Thế Giới Tĩnh Lặng, Vẫn Còn Có Anh - Chapter 16
Chương 16: Cậu nhớ cô thích gì
Lúc nhìn thấy Triệu Thù ở trước cửa thư viện, Bồ Thần khẽ thở phào trong lòng, có Triệu Thù ở đây, bầu không khí chắc chắn sẽ không tẻ nhạt, không cần lo sẽ ngượng ngùng khi không có chuyện để nói nữa.
Ngồi xe trên đường tới đây, cô và Bành Tịnh Dương chỉ trò chuyện đôi ba câu, hai người không thân lại không có gì để nói với nhau mà ở cùng nhau thì đúng là một cực hình.
Bồ Thần từ xa vẫy tay với Triệu Thù.
Ba người vào sảnh thư viện.
“Thần Thần, mình mang cặp sách giúp cậu nhé.” Triệu Thù nhiệt tình không cho Bồ Thần có cơ hội từ chối, gỡ cặp sách trên vai cô xuống rồi đeo vào, “Ôi mẹ ơi, cậu đựng sắt trong này đấy à? Sao nặng thế.”
Bồ Thần ngượng ngùng cười:【Có mấy quyển sách của thầy Tôn.】 Cô đưa tay ra, muốn đỡ lấy tự mình đeo.
Triệu Thù khoát tay, luôn miệng giải thích: “Mình đeo giúp cậu để cậu còn cao lên chứ, lỡ nó đè cậu không cao lên được thì tai hại lắm đấy.”
Triệu Thù là bạn nữ cao nhất trong lớp, đi chân trần cô cao 1m71, dáng người hơi gầy, mặt lại nhỏ, khiến người ta có cảm giác nhỏ nhắn xinh xắn.
Nhưng đây chỉ là cảm giác của riêng cô mà thôi.
Mỗi lần Bành Tịnh Dương nghe cô nói mình nhỏ nhắn xinh xắn, toàn thân cậu đều nổi da gà.
Bồ Thần cũng không thấp, nhưng đứng cạnh Triệu Thù vẫn thấp hơn sáu bảy xăng ti mét.
Bồ Thần hôm nay mặc một chiếc áo phao ngắn màu trắng, tóc búi gọn, làm nổi bật chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp. Vẻ đẹp thanh thoát ấy khiến người ta có cảm giác muốn bảo vệ, Triệu Thù cảm thấy mình giống như cô chị gái vậy, nên chăm sóc tốt cho Bồ Thần.
Đến phòng đọc ở tầng ba, ngoại trừ mấy nhân viên đang đứng tụm lại tám chuyện thì không còn ai khác.
Trong phòng đọc ấm áp dễ chịu, Bồ Thần cởi áo phao ra, khoác lên lưng ghế.
Vừa rồi Bồ Thần khoác áo phao bên ngoài, Triệu Thù không để ý logo và hình vẽ trên áo nỉ dài tay màu trắng của cô, lúc này đột nhiên trông thấy, bỗng chốc phấn khích: “Cái áo nỉ được hợp tác sản xuất này mình săn còn không được á! Thần Thần, cậu mua ở đâu thế?”
Bồ Thần không biết hợp tác sản xuất là gì, cũng không để ý lắm,【Cô của mình mua cho mình.】
Lần trước về nhà cô mua cho cô rất nhiều quần áo mùa đông, riêng áo phao có đến ba chiếc, cô nói kiểu nào cũng đẹp, vì mắc chứng khó chọn lựa nên cô mua cả ba.
Còn về chiếc áo nỉ này, cô chỉ thấy nó thích hợp mặc trong phòng điều hoà, độ dày vừa vặn, nên hôm nay mới mặc trong áo phao, không nghĩ là hàng hợp tác sản xuất.
Nói đến cô của Bồ Thần, Triệu Thù có ấn tượng khá sâu sắc. Trước cổng trường cô có gặp cô ấy một lần, từ đó nhớ mãi không quên, cô ấy rất giống Bồ Thần, cực kỳ xinh đẹp.
Trong mắt Triệu Thù, Bồ Thần là cô gái đẹp nhất trường, đặc biệt là đôi mắt biết nói chuyện ấy, ẩn chứa hết thảy những điều đẹp đẽ trên đời.
Không chỉ có cô, các bạn nam trong lớp mỗi lần nhắc đến đều rất tiếc nuối, nếu không phải Bồ Thần không nói được, tính cách lại có hơi lầm lì, không mấy hòa đồng thì không biết có bao nhiêu người theo đuổi cô nữa.
Triệu Thù lấy trong túi ra mấy thanh sô cô la nhét vào túi áo Bồ Thần, còn mình bóc một thanh bỏ vào miệng, hỏi: “Cô tụi mình kết hôn chưa thế?”
Bồ Thần lắc đầu, cô rất mong cô của mình có thể gặp được một người thấu hiểu cô ấy.
Triệu Thù vẫn đang nhai sô cô la: “Không biết gu của người đẹp như cô mình như thế nào nhỉ.”
Bồ Thần cũng muốn biết, cô chưa từng gặp bạn trai của cô mình. Trước đây cô có tò mò hỏi thử, nhưng cô ấy nói không có, ngày nào cũng chỉ mơ gặp được tổng tài bá đạo.
Cô biết cô ấy nói như vậy chỉ là đùa cô thôi, viện cớ đánh trống lảng ấy mà.
Cô ấy đã không muốn nói nhiều thì cô sẽ không hỏi nữa.
Triệu Thù trước giờ vẫn miệng mồm nhanh nhảu, hễ vui vẻ đều sẽ bộc lộ ra: “Mình muốn làm bà mối ghê, giới thiệu cô ấy với Lục nam thần của mình, Thần Thần, cậu không cảm thấy hai cô chú rất xứng đôi sao?”
Trong nháy mắt Lục Bách Thanh từ nam thần trở thành chú.
“Triệu Thù, cậu có thể nào tìm sách đọc đi được không?” Bành Tịnh Dương ngang nhiên ngắt lời cô, bất lực nói: “Cậu cứ nói không ngừng nghỉ, cậu bảo Bồ Thần học kiểu gì?”
Triệu Thù bị nhắc nhở liền trừng mắt với Bành Tịnh Dương.
Bồ Thần mỉm cười:【Không sao đâu, không ảnh hưởng gì cả.】
Nhờ có Bành Tịnh Dương nhắc, Triệu Thù mới nhớ ra Bồ Thần đến phòng đọc là để làm bài tập, không giống như cô, chỉ giả vờ lấy sách đọc để giết thời gian.
“Thần Thần, mình đi nghịch sách hộ cậu nhé.” Cô cầm điện thoại, chậm rãi đi về phía giá sách.
Triệu Thù không có hứng thú với đống sách báo, tạp chí trong phòng đọc, giá mà là tiểu thuyết ngôn tình thì tốt. Cô lấy đại một quyển tạp chí trên giá sách cầm về.
Lật vài trang tạp chí, Triệu Thù đọc không vào, yên lặng nằm bò trên bàn. Vì quá buồn bực, cô giở một tờ đề của Bồ Thần ra, tiện thể cầm luôn giấy nháp.
Bành Tịnh Dương liếc cô, hỏi: “Cậu định làm gì?”
Triệu Thù đưa điện thoại cho cậu: “Chụp hộ tôi mấy tấm, tôi muốn cho tất cả mọi người trong vòng bạn bè của tôi biết, tôi cố gắng học hành thế nào, tưởng tăng một hạng là dễ lắm sao.”
Cô lấy ra một cây bút trong túi bút của Bồ Thần, cúi đầu vẽ vời vào giấy nháp, ra dáng chăm chỉ học tập.
Tạo tư thế xong xuôi, Triệu Thù ra hiệu nói: “Được rồi, cậu chụp đi.”
Bành Tịnh Dương cạn lời, nhưng nếu không chụp giúp cô, cô sẽ không để cậu yên.
Cậu mở máy ảnh, chụp qua loa mấy tấm.
Triệu Thù giật lại điện thoại, nhìn ảnh chụp, cũng tàm tạm.
Cô chọn hai tấm tạm chấp nhận được đăng lên vòng bạn bè, kèm ghi chú: Không nghĩ có một ngày mình cũng có thể say sưa học bài đến nỗi không phát hiện ra có người chụp lén (mặt cười che mặt)
Trạng thái vừa cập nhật nên chưa có ai bình luận, cô làm như diễn viên, tự biên tự diễn, giả bộ trả lời người ta:【Ừ, đúng rồi, đang ở phòng đọc trong thư viện nè, rủ các bạn đến học cùng.】
Chuyện cô đến thư viện vào ngày nghỉ nhất định phải thông báo cho cả thế giới biết.
Một lúc sau, Tần Dữ nhấn like cho cô.
Cậu còn để lại bình luận:【Cậu ở cùng Bồ Thần à?】
Triệu Thù:【Phải, bọn tôi đều là những con người chăm chỉ học hành mà.】
Bành Tịnh Dương vẫn đang giảng bài cho Bồ Thần, Triệu Thù rảnh đến khó chịu, nếu hôm nay Tần Dữ đi, biết đâu cô lại có thêm một học sinh kém để trò chuyện cùng.
Cô hỏi Tần Dữ:【Cậu có tới không? Chúng ta giám sát nhau học tập.】
【Không, không rảnh.】
Lúc này Tần Dữ đã đến nhà Lục Bách Thanh, cậu cởi áo khoác treo lên.
Lục Bách Thanh đóng cửa lại, “Tạp chí cháu cần chú tìm sẵn cho cháu rồi, để ở phòng khách đấy.”
Tần Dữ đáp lại, đi tới phòng khách.
Căn nhà hơn 300 mét vuông, một mình Lục Bách Thanh ở, được trang hoàng bằng gam màu lạnh, nhìn sơ qua không có chút hơi ấm nào.
Lục Bách Thanh cầm một chai nước soda đưa cho cậu, nhìn cậu nói: “Có chuyện gì vui thế?”
Tần Dữ giả bộ ngu ngơ: “Không hiểu chú đang nói gì.”
Lục Bách Thanh vạch trần: “Bình thường thấy chú mặt đều xị xuống cứ như chú nợ tiền cháu ấy. Hôm nay miệng cháu sắp vểnh tận lên trời rồi.”
Tần Dữ không nói tiếp, chính cậu cũng không biết mình hớn hở ra mặt như vậy từ lúc nào. Triệu Thù hôm nay cũng đi thư viện, vậy là không phải chỉ có mình Bồ Thần và Bành Tịnh Dương.
Không hiểu sao tâm trạng cậu vui lên hẳn.
Lục Bách Thanh tựa vào bàn đảo*, hỏi: “Không phải cháu nói cháu nghĩ thông suốt rồi à, hôm qua sao lại cãi nhau với cha cháu thế?”
*Bàn đảo còn được gọi là bếp đảo, đảo bếp, là chiếc bàn dài thường đặt ở vị trí trung tâm, cân đối với phòng bếp, để thực phẩm, món ăn hoặc trang trí làm quầy bar nhỏ trong nhà.
Tần Dữ: “Không phải cãi nhau, chỉ là chuyện không về ăn tết thôi, cha cháu cứ quan trọng hóa vấn đề.”
Lục Bách Thanh hơn cậu mười mấy tuổi, lại là bề trên của cậu, có nhiều chuyện cậu không thể tâm sự với một người ở độ tuổi như Lục Bách Thanh. Để một người ba mươi tuổi hiểu được một đứa trẻ mười sáu tuổi quả thực rất khó.
Lục Bách Thanh giống như nói chuyện phiếm: “Cháu nói quyết định kỳ sau sẽ học hành tử tế, vậy khi vào học cháu có dự tính gì?”
Tần Dữ hiểu ý, “Có chuyện gì chú cứ nói đi.”
Tần Dữ đã hiểu thì Lục Bách Thanh cũng không lòng vòng, “Cháu có tham dự cuộc thi năm sau không?”
Tần Dữ không trả lời mà hỏi lại: “Mẹ cháu bảo chú hỏi à?”
Lục Bách Thanh không phủ nhận, nói: “Nếu bỏ lỡ lần nữa thì không xin vào được trường cháu muốn đâu.” Muốn xin vào trường danh tiếng phải có cơ sở nền tảng vững chắc, tham dự kỳ thi quốc tế là một trong những con đường đó.
Tần Dữ khẽ ngửa cổ uống nước, không đáp lại Lục Bách Thanh.
Tốt nghiệp cấp ba xong sẽ ra nước ngoài du học, học trường nào, ngành nghề gì, cha mẹ cậu đã lên kế hoạch đâu vào đó. Bỏ lỡ cuộc thi năm lớp mười, tạm thời chuyển đến Tô Thành học tiếp cấp ba chỉ là một việc ngoài dự liệu trong cuộc đời cậu.
Gặp được Bồ Thần cũng là một chuyện nằm ngoài dự liệu.
Lục Bách Thanh được nhờ vả nên đành phải hết lòng lo chuyện người khác, “Kỳ nghỉ đông này nếu cháu rảnh thì chuẩn bị đi là vừa, cháu bỏ bê mất nửa năm ôn đề, để gia nhập đường đua cần mất một khoảng thời gian đấy.”
Thái độ Tần Dữ vẫn dửng dưng: “Nói sau đi.”
“Cháu xem tạp chí đi, chú đi thu dọn hành lý về Bắc Kinh mấy ngày.” Lục Bách Thanh vừa nói vừa đi về phòng ngủ.
Tần Dữ ngẩng đầu: “Chú ở Bắc Kinh mấy ngày?”
Lục Bách Thanh: “Khoảng ba bốn ngày, chắc chắn sẽ quay lại trước tết. Về xử lý một số chuyện công ty rồi về nhà thăm ông cụ nữa, không lại nói chú bất hiếu.”
Tần Dữ cười nhạo: “Chú về nhà hay không cũng thế thôi. Dựa theo chuẩn mực nhà chú, chú không nghe theo cuộc hôn nhân được gia đình sắp đặt mà đến Tô Thành làm giáo viên, đấy chẳng phải là tội bất hiếu nặng nhất à.”
Lục Bách Thanh quay đầu, “Lần sau cháu về Bắc Kinh, đến nhà chú xem ông cụ dạy bảo thì cứ bắt bẻ nhiều vào, tốt nhất là chặn họng để ông cụ khỏi nói được lời nào hộ cái.”
Tần Dữ: “…”
Lục Bách Thanh đi vào phòng ngủ.
Tần Dữ đặt chai soda xuống, xem tạp chí, tập san cả năm ngoái đều được xếp chồng chất trên bàn uống nước.
Cậu hiểu hết nội dung trong tạp chí, nhưng cậu đọc rất chậm, phân nửa thời gian đều mất tập trung.
Buổi chiều, Tần Dữ cùng Lục Bách Thanh đi siêu thị mua sắm đồ tết, cậu không thích đi dạo siêu thị, không hiểu sao Lục Bách Thanh cứ ép cậu phải đi.
Gần cuối năm, mấy hôm nay người đi siêu thị đông nghìn nghịt, giống như đi mua đồ miễn phí vậy.
Lục Bách Thanh đến khu bán đồ tươi sống mua ít rau, thầy nói với Tần Dữ: “Cháu muốn ăn gì thì tự chọn đi.”
Tần Dữ hỏi: “Món gì chú cũng biết nấu à?”
Lục Bách Thanh: “Không quá phức tạp thì nấu được.”
Tôm om dầu chắc không tính là phức tạp đâu nhỉ?
Tần Dữ cầm hai hộp tôm bỏ vào xe đẩy.
Hồi Tần Dữ học ở Bắc Kinh, Lục Bách Thanh rảnh rỗi sẽ dẫn cậu đi ăn, Tần Dữ thích ăn món gì Lục Bách Thanh không nhớ rõ, nhưng món Tần Dữ không thích ăn, thầy lại nhớ như in.
Thầy nhìn về phía Tần Dữ, tò mò hỏi: “Không phải cháu không ăn cá với tôm à?”
Tần Dữ: “Hồi trước không phải chú rất ngại giảng bài cho người khác sao?”
Người ngại nhất là giảng bài cho người ta cuối cùng lại trở thành giáo viên.
Không ai tiếp tục đề tài này.
Hai người đi lượn lờ khu đồ ăn vặt.
Tần Dữ bây giờ hầu như không ăn đồ ăn vặt, “Chú mua mình chú đi, mua cho cháu mấy thứ đồ uống là được.”
Cánh tay Lục Bách Thanh bị người ta đụng vào, siêu thị đông người, thầy tưởng có ai đó không cẩn thận đụng phải nên không quay đầu nhìn, đưa tay với đồ uống trên kệ hàng.
Lát sau, cánh tay lại bị lắc nhẹ.
Lúc này Lục Bách Thanh mới quay đầu, không nghĩ là Bồ Thần và Bồ Vạn Lý, thầy cười cười: “Hai cha con cũng đi dạo siêu thị à?”
Bồ Thần cười gật đầu.
Lục Bách Thanh trò chuyện cùng Bồ Vạn Lý, Tần Dữ đứng bên cạnh Bồ Thần, liếc nhìn cô. Cô hẳn là rất thích màu trắng, lần trước đi phòng game cũng mặc áo phao màu trắng, nhưng kiểu dáng khác với hôm nay.
Trong nhóm chat bốn người có tin nhắn, Triệu Thù gửi mấy tấm cô đi ăn cùng Bành Tịnh Dương ở một nhà hàng mới mở năm ngoái, đồ ăn rất được, cô chụp mấy món đề cử gửi vào nhóm.
Tần Dữ hỏi Bồ Thần: “Sáng nay không phải cậu đi thư viện với họ à, sao không đi ăn cùng họ?”
Bồ Thần:【Bành Tịnh Dương giảng bài cho mình xong là mình đi về luôn.】
Tần Dữ xem ảnh Triệu Thù gửi trong nhóm, nói với cô: “Có món tôm om dầu cậu thích ăn đó.”
Bồ Thần ngạc nhiên, không ngờ cậu còn nhớ món cô thích.
Lúc Tần Dữ ngước mắt nhìn cô, ánh mắt khó tin của cô đang quan sát cậu, bị cậu bắt được, Bồ Thần lúng túng vội cúi đầu nhìn điện thoại, che đi sự bối rối,【Mình cũng nghe nói món tôm ở nhà hàng này ngon, hôm sau có dịp sẽ đi ăn.】
Tần Dữ gật đầu, hỏi cô: “Bài tập nghỉ đông làm được nhiều chưa?”
Bồ Thần:【Không nhiều lắm, hai tờ đề tiếng Anh của cậu mình chưa có làm. Cậu sốt ruột lắm à? 】
Lục Bách Thanh đang đứng kế bên, Tần Dữ gõ chữ trả lời cô:【Không vội đâu, đến hôm vào học cậu làm xong đưa tôi là được. Cậu làm bài tập giúp tôi, tôi mời cậu ăn cơm nhé.】
Tần Dữ hẹn ngày với cô trước:【Hôm nào cậu rảnh? Ngày mai hay là bữa kia?】đi luôn nhà hàng hôm nay Bành Tịnh Dương và Triệu Thù đi.
Cô thích món tôm om dầu ở đó, vậy cậu sẽ dẫn cô đi ăn.