên. Tần Dữ vòng qua bên cạnh cô, “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
Bồ Thần:【Không cần đâu, cha mình còn ở tiệm.】Đoạn đường có vài chục mét, trên đường vẫn còn nhiều người qua lại, vả lại bây giờ mới hơn bảy giờ tối, thật sự là không cần phải đưa cô về.
Tần Dữ vác hai túi thú bông đi thẳng về phía trước.
Bồ Thần nhanh chân đuổi kịp,【Sao cậu không để mấy con thú bông này trên xe?】
Tần Dữ quay đầu nhìn cô, nói: “Tặng cho cậu mà để trên xe thì tặng kiểu gì.”
Bồ Thần vẫn canh cánh chuyện ở phòng game cậu nói mình có bạn gái, nên cô từ chối:【Cám ơn cậu, nhưng mình có thú bông rồi, cậu tặng cho bạn gái cậu đi.】
Tần Dữ: “Tôi chưa yêu bao giờ, lấy đâu ra bạn gái?” Cậu bỗng hiểu ra lý do tại sao Bồ Thần lại bảo mình tặng cho bạn gái, cậu giải thích: “Nếu không nói như thế thì Triệu Thù sẽ không tin, lại gặng hỏi nữa.” Có khi cô ấy còn cướp mất thú bông cậu gắp được nữa.
Nghe cậu nói không có bạn gái, Bồ Thần cảm thấy thật nhẹ nhõm, bước đi cũng trở nên nhanh nhẹn hơn, buồn rầu cả tối bỗng chốc tan biến.
Phía trước là tiệm sửa xe, bên trong đèn vẫn sáng rực.
Tần Dữ dừng chân, đứng đối mặt với Bồ Thần, cậu đưa hai túi thú bông cho cô: “Tôi không thích mấy thứ đồ chơi nhồi bông này, gắp cho vui thôi ấy mà, cầm về thể nào mẹ tôi cũng quăng đi, bà ấy không thích bày những thứ này trong nhà, cậu giúp tôi giữ chúng nhé.”
Dưới ánh đèn đường, cậu thấy trong mắt Bồ Thần không còn buồn bã, nỗi thất vọng trên mặt cô khi nãy đều biến mất, khóe mắt cũng có ý cười.
Thì ra thú nhồi bông có thể chữa lành mọi nỗi buồn của cô.
Bành Tịnh Dương không thích cô, cậu cũng hết cách, chẳng thể giúp được gì. Nhưng khiến cô vui vẻ, cậu vẫn có thể làm được. Sau này cậu sẽ thường xuyên dẫn cô đi gắp thú bông, nghe nói thú bông trong máy gắp thú sẽ thay đổi liên tục, mãi mãi cũng không gắp hết.
Cậu sẽ có thể cùng cô đi gắp bất cứ lúc nào.
- Home
- Thế Giới Tĩnh Lặng, Vẫn Còn Có Anh
- Chapter 12 - Khiến cô vui vẻ, cậu vẫn có thể làm được