Thế Giới Tĩnh Lặng, Vẫn Còn Có Anh - Chapter 19
- Home
- Thế Giới Tĩnh Lặng, Vẫn Còn Có Anh
- Chapter 19 - Nếu đã thích thì tại sao không theo đuổi?
Chương 19: Nếu đã thích thì tại sao không theo đuổi?
30 tết, Bồ Thần ngủ đến 9 rưỡi vẫn chưa dậy, cô trở mình ngắm nhìn những con thú bông trên giá sách.
Chiều qua tiệm sửa xe đã đóng cửa nghỉ tết, hôm nay không gặp được Tần Dữ, cô không có động lực dậy sớm.
Mấy ngày nay cô đều ở tiệm sửa xe cùng làm bài tập, cùng ăn trưa với Tần Dữ.
Tần Dữ có hơi khác so với trước kỳ nghỉ, thỉnh thoảng có vẻ lười biếng mất tập trung, nhưng khi chép đáp án của cô lại cực kỳ chăm chú, trong lúc chép, cậu còn sửa cho cô một lỗi sai nhỏ, đó là thiếu dấu chấm cuối câu trong bài.
“Nhìn xem cậu cẩu thả thế nào.”
Cô không biết có phải do ảo giác hay không mà cậu nói chuyện nhẹ nhàng với cô hơn trước.
Khoảng thời gian ở cùng cậu, mọi thứ xảy ra tựa như một giấc mơ.
Thậm chí còn đẹp hơn cả mơ, khiến cô không muốn tỉnh lại.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Bồ Thần quay đầu lại, là cô của cô.
Bồ Văn Tâm mang quần áo mới cho cô, “Thần Thần, dậy thôi nào, thử quần áo xem có phù hợp không.”
Bồ Thần mò điện thoại trên tủ đầu giường, vội vàng gõ chữ:【Không phải cô bảo lần này chỉ mua cho con có một bộ thôi sao? Đâu ra một bộ mới nữa vậy ạ?】
Bồ Văn Tâm cười nói: “Con biết cô mắc chứng khó lựa chọn mà, hai bộ đều đẹp, cô phân vân mất cả nửa tiếng đồng hồ vẫn không quyết định được nên chọn bộ nào, đành phải mua cả hai bộ thôi. Quần áo thì bao nhiêu cũng không thừa, hôm nay con mặc bộ này, mai mùng một đầu năm lại mặc bộ kia.”
Bồ Thần tung chăn ngồi dậy:【Đây là bộ thứ năm trong mùa đông năm nay rồi, nhiều quá, đến khi đi học con chỉ được mặc đồng phục thôi, mua nhiều thế lãng phí lắm cô à.】
“Mặc đẹp thì lãng phí gì chứ.” Bồ Văn Tâm đưa váy cho cô, “Mặc nhanh đi, đừng để bị lạnh.” Cô búi gọn mái tóc dài của Bồ Thần lên.
Từ khi chị dâu mất, cô xem Bồ Thần như con gái mình, ngày cô còn nhỏ, anh chị cũng đều đối xử tốt với cô như thế.
Sau khi cha mẹ qua đời, cô sống với gia đình anh chị, chị dâu vừa dịu dàng lại giỏi giang, hồi đó mua căn nhà này là để cô có nơi học cấp hai và cấp ba thoải mái hơn.
Khi ấy điều kiện gia đình chẳng khá giả gì nhưng từ cái ăn đến cái mặc, chị dâu đều dành cho cô những thứ tốt nhất, từ tiểu học đến khi lên đại học, cô chưa từng thấy thua kém bất cứ thứ gì về mặt vật chất.
Bây giờ cô có năng lực rồi, đương nhiên phải dành cho cháu gái những điều tốt đẹp nhất.
Bồ Thần thay váy, đứng soi trước gương bên vách tường, ngày thường đi học cô không có dịp nào để mặc váy cả.
Tiếc là hôm nay tiệm sửa xe không mở.
Bồ Văn Tâm đưa cho cô một chiếc áo lông cừu hở cổ, “Trong nhà ấm nên khoác áo này là hợp lý.”
Cô trò chuyện cùng cháu gái: “Nghe cha con nói, mấy hôm nay bạn cùng bàn con ngày nào cũng đến tiệm, học lực cậu ta thế nào?”
Bồ Thần không nói Tần Dữ xếp hạng chót, cố gắng nói tốt cho cậu:【Không giỏi lắm nhưng cậu ấy được cái chăm chỉ học hành, cậu ấy là cháu của thầy Lục đó ạ.】
Bồ Văn Tâm thường nghe anh trai nhắc đến thầy Lục, chủ nhiệm lớp Bồ Thần, đối với họ Lục này, cô luôn có thứ cảm xúc khó nói thành lời.
Cô lập tức chặn đứng mạch suy nghĩ, nói tiếp: “Năm sau cô phải mời nhà thầy Lục bọn con ăn bữa cơm mới được, nửa năm nay cô bận quá nên không để ý.”
Bồ Thần tự động hiểu rằng, nhà thầy Lục bao gồm cả Tần Dữ, cô nói với cô mình:【Đến lúc đó con đi với cô nhé.】
Bồ Văn Tâm lại giường gấp chăn cho Bồ Thần, nói: “Chắn chắn con phải đi rồi, cả anh hai nữa, cô không quen thầy Lục, sợ không có chuyện gì để nói.”
Bồ Thần định lát nữa hẹn ngày giờ với Lục Bách Thanh.
Bồ Văn Tâm quay đầu nhìn cô: “Hôm nay anh không nấu bữa sáng, đang bận làm cơm tất niên, cô đi làm ly sữa nóng và rán trứng cho con nhé?”
Bồ Thần:【Thôi ạ, con ăn linh tinh cũng được, lát nữa ăn cơm tất niên luôn.】
“Cũng được.” Bồ Văn Tâm giục: “Nhanh đi rửa mặt đi.”
Thu dọn phòng xong, Bồ Văn Tâm kéo rèm cửa sổ ra rồi mở cửa sổ cho thông gió, cô đứng thất thần mấy giây, nhớ tới giao thừa năm ấy.
Đang suy nghĩ miên man, dưới lầu có còi ô tô khiến cô giật mình bừng tỉnh.
Anh trai đang bận rộn một mình trong bếp, dặn cô không được đi vào, vì phòng bếp toàn mùi dầu khói.
Bồ Văn Tâm lấy một quyển danh tác từ trên giá sách của cháu gái, đi ra phòng khách đọc.
Bồ Thần rửa mặt xong, bưng một cốc nước ấm đi theo Bồ Văn Tâm ngồi xuống,【Cô ơi, lát nữa con sẽ gửi tin nhắn chúc mừng năm mới thầy Lục, tiện thể hỏi xem qua năm hôm nào thầy có thời gian.】
Bồ Văn Tâm gật đầu: “Được đó.” Cô nghiêng người, lấy một túi bánh quy trong đĩa đồ ăn vặt trên bàn rồi bóc ra cho cháu gái: “Ăn miếng lót dạ đi, không thể để bụng đói được.”
Lúc cô lật đống đồ ăn vặt lên mới để ý thấy hai túi râu bạch tuộc nướng nằm phía dưới, bật chợt có hơi hoảng hốt.
Kể từ ly hôn với Lục Bách Thanh, cô không còn ăn món này nữa.
Quá khứ giống như nước lũ ùa về, hoàn toàn bủa vây lấy cô.
Đã rất lâu rồi cô không nghĩ đến Lục Bách Thanh, vả lại cũng không dám nghĩ đến anh.
Có lẽ anh đã tái hôn rồi, hồi cô còn chưa ly hôn với anh, nhà họ Lục đã liên tục tạo áp lực, ép anh phải nhanh chóng ly hôn, rồi cưới người mà anh nên cưới.
Nói không chừng, anh đã làm cha rồi cũng nên.
【Cô ơi, thầy Lục không trả lời, chắc là không nhìn thấy.】Bồ Thần đưa điện thoại cho cô xem.
Bồ Văn Tâm liếc nhìn ảnh đại diện của thầy Lục, là một tấm hình chụp phong cảnh Tô Thành, không có gì đặc biệt. Cô đáp: “Hôm nay giao thừa, hẳn là thầy Lục rất bận.”
Lục Bách Thanh không bận gì cả, cũng đã đọc tin nhắn của Bồ Thần. Thầy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại cho đến khi Tần Dữ bưng cho thầy một cốc cà phê nóng.
“Chú vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào sao?” Tần Dữ ngồi xuống đối diện thầy, hỏi: “Chú đến Tô Thành làm thầy giáo, rốt cuộc là để quay lại với vợ cũ hay là để bù đắp thiệt thòi mà chú đã gây ra cho cô của Bồ Thần?”
Lục Bách Thanh hất cằm về phía đống tạp chí trên bàn: “Lo xem tạp chí đi.”
Tần Dữ còn tâm trí nào mà xem tạp chí, cậu sốt ruột thay Lục Bách Thanh: “Tóm lại cô có biết chú chính là chủ nhiệm lớp Bồ Thần không thế?”
Lục Bách Thanh nhìn thẳng: “Cháu vừa gọi Văn Tâm là gì?”
Tần Dữ: “. . . Cháu không gọi gì cả, cháu nói là cô của Bồ Thần, chú bị mất tập trung nên nghe nhầm đấy.”
Bỗng nhiên Lục Bách Thanh cũng không xác định được vừa rồi mình nghe là cô của Bồ Thần hay là cô* nữa.
*Cô ở đây là từ 姑姑, cách xưng hô với cô ruột của mình
Tần Dữ lại hỏi Lục Bách Thanh lần nữa, có phải Bồ Văn Tâm đã biết thầy chính là thầy Lục hay không.
Lục Bách Thanh: “Chắc là không biết đâu.” Nếu biết thầy chính là chủ nhiệm lớp Bồ Thần, với tính cách của Văn Tâm hẳn sẽ không mời thầy ăn cơm.
Tần Dữ trầm ngâm một lát, khéo léo nói: “Cô của Bồ Thần chỉ là tạm thời không biết chú là Lục Bách Thanh thôi, có thể vì cô ấy ngày thường bận quá nên không để ý nhiều, bây giờ khác rồi, nghỉ ở nhà rảnh rỗi, biết đâu họ trò chuyện một lúc sẽ nhắc đến tên chú, tuổi của chú, nhà chú ở đâu thôi, chú nghĩ mình có thể giấu được bao lâu?”
Lục Bách Thanh nhìn Tần Dữ: “Cháu muốn nói gì?”
Ý Tần Dữ là: “Hay là chúng ta đến nhà Bồ Thần đón giao thừa đi? Càng đông người càng vui. Vả lại chuyện giữa chú và cô của Bồ Thần không phải cứ để lâu là có thể giải quyết được đâu.”
Lục Bách Thanh: “…”
Thầy xoa hai bên thái dương, tỏ ý Tần Dữ đừng nói nữa.
Đến khi bình tâm lại, Lục Bách Thanh trả lời Bồ Thần:【Qua năm thầy đưa Tần Dữ đi du lịch nước ngoài, sẽ về trước khi vào học, thay thầy gửi lời cảm ơn đến cô của em nhé, thầy là thầy giáo của em, quan tâm học sinh là chuyện nên làm, mọi người không cần quá chú trọng đâu.】
Lục Bách Thanh đặt điện thoại xuống, dặn dò Tần Dữ: “Trước khi trở lại trường cháu không được đến tiệm sửa xe nhà Bồ Thần nữa.”
Tần Dữ ngập ngừng: “Ý chú là sao?”
Lục Bách Thanh khuấy cà phê, chần chừ vài giây mới nói: “Chú nói với Bồ Thần, qua tết chú sẽ đưa cháu đi du lịch nước ngoài, không có ở Tô Thành.”
Tần Dữ: “…”
Đây là cái tết ấm ức nhất của Tần Dữ từ trước tới nay, ngay tại giao thừa cậu được thông báo là qua năm không thể đến tiệm sửa xe ăn ké nữa.
Trời vừa tối, Tần Dữ rời khỏi nhà Lục Bách Thanh, hôm nay thầy ấy uống một ít rượu vang nên cậu không để thầy đưa về mà tự mình bắt xe về.
Trên đường, người qua lại thưa thớt, một bầu không khí vắng vẻ.
Xe taxi dừng lại trước tòa nhà, Tần Dữ trả tiền rồi xuống xe. Cậu vừa đi được hai bước, lại có một chiếc taxi khác đi vào.
“Tần Dữ!”
Tần Dữ tưởng rằng mình nghe nhầm, quay đầu tìm kiếm.
Xe dừng hẳn, Hà Quân Thạc bước xuống, ông vòng qua cốp xe xách va li.
Tần Dữ đang nghĩ không biết liệu trong xe có còn người phụ nữ xa lạ nào bước xuống nữa không.
Nhưng chẳng mấy chốc mà xe taxi rời đi.
Ánh mắt cậu dừng trên người Hà Quân Thạc.
Một tay Hà Quân Thạc kéo va li, tay kia vắt áo khoác.
“Sao cha lại tới đây?” Tần Dữ vẫn không dám tin lúc này cha có mặt ở Tô Thành.
Lần trước Hà Quân Thạc tới đón Tần Dữ, hai cha con chia tay trong cãi vã, ông không định quay lại lần nữa, nhưng trở về Bắc Kinh, đến khi hoàn toàn bình tâm lại, ông vẫn không yên lòng để con trai một mình ăn tết ở Tô Thành.
Hà Quân Thạc không giải thích gì nhiều: “Mấy hôm nay rảnh rỗi.”
Tần Dữ gật đầu, dường như có điều suy tư, cậu hỏi: “Bạn gái của cha chia tay với cha rồi à?”
Hà Quân Thạc nắm chắc tay kéo va li, một hồi lâu mới lên tiếng: “Tần Dữ, chúng ta nói chuyện khác được chứ?”
Tần Dữ không đáp.
Từ thang máy về đến nhà, hai cha con không nói lời nào.
Tần Dữ lại tủ giày lấy ra một đôi dép mới, kéo túi chống bụi xuống, rồi đẩy tới bên chân Hà Quân Thạc.
Hà Quân Thạc mới vừa rồi còn tức giận, nhưng chỉ với một đôi dép lại khiến lòng ông dễ chịu hơn nhiều.
Ông quan tâm hỏi: “Ăn cơm tất niên ở nhà Lục Bách Thanh rồi à?”
“Vâng.” Tần Dữ đi dép vào trong bếp rót một cốc nước ấm đặt trên bàn, không nói cho ai uống. Cậu chỉ vào gian phòng phía bắc, “Phòng đó trống, không có ai ở cả.”
Nói xong, cậu tựa vào ghế sô pha nghịch điện thoại.
Hà Quân Thạc vắt áo khoác lên thành sô pha, cầm theo cốc nước Tần Dữ vừa rót, kéo va li về phòng ngủ của mình.
Nửa tiếng sau, Hà Quân Thạc ra khỏi phòng, ông vừa tắm sơ qua và cạo râu sạch sẽ. Tối qua ông tăng ca cả đêm, hôm nay vừa xong việc đã chạy thẳng ra sân bay, ngay cả cơm cũng chưa ăn.
Ông hỏi Tần Dữ: “Nhà có gì ăn không?”
Tần Dữ hỏi lại: “Cha chưa ăn cơm à?”
“Chưa.”
Tần Dữ đặt điện thoại xuống đi vào bếp.
Hà Quân Thạc đi theo vào, ông không có yêu cầu gì với cơm tất niên năm nay cả, có bát sủi cảo đông mà ăn đã là tốt lắm rồi.
Ông biết Tần Dữ không thích trong nhà có người ngoài, hẳn là sẽ không thuê dì giúp việc, còn Tần Minh Nghệ không bao giờ đụng tay vào việc nhà, món đơn giản nhất bà cũng không biết nấu, trong nhà chắc chắn sẽ không có đồ ăn.
Tần Dữ mở tủ lạnh, lấy ra thịt bò kho và chân gà kho, cộng thêm hai hộp sủi cảo, đây là đồ ăn khuya Bồ Vạn Lý làm cho cậu.
Buổi tối cậu thường vào trong ngõ đi ăn, Bồ Vạn Lý nói ăn nhiều ở các quán ven đường không tốt cho sức khỏe, thế là hôm sau ông kho cho cậu một ít thịt bò và chân gà.
Sủi cảo cũng là tự tay Bồ Vạn Lý làm, lớp bọc ngoài mỏng còn nhân bánh thì nhiều, sủi cảo mua bên ngoài không thể sánh bằng.
Hà Quân Thạc nhìn đống đồ ăn, hỏi: “Lục Bách Thanh làm cho con à?”
“Không phải.” Là người khác nhưng Tần Dữ không nói.
Hà Quân Thạc không biết nấu ăn, nhưng luộc sủi cảo ông vẫn làm được.
Ông tìm tạp dề một hồi lâu mà vẫn không tìm thấy, cuối cùng coi như thôi, bắt đầu đun nước luộc sủi cảo.
Hai cha con đứng cạnh nhau mà không nói gì.
Tần Dữ ở trong bếp chừng vài phút, không biết nên nói gì với cha, đành quay trở ra phòng khách.
Nước sôi trào lên ùng ục, hơi nóng bốc lên khắp gian bếp.
Đây là hơi lửa đầu tiên trong hai tháng qua kể từ khi chuyển tới căn nhà này.
Hà Quân Thạc quay đầu hỏi Tần Dữ đang ở ngoài phòng khách: “Con có muốn ăn thêm chút sủi cảo không?”
“Không ăn.” Tần Dữ nghĩ đến việc cha vì vội vã đến Tô Thành mà ngay cả cơm tất niên cũng chưa ăn, lại đổi giọng nói: “Con ăn một ít đồ ăn là được.”
Hà Quân Thạc nấu cho mình một đĩa sủi cảo ba cánh, bữa cơm tất niên hôm nay của ông gồm có sủi cảo nóng và hai món kho.
Tần Dữ ngồi vào bàn ăn, cầm một chiếc chân gà lên gặm.
Kỳ thật cậu không đói, vì đã ăn một bữa thịnh soạn ở nhà Lục Bách Thanh rồi.
Khi nãy cậu vừa nghịch điện thoại vừa nghĩ xem lần gần nhất ăn cơm cùng cha là khi nào, vậy mà cậu không nhớ nổi.
Có lẽ là chuyện rất lâu trước đây rồi.
Hà Quân Thạc nếm thử sủi cảo và hai món kho, ngẩng đầu nhìn Tần Dữ, tò mò hỏi: “Đồ ăn này của khách sạn nào thế?”
Tần Dữ nói thật: “Cha bạn cùng bàn của con làm.”
Tay nghề hệt như đầu bếp, Hà Quân tưởng vậy bèn hỏi: “Cha bạn cùng bàn của con là đầu bếp à?”
“Không phải. Chú ấy mở một tiệm sửa xe điện.”
Hà Quân Thạc khẽ gật đầu, nhận xét: “Tay nghề nầu nướng rất khá.”
Tần Dữ tiếp lời: “Đúng vậy, bạn cùng bàn con chưa từng ăn sáng bên ngoài, cha của cậu ấy sáng nào cũng làm bữa sáng cho cậu ấy.”
Hà Quân Thạc biết con trai đang có ý nói mình chưa từng nấu ăn, ông gắng gượng cứu vãn lòng tự tôn: “Sau này con cũng đừng làm nghề luật sư, bận đến mức tối tăm mặt mũi đấy.”
Ông đang viện cho mình cái cớ rằng vì quá bận nên mới không có thời gian làm bữa sáng cho Tần Dữ.
Tần Dữ không khỏi bực bội: “Không phải chỉ có mình luật sư là bận rộn, người ta sửa xe cũng bận lắm, mỗi ngày có biết bao nhiêu cái xe điện cần sửa, thỉnh thoảng còn phải tăng ca đến tận mười giờ.”
Hà Quân Thạc: “…”
“Tần Dữ”, ông uống ngụm nước cho hạ hỏa: “Hôm nay là giao thừa, nói chuyện vui vẻ có được không?”
Tần Dữ gặm xong một cái chân gà, rút miếng giấy ướt ra lau tay, không hé nửa lời.
Hà Quân Thạc đứng lên, đi đến quầy rượu mở một chai rượu vang, rót ra hai ly.
Ông đưa cho Tần Dữ một ly, “Hôm nay đón năm mới, uống một chút thôi.”
Hà Quân Thạc xắn tay áo sơ mi, cầm ly rượu lên cụng với con trai, “Nghe mẹ con nói, con thi toán lý hóa và tiếng Anh đều được tám mươi điểm.”
Tần Dữ bê nguyên xi câu nói vừa rồi nói lại với cha mình: “Hôm nay là giao thừa, chúng ta nói chuyện vui vẻ có được không?”
“Được chứ, vậy nói chuyện khác đi.” Hà Quân Thạc hỏi: “Con có bạn gái chưa?”
Tần Dữ nhấp ngụm rượu, nhíu mày nuốt xuống, nói: “Chưa. Gen trội của cha không có di truyền cho con.”
Hà Quân Thạc không chấp nhặt với cậu, hòa nhã nói chuyện tiếp: “Nếu con không muốn học thì tính chuyện yêu thương đi, cũng không thể để lãng phí thời gian được.”
Lần này đến lượt Tần Dữ không phản bác nổi.
“Con đã mười sáu tuổi rồi, có người mình thích cũng là chuyện bình thường.” Hà Quân Thạc một hơi uống cạn ly rượu vang.
Ông đoán dựa vào trực giác: “Có phải con thích bạn cùng bàn không?”
Tần Dữ cũng không quá ngạc nhiên khi cha mình đoán được.
Lúc này mà im lặng thì chính là ngầm thừa nhận.
Tâm trạng Hà Quân Thạc rất tốt, lại rót thêm cho mình nửa ly rượu vang.
Ông không hiểu tại sao cậu đã có người mình thích mà còn chưa chịu hẹn hò: “Thích thì sao không theo đuổi đi? Con định đợi đến khi tốt nghiệp mới theo đuổi à? Đến lúc đó chưa chắc người ta sẽ thành bạn gái của con đâu.”
Tần Dữ lên giọng: “Trường học có quy định không được yêu sớm.”
Hà Quân Thạc bật cười, “Trường học còn bảo các con cố gắng học hành, ngày ngày tiến lên, mà có thấy con nghe theo đâu.”
Ông vốn không định cười nhạo cậu, thế nên giữ lại cho cậu chút thể diện: “Trường học không cho phép yêu sớm là đúng.”
Về chuyện của Bồ Thần, Tần Dữ không muốn nói với cha.
Hà Quân Thạc thưởng thức rượu vang, chủ động trò chuyện với cậu: “Qua năm khi nào tiệm sửa xe mở cửa?”
“Không biết nữa.” Tần Dữ nhìn cha: “Cha hỏi chuyện này để làm gì?”
Hà Quân Thạc: “Không làm gì cả. Con cũng không biết khi nào mở cửa, thế thì rảnh rỗi lượn qua lượn lại tiệm sửa xe đi, biết đâu lại gặp được bạn cùng bàn của con, nếu không thì cũng làm gì còn cách nào khác để gặp được bạn cùng bàn của con nữa đâu, đúng không?”
Tần Dữ cứng họng không nói được gì.
Lúc này điện thoại bỗng rung lên, cậu mở màn hình.
Trong nhóm chat bốn người yên tĩnh cả ngày nay, Bồ Thần gửi một tin nhắn chúc mừng năm mới.
Cô hẳn là muốn gửi cho Bành Tịnh Dương nhưng vì sợ chột dạ nên đành phải gửi vào nhóm.
Tần Dữ trả lời trong nhóm:【Chúc mừng năm mới.】
Sau đó lại nhắn riêng cho cô:【Năm mới đến, tiếp tục làm bạn cùng bàn nhé, mong bạn cùng bàn chỉ bảo nhiều hơn. Chúc mừng năm mới.】
Bồ Thần:【Ừm, cậu cũng vậy, chúc mừng năm mới nha.】
Tần Dữ đặt điện thoại lên bàn, cầm lấy ly rượu vang cha rót cho cậu, lơ đễnh uống hai ngụm.
Cậu hỏi cha mình: “Ngày trước cha theo đuổi mẹ có khó không?”
Hà Quân Thạc đang gắp một miếng sủi cảo, lại thả xuống đĩa, nói: “Phải dốc sức một phen đấy.”
Quỹ đạo cuộc đời ông vì Tần Minh Nghệ mà thay đổi.
Nhưng rồi họ vẫn mỗi người một ngả.
Ông không muốn nói nhiều về quá khứ giữa mình và Tần Minh Nghệ, dịu giọng với con trai: “Khó khăn lắm hai cha con ta mới có dịp ăn cơm cùng nhau, nói mấy chuyện vui thôi nhé?”
“Được.” Tần Dữ cũng không chế giễu nữa, hỏi: “Ngoại trừ tiền ra, còn có chuyện gì có thể khiến cha vui vẻ nữa?”
Hà Quân Thạc chân thành nói: “Chỉ cần con và mẹ con bình an, khỏe mạnh, những thứ khác đều không quan trọng.”
Đúng lúc Tần Dữ đang nhấp một ngụm rượu, cậu nuốt xuống, một mùi vị chua xót hòa cùng rượu trôi xuống cổ họng.
Vì Lục Bách Thanh nói đưa cậu ra nước ngoài du lịch nên suốt kỳ nghỉ tết cậu không vào trong ngõ nữa, mãi đến ngày trở lại trường, cậu mới nhìn thấy Bồ Thần.
Bồ Thần đang cầm chiếc giẻ màu hồng nhạt lau bàn của hai người.
Một bóng dáng cao lớn tới gần, cô quay đầu nhìn, Tần Dữ đứng sau lưng cô, chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Bồ Thần gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng.
Hơn mười ngày không gặp, mỗi ngày ước muốn được nhìn thấy cậu càng thêm mãnh liệt.
Hôm nay cô là người đến lớp sớm nhất.
Tiếng chuông vang lên một lúc, Lục Bách Thanh mới bước vào lớp, thầy nói vài câu ngắn gọn, thông báo chiều mai sau khi tan học sẽ họp phụ huynh.
Cả lớp thi nhau than vãn.
Bồ Thần nhắn tin cho Bồ Văn Tâm:【Cô ơi, trường con ngày mai họp phụ huynh, cô muốn nói chuyện với thầy chủ nhiệm lớp con phải không, đúng lúc có dịp rồi.】
Kỳ nghỉ tết năm nay Bồ Văn Tâm gộp chung với nghỉ phép năm, nên tuần sau mới về Thượng Hải.
Cô trả lời tin nhắn:【Ừm, ngày mai cô sẽ đi họp phụ huynh cho con.】
Bồ Thần cất điện thoại vào gầm bàn, quay qua liền trông thấy Tần Dữ đang vùi đầu làm đề tiếng Anh.
Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Tần Dữ ngẩng đầu, hỏi: “Sao thế?”
Bồ Thần gõ chữ:【Thấy cậu làm đề có hơi ngạc nhiên.】
Tần Dữ: “Có gì đâu mà ngạc nhiên, đợi đến kỳ thi tháng tôi đứng nhất khối cậu hẵng ngạc nhiên.”
Bồ Thần bật cười.
Cô không phải đang cười nhạo cậu mà chỉ là muốn cười thôi.
Cô nói:【Vậy mình phải thi đứng thứ hai toàn khối mới được.】
Tần Dữ không trông chờ cô sẽ tin lời cậu, nhưng hiếm khi thấy cô nghịch ngợm thế này, lại còn nói sẽ thì đứng thứ hai toàn khối nữa.
Cậu suy tư một lát, ra điều kiện với cô: “Nếu thi tháng tôi đứng nhất toàn khối, cậu phải đồng ý với tôi một chuyện.”
Bồ Thần nhịn cười, gật đầu lịa lịa:【Cậu nói gì mình cũng đều đồng ý.】 Mặc dù biết cậu không thể nào thi đạt hạng nhất, nhưng lời hứa này là thật lòng.
Tần Dữ lấy cùi chỏ huých nhẹ vào cánh tay cô, ý bảo cô nghiêm túc một chút.
Bồ Thần lập tức ra vẻ nghiêm túc, chăm chú lắng nghe.
Tần Dữ cười, “Điệu bộ này của cậu cứ như thể bằng mặt không bằng lòng ấy, không chừng trong lòng đang cười nhạo tôi cũng nên.”
Bồ Thần không thừa nhận:【Không có à nha, mình đang rất chân thành lắng nghe cậu nói đó.】
Tần Dữ nhìn cô: “Để tôi xem cậu giả vờ được bao lâu, nụ cười trên mặt cậu sắp không kiềm chế nổi nữa rồi kìa.”
Bồ Thần nhịn hết nổi, bật cười trong im lặng, sau đó lấy hai tay xoa mặt, trở lại chuyện chính:【Cậu nói đi, mình đang nghe đây, lần này thật sự đang nghe nghiêm túc đấy, cậu muốn mình đồng ý chuyện gì?】
Tần Dữ: “Nếu tôi thi đạt hạng nhất, cậu phải mang bữa sáng cho tôi mỗi ngày. Tôi cũng không thể ăn cơm nhà cậu mãi được, như thế không hay cho lắm, vậy nên sau này ngày nào cậu cũng phải ăn trưa cùng tôi, tôi mời.”
Như thế thì ngày nào cậu cũng có thể gọi cơm cho cô, cô không cần phải xếp hàng trước cửa nhà ăn nữa.
- Home
- Thế Giới Tĩnh Lặng, Vẫn Còn Có Anh
- Chapter 19 - Nếu đã thích thì tại sao không theo đuổi?