Thế Giới Tĩnh Lặng, Vẫn Còn Có Anh - Chapter 20
Chương 20: Họp phụ huynh (1)
Ngày hôm sau là thứ hai, chính thức đi học lại.
Tiết đầu tiên của buổi sáng là tiết toán, ngoại trừ Tần Dữ ra, thần kinh mọi người đều căng như giây đàn.
Bồ Thần ngồi ngay ngắn, chăm chú nghe thầy giảng bài, thỉnh thoảng để ý thấy Tần Dữ đang giở một trang tạp chí, hơn mười phút cuối cùng, cậu nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tiếng chuông hết tiết vang lên, kết thúc tiết toán, tất cả mọi người dường như đều thở phào một hơi, có người đấm lưng nói, cả tiết ngồi cứng ngắc đau hết cả lưng.
Thầy dạy toán vỗ tay phủi bụi phấn, mặc áo khoác vào, nhìn về phía Tần Dữ nói: “Tần Dữ, lại đây.” Thầy cầm sách giáo khoa đi ra ngoài hành lang lớp học.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn theo Tần Dữ, âm thầm tội nghiệp cho cậu.
Tần Dữ không phải cố ý muốn ngủ trên lớp để chống đối thầy dạy toán, mà là hôm qua cậu lén chụp hết đống bài tập nghỉ đông của Bồ Thần, sau khi về nhà chữa lại từng môn một, tổng kết lại những chỗ cô dễ làm sai và yếu kém, để cô biết mình nên tập trung vào những chỗ nào.
Cậu làm một mạch đến 3 rưỡi sáng.
6 giờ sáng thức dậy, cậu chỉ ngủ được có hơn hai tiếng.
Khi nãy cực kỳ buồn ngủ, cậu vừa nhắm mắt mấy phút, nào ngờ lại ngủ thiếp đi.
Cậu cúi người đứng đó, đợi thầy giáo phê bình.
Nhưng thầy dạy toán không dạy bảo như cậu nghĩ, cũng không có phê bình cậu, thầy nói: “Câu thứ ba điền chỗ trống trong bài thi toán cuối học kỳ trước, cả trường chỉ có mình em làm đúng, đến cả Bành Tịnh Dương còn làm sai, câu đó không phải viết bừa mà đúng đáp án được.”
Tần Dữ mờ mịt, câu đó khó lắm sao?
Lúc ấy cậu chỉ muốn thi được tám mươi điểm, tính xong điểm số thì bắt đầu làm bài, không để ý xem là câu khó hay dễ.
Thầy dạy toán hỏi cậu, có phải đã học xong hết toán cấp ba rồi không.
Tần Dữ gật đầu: “Vâng, em học xong toán cấp ba lâu rồi.”
Mấy tháng nằm viện dạo trước cậu cực kỳ nhàm chán, không muốn tham gia cuộc thi nữa, thế nên tự học hết toán cấp ba.
Thầy dạy toán buồn rầu: “Không tham gia cuộc thi sao?”
Tần Dữ không muốn nói nhiều, đáp: “Không có hứng thú ạ.”
Thầy dạy toán là người không hiểu rõ sự việc thì sẽ không dễ dàng đưa ra kết luận, càng không thích giảng giải đạo lý, chỉ là Tần Dữ có thiên phú và khả năng toán học như thế lại không tham gia cuộc thi thì rất đáng tiếc.
Thầy nhẹ nhàng nói: “Cho dù có biết hết rồi thì cũng không nên ngủ trong giờ, ảnh hưởng không tốt. Lần sau học tiết của thầy, em có thể ôn tập tiếng Anh, đỡ phải mượn bài thi của bạn khác chép.”
Tần Dữ: “…”
Thầy dạy toán đến bây giờ vẫn còn nhớ hồi cậu mới chuyển đến đã chép tám tờ đề của Bồ Thần.
“Khi nào có hứng với cuộc thi toán học thì có thể đến gặp thầy, trình độ của thầy hẳn là vẫn có thể hướng dẫn thêm cho em.” Thầy dạy toán cầm sách giáo khoa phủi phấn trên quần, sải bước rời đi.
Tần Dữ đứng ngoài hành lang hóng gió ít phút rồi trở về lớp.
Bồ Thần thấy sắc mặt cậu không có gì khác thường, xem ra thầy dạy toán không nói nặng lời cho lắm, cô yên tâm đi rót nước.
Vẫn chưa ra tới cửa, sau lưng có người gọi cô: “Bồ Thần.”
Bồ Thần quay đầu, Tần Dữ lấy cốc từ trong gầm bàn ra, vẫy vẫy từ xa với cô: “Rót hộ tôi cốc nước.”
Hôm nay Tần Dữ không mang bình đựng nước, loại nước chuyển từ nước ngoài về hết sạch rồi, mấy ngày sau kỳ nghỉ đông cậu đều trong trạng thái cạn kiệt lương thực, mẹ đi công tác vẫn chưa về, cậu đành phải tạm thời uống nước khác.
Bồ Thần quay trở về lấy cốc của cậu, nhân lúc này nhìn cậu nhiều hơn chút.
Tần Dữ đưa cốc cho cô: “Nước không nóng cũng không lạnh nhé.”
Bồ Thần: “…”
Tần Dữ thấy Bồ Thần không có phản ứng gì, lại vùi đầu xem tạp chí tiếng Anh kỳ mới nhất.
Bồ Thần cầm hai chiếc cốc ra khỏi lớp, trên hành lang bắt gặp mấy bạn nữ lớp 10-11, họ đang xì xào bàn tán sát cửa sổ phòng học lớp 10-10 của cô. Lúc đi ngang qua cửa sổ họ đi rất chậm, vừa đi vừa trông vào sau lớp cửa kính.
Bồ Thần biết họ đang nhìn Tần Dữ, bây giờ Tần Dữ nghỉ giải lao không ra hành lang chơi game nữa, khiến các bạn nữ muốn ngắm cậu đành phải đi tới đi lui cạnh cửa sổ.
Chủ đề trò chuyện ở khu giải khát hôm nay không còn đề cập tới Tần Dữ nữa, ai nấy đều than thở, nói điểm thi cuối kỳ vừa rồi không ra làm sao cả, lo lắng cho buổi họp phụ huynh chiều nay.
Bồ Thần rót nước xong quay về lớp học, đúng lúc Tần Dữ vừa cất tạp chí, cậu đưa tay đón lấy cốc nước từ tay cô.
“Nước nóng không?” Cậu hỏi.
Bồ Thần lấy điện thoại trong túi áo ra gõ chữ:【Cậu uống chậm thôi, mình cũng không biết có nóng không nữa.】
Tần Dữ đứng lên vận động nhẹ, tựa lưng lên bệ cửa sổ, tư thế cực kỳ lười biếng.
Cậu mở nắp ra uống vài ngụm, không quen mùi vị này cho lắm.
Lúc này, điện thoại nằm ở góc bàn sáng lên, có tin nhắn đến, cậu cầm điện thoại mở lên xem, là mẹ cậu nhắn:【Mẹ vừa mới tới Thượng Hải, chiều nay sẽ về kịp tham gia buổi họp phụ huynh.】
Năm ngoái mẹ đi công tác ở Boston ba tuần, cậu không biết khi nào bà về, cũng không nói chuyện họp phụ huynh với bà, chắc hẳn là Lục Bách Thanh đã gọi cho mẹ.
Vì phải họp phụ huynh nên hôm nay toàn trường nghỉ lớp tự học buổi tối, học xong bốn tiết buổi chiều là ra về luôn.
Tần Dữ thu dọn hết sách luyện tập trên bàn, nói với Bồ Thần: “Lát nữa cậu gửi hết bài tập các môn cho tôi nhé.”
Bồ Thần:【Không phải cậu nói muốn học hành chăm chỉ à?】
Tần Dữ nhận ra mình không nói rõ, mỉm cười: “Không bảo cậu phải gửi đáp án, mà là cậu gửi hết bài tập giáo viên giao sang cho tôi.” Cậu lên lớp chỉ chăm chăm xem tạp chí, không nghe giáo viên giảng gì cả.
Bồ Thần đồng ý, nhưng vẫn lo lắng chuyện cậu làm bài tập, cả ngày nay cậu không chăm chú nghe giảng tiết nào cả, cô hỏi:【Cậu định lên mạng tra đáp án à? Nếu tra từng câu một thì mất nhiều thời gian lắm đó, nửa đêm cũng chưa chắc làm xong nữa.】
“Trong vòng chưa đầy nửa tiếng tôi sẽ làm xong hết bài tập.” Tần Dữ trêu chọc cô: “Đến lúc đó tôi gửi đáp án cho cậu nhé?”
Bồ Thần:【Nếu cậu làm tù mù thì chi bằng chép luôn đáp án của mình đi, ít nhất một lần chép là một lần nhớ, lúc thầy cô chữa bài cũng sẽ không tức giận vì cậu viết linh tinh.】
Tần Dữ cười nói: “Bạn học Bồ Thần nhà chúng ta đúng là giàu lòng nhân ái.”
Tai Bồ Thần nóng bừng, cô thầm nghĩ, mình không có chí lớn như vậy, chỉ là lo lắng cho cậu mà thôi.
Tần Dữ kéo khóa chiếc cặp sách màu đen, thái độ nhẹ nhàng cam đoan với cô: “Tôi sẽ tự làm cẩn thận, tuyệt đối không lừa dối thầy cô, như thế này được rồi chứ.”
Bồ Thần gật đầu, tạm thời tin cậu vậy.
Các bạn trong lớp đã đi về gần hết, chỉ còn những bạn hôm nay trực nhật.
Tần Dữ đứng lên, hỏi cô: “Có muốn về cùng tôi không?” Cậu rất muốn đi chung với cô.
Bồ Thần:【Cậu đi trước đi, mình còn phải trực nhật.】
Tần Dữ không hiểu: “Cậu cùng tổ với tôi mà, sao hôm nay lại làm trực nhật?”
Bồ Thần:【Giúp các bạn thôi, trước kia các bạn ấy cũng từng giúp mình, tiện thể chờ cô mình luôn.】
Tần Dữ nhìn cô: “Cô…của cậu đi họp phụ huynh cho cậu à?”
Bồ Thần gật đầu.
Tần Dữ thương cảm cho Lục Bách Thanh mấy giây, điện thoại lại sáng màn hình lần nữa, lần này là tin nhắn nhận bưu kiện, đồ ông bà nội gửi cho cậu từ nước ngoài cuối cùng cũng tới Tô Thành.
Cậu vội vã đi lấy hàng, đeo cặp sách ra khỏi lớp học.
6 rưỡi bắt đầu họp phụ huynh, 6 giờ 15 phút phụ huynh lần lượt kéo đến.
Trong lớp đã dọn dẹp vệ sinh gần xong, Bồ Thần phụ giúp đổ rác, cô đi xuống cầu thang phía tây khu lớp học, còn Bồ Văn Tâm đi lên từ cầu thang phía đông, hai người không chạm mặt nhau.
Bồ Thần đi đổ rác về, trông thấy một người phụ nữ đầy khí chất đứng trước khu lớp học, bà đeo kính râm, mặc chiếc áo khoác nổi bật của thương hiệu B, từng cử chỉ dáng dấp đều bộc lộ vẻ quyết đoán, tài giỏi của một người phụ nữ mạnh mẽ chốn công sở.
Cô thu tầm mắt, rẽ lên cầu thang.
Tần Minh Nghệ nhìn đồng hồ, mười phút nữa mới đến giờ họp phụ huynh, đi nhanh sẽ không trễ. Bà tháo kính râm bỏ vào túi xách, trước khi đi, bà quên hỏi lớp Tần Dữ ở tầng mấy rồi.
“Bạn học sinh gì ơi, xin chào.”
Bà gọi một cô gái cách đó không xa đang định đi lên lầu.
Bồ Thần không biết có phải gọi mình không, cô quay lại theo thói quen.
Tần Minh Nghệ bước đến, không ngờ cô gái kia lại là Bồ Thần, bà cười cười: “Còn nhớ cô không?”
Bồ Thần nhìn Tần Minh Nghệ một hồi mới nhớ ra, hơn hai tháng trước cô có gặp người phụ nữ này ở văn phòng thầy Lục, cô gật đầu, tỏ ý mình nhớ ra rồi.
Tần Minh Nghệ: “Cháu là Bồ Thần đúng không, cô là mẹ Tần Dữ.”
Bồ Thần xuýt chút nữa đứng không vững, may mà tay trái nắm chắc thành cầu thang, không để người ta phát hiện cô vừa bất cẩn.
Cô lấy điện thoại ra gõ chữ:【Cháu chào cô, xin lỗi cháu không nói được.】
“Cô biết mà, thầy Lục rất hay khen cháu, Tần Dữ nhà cô mà hiểu chuyện được như cháu thì tốt biết mấy.”
Tần Minh Nghệ lấy tay khẽ vỗ vai Bồ Thần, giống như đang an ủi cô, “Đi thôi, ta lên lầu, cô không biết lớp các cháu ở tầng mấy, may mà đi cùng cháu.”
Bồ Thần bước lên cầu thang, Tần Minh Nghệ hạ tay xuống.
Trên cầu thang yên tĩnh vang lên tiếng giày cao gót lanh lảnh, cùng tiếng giày đi tuyết rất nhẹ.
Bồ Thần nói với Tần Minh Nghệ:【Tần Dữ ngồi ở bàn thứ năm phía nam, gần cửa sổ, nhà cháu có cô cháu đến họp phụ huynh ạ.】
Dẫn Tần Minh Nghệ đến cửa lớp, cô đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Tần Minh Nghệ vào lớp từ cửa trước, khi tới chỗ ngồi của con trai, bước chân bà bỗng nhiên khựng lại.
Vợ cũ của Lục Bách Thanh vậy mà lại là cô của Bồ Thần.
Bà từng nhìn thấy vợ cũ Lục Bách Thanh ở Bắc Kinh, hồi Lục Bách Thanh còn chưa ly hôn, bà bắt gặp hai người họ cùng đi dạo phố, nhưng họ không trông thấy bà.
Sau này bà lại bắt gặp hai người họ lần nữa ở Thượng Hải.
Bởi vì cô của Bồ Thần rất xinh đẹp nên bà có ấn tượng sâu đậm, lâu như vậy rồi mà bà chỉ cần nhìn một cái vẫn có thể nhận ra.
Giờ thì đã có câu trả lời cho chuyện tại sao Lục Bách Thanh lại tới ngôi trường này làm thầy giáo rồi.
Tần Minh Nghệ nhanh chóng giấu đi vẻ mặt kinh ngạc, bước đến chỗ ngồi. Bồ Văn Tâm ngẩng đầu, bà khẽ mỉm cười với cô.
Thấy Tần Minh Nghệ chủ động niềm nở, Bồ Văn Tâm đoán, bà hẳn là mẹ bạn cùng bàn của cháu gái.
“Xin chào, tôi là cô của Bồ Thần.”
“Xin chào, tôi là mẹ Tần Dữ.”
Sau khi ngồi xuống, hai người chính thức giới thiệu.
Mải trò chuyện, hai người đều không để ý Lục Bách Thanh đứng ở trên bục giảng từ khi nào.
Lục Bách Thanh giả vờ giở tài liệu chuẩn bị cho buổi họp phụ huynh hôm nay, nhưng trước mắt thầy lại là một mảnh trắng xóa, không hề nhìn thấy con chữ nào.
Đến khi Lục Bách Thanh ngẩng đầu lần nữa, ánh mắt thầy và Bồ Văn Tâm chạm nhau.
Trong ánh mắt cô tràn ngập đủ mọi cảm xúc, thầy cũng vậy.
Lục Bách Thanh buộc mình không nhìn nữa, quay sang nhìn thời gian trên điện thoại, bắt đầu buổi họp phụ huynh.
Bồ Văn Tâm đỡ trán, tránh ánh mắt của Tần Minh Nghệ, cô thẫn thờ nhìn về phía bục giảng.
Sau khi ly hôn, hai người họ đều không hề liên lạc gì với nhau, cô tưởng anh đã sớm lấy vợ sinh con, không còn yêu cô nữa.
Cho dù thế nào cô cũng không thể ngờ rằng, anh tới quê hương của cô, làm chủ nhiệm lớp cháu gái cô, mỗi tuần đều đặn hai lần tới tiệm sửa xe, còn học cả ngôn ngữ tay.
Họp phụ huynh kéo dài gần một tiếng. Sau khi họp xong, có một số phụ huynh vây quanh bục giảng, muốn hỏi han Lục Bách Thanh về tình hình học tập của con mình.
Tần Minh Nghệ về từ trước, Bồ Thần đang ngồi ở chỗ Tần Dữ làm bài tập, Bồ Văn Tâm giở xem sách giáo khoa của cháu gái, chờ nói chuyện riêng với Lục Bách Thanh.
Cô chẳng nhìn nổi chữ nào trong sách giáo khoa tiếng Anh, trước mắt lẫn trong lòng đều chỉ nghĩ về Lục Bách Thanh và quá khứ hai người từng trải qua.
Hơn nửa tiếng trôi qua, các phụ huynh mới dần ra về.
Lớp học cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng ‘sột soạt’ viết chữ của Bồ Thần.
Lục Bách Thanh cúi người, lấy mu bàn tay phủi bụi phấn xanh bám trên quần tây dài màu đen, thầy cầm áo khoác lên đi lại chỗ Bồ Thần.
Dù bước chân thầy rất nhẹ nhưng vẫn tựa như bước vào lòng Bồ Văn Tâm vậy. Cô nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, hơn một tiếng đồng hồ, tâm tình dậy sóng đã dần dần bình ổn, nhưng từng tiếng bước chân tới gần, trong đầu cô lại lần nữa xáo trộn.
“Đến văn phòng nhé?” Thầy hỏi.
“Được.”
Bồ Văn Tâm gấp sách lại, đặt vào kệ sách.
Cô dặn dò Bồ Thần vài câu rồi đi theo Lục Bách Thanh ra khỏi lớp.
Lục Bách Thanh vừa mặc áo khoác vừa quay đầu hỏi cô: “Hôm nay sao không đi làm?”
Giọng nói tự nhiên cứ như thể họ chưa từng chia tay.
Bồ Văn Tâm duy trì khoảng cách thích hợp với thầy, đáp: “Vẫn đang nghỉ tết.”
Lục Bách Thanh gật đầu.
Sau đó hai người rơi vào trầm mặc.