Thế Giới Tĩnh Lặng, Vẫn Còn Có Anh - Chapter 23
- Home
- Thế Giới Tĩnh Lặng, Vẫn Còn Có Anh
- Chapter 23 - Bởi vì với tôi, cậu khác với bọn họ (1)
Chương 23: Bởi vì với tôi, cậu khác với bọn họ (1)
Một viên kẹo màu hồng và một viên màu xanh nhạt được đặt vào cốc của Tần Dữ, trong hơi nóng tỏa ra một chút dư vị ngọt ngào.
Tần Dữ hỏi cô: “Cho thêm một viên nữa được không?”
Bồ Thần đang định bỏ kẹo vào miệng thì chợt dừng lại. Cô chỉ còn có ba viên, cho cậu hai viên còn lại một viên. Viên kẹo này tuy vẫn chưa bỏ vào miệng nhưng dùng sao cũng đến bên miệng rồi, cho cậu thì không hay cho lắm.
[Trưa nay mình đi quầy bán đồ vặt mua cho cậu nhé.]
Tần Dữ nhìn cô: “Trong tay cậu không phải vẫn còn một viên à?”
Bồ Thần: “…”
Tần Dữ: “Cho tôi đi, nhìn mặt cậu trông có vẻ cũng không muốn ăn.”
Bồ Thần: “…”
Làm gì có.
Cậu nhìn vào đâu mà nói cô không muốn ăn vậy?
“Nếu trưa nay cậu đi quầy bán đồ vặt thì mua hộ tôi ít kẹo, cái này cứ coi như tôi vay cậu, trưa nay tôi trả lại.” Tần Dữ vừa nói vừa tự ý đưa tay ra với lấy viên kẹo còn bọc giấy đang kẹp giữa ngón tay Bồ Thần, mặc kệ cô có đồng ý hay không.
Tần Dữ cứ thế bỏ viên kẹo bé hơn cả hạt đậu nành vào miệng.
Giấy bọc trong suốt phát ra âm thanh sột soạt giữa đầu ngón tay cậu.
Ánh mắt Bồ Thần không biết nhìn đi đâu, ngón tay cô mân mê loạn xạ trên chiếc điện thoại của mình.
Nghĩ nghĩ một hồi lâu cũng không biết nói gì với cậu, cô đành hỏi: [Trưa nay chỉ có hai chúng ta ăn cơm thôi à?]
Tần Dữ gật đầu, định hỏi cô nếu không thì còn ai nữa.
Cậu vì để gọi cơm cho cô mới thi đạt hạng nhất toàn khối đó.
Bồ Thần băn khoăn: [Thỉnh thoảng ngồi ăn cùng nhau thì không sao nhưng mà ngày nào cũng vậy thì người khác sẽ nói ra nói vào.]
Lỡ như bị đồn là yêu sớm, lại còn để thầy Lục nghe được thì cô không thể ngồi cùng bàn với Tần Dữ nữa rồi.
Vì ăn cơm cùng nhau mà mất đi cơ hội ngồi cùng cậu thì có hơi thiệt.
Tần Dữ hiểu điều cô đang lo lắng, cậu nói: “Vậy thì nhiều người cùng nhau ăn.”
Đang nói dở, màn hình điện thoại cậu sáng lên.
Bành Tịnh Dương nhắn tin: [Thi tháng cậu cao hơn tôi 11 điểm, tôi…lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa, trưa nay cậu mời tôi ăn đi.]
Vừa nhìn cũng biết là nói đùa, Tần Dữ đến giờ vẫn đang dùng thẻ trường học của Bành Tịnh Dương, dù có là cậu mời thì Bành Tịnh Dương vẫn phải đi xếp hàng gọi món, mời hay không cũng như nhau mà thôi.
Cậu trả lời tin nhắn: [Được, có cần gọi Triệu Thù không? Cậu ta thi đạt hạng chót còn đau khổ hơn cậu, lòng cậu đau không đứng lên nổi, e là cậu ta còn lăn ra đất không dậy được.”
Bành Tịnh Dương không ngốc, biết cậu muốn mời Bồ Thần nên vui vẻ thuận nước đẩy thuyền: [Cậu báo với hai người họ đi, trưa nay tôi gọi bốn phần cơm.]
Tần Dữ nói với Bồ Thần: “Ngoài Bành Tịnh Dương còn có Triệu Thù nữa, bốn người chúng ta cùng ăn cơm chắc sẽ không bị người ta bàn tán nữa đâu nhỉ?”
Bồ Thần cảm động nói: [Cảm ơn.]
Tần Dữ cười: “Cậu cảm ơn gì chứ? Đừng khách sáo như thế được không?”
Cậu đặt điện thoại xuống, quay ra phía sau nhìn.
Triệu Thù đang ủ rũ nằm sấp trên bàn, tay cô vuốt ve chiếc gương trang điểm tinh xảo. Cô không quan tâm mình thi được bao nhiêu điểm, chỉ biết mình lại rớt xuống một hạng, từ hạng áp chót giờ lại trở về hạng chót, cảm giác chênh lệch này quá lớn.
Nghĩ đến thái độ ngạo mạn trước đó của Tần Dữ, cô thật sự có ý định muốn bóp chết cậu.
“Triệu Thù.”
Tần Dữ gọi cô.
Triệu Thù khẽ nhướng mí mắt, không có chút cảm xúc nào.
Tần Dữ không để ý vẻ khinh bỉ của cô, nói nhỏ: “Trưa nay cùng đi ăn đi, muốn ăn gì lát nữa nhắn tôi biết.”
Cậu vừa dứt lời, các bạn nữ trong lớp đồng loạt nhìn sang, rồi giao tiếp với nhau bằng ánh mắt buôn chuyện, ai nấy đều ngầm hiểu, té ra học sinh giỏi cũng khó qua ải mỹ nhân.
Triệu Thù không hề cảm kích mà còn lườm nguýt cậu lần nữa, nhìn mặt cậu thôi đã thấy bực mình rồi.
Tần Dữ không có hơi đâu để ý tâm trạng Triệu Thù, quay đầu lại hỏi Bồ Thần: “Cậu thì sao? Hôm nay muốn ăn gì?”
Bồ Thần: [Gì cũng được, mình không có kén ăn.]
Nếu là cậu mời, ăn gì cũng được.
Tần Dữ rút quyển vở nháp dưới tay cô.
Bồ Thần không biết cậu định làm gì, chỉ yên lặng quan sát.
Tần Dữ lấy bút chì viết những món cô thích ăn lên vở nháp, nói: “Gạch những món trưa nay cậu muốn ăn đi.” Cậu đưa bút chì cho cô.
Khi nãy cậu cũng bảo Triệu Thù nhắn món mình thích qua cho cậu, còn bản thân cậu lại luôn nghiêm túc với việc ăn uống, nên Bồ Thần cũng không ngại ngùng nữa mà thoải mái gạch hai món mình thích ăn nhất.
Tần Dữ soạn tin nhắn, gửi tên món qua cho Bành Tịnh Dương.
Cả buổi sáng Bồ Thần đều mang trong mình tâm trạng mong chờ.
Tiếng chuông tan học vang lên, cả lớp lập tức giải tán.
Tần Dữ thong thả đi về phía cửa, ra đến cửa lớp cậu theo thói quen quay lại nhìn Bồ Thần, cô vẫn rề rà ở chỗ ngồi.
Bảo cô một mình cùng cậu tới căng tin chắc chắn cô sẽ lo này lo kia, sợ người ta bàn tán về mình.
Tần Dữ đành phải giục Triệu Thù: “Triệu Thù, cậu nhanh chân lên chút được không?”
Triệu Thù như trái cà dính sương, nghĩ đến lúc trước mình dõng dạc chỉ dạy Tần Dữ, cô chẳng còn mặt mũi nào mà đến căng tin ăn cơm nữa. Cứ tưởng rằng mình và Tần Dữ là đôi bạn cùng lùi, người xếp hạng chót, người xếp áp chót, ai dè bây giờ cô có phi ngựa cũng không đuổi kịp cậu.
Bị cậu thúc giục, cô làm như mắt không thấy tai không nghe.
Tần Dữ vẫn muốn tự mình đến căng tin gọi món cho Bồ Thần, không có thời gian đi cùng họ nữa, đành nói với Bồ Thần: “Cậu an ủi cậu ta đi nhé, tôi đợi các cậu ở căng tin.”
Bồ Thần gật đầu.
Vẫn còn gần nửa lớp chưa đi, các bạn nữ đều thầm ngưỡng mộ cái bóng đèn là Bồ Thần, họ cũng muốn làm bóng đèn lắm nhưng chịu thôi, không có phúc phận đó.
Bồ Thần và Triệu Thù xuống cầu thang phía tây, không có nhiều người.
Triệu Thù nghiến răng nghiến lợi: “Bành Tịnh Dương đúng là đồ khỉ gió, rõ ràng cậu ta biết Tần Dữ là học sinh giỏi, còn giỏi hơn cả cậu ta, vậy mà lại giấu chúng ta, rắp tâm nhìn chúng ta xấu mặt. Thù này mà không trả mình không còn là bác cậu ta nữa.”
Bồ Thần bị cô chọc cười.
Triệu Thù than thở, trong giọng nói tràn đầy vẻ tiếc nuối: “Cha mình đã chuẩn bị cho mình một hồng bao lớn, ông cứ tưởng lần này mình có thể vững vàng ở vị trí áp chót.”
Triệu Thù bỗng dưng khóc không được cười cũng không xong, chẳng trách tính cách cô lạc quan như thế, thì ra là do di truyền.
Từ khu lớp học đến căng tin, họ đi chầm chậm mất năm sáu phút.
Trong căng tin mọi người đều đang nhốn nháo, thi nhau chen chúc chẳng khác nào đi chợ.
Bồ Thần đứng ở cửa, ngó nghiêng tìm Tẫn Dữ.
“Bồ Thần”
Bồ Thần lần tìm theo tiếng gọi, Tần Dữ đứng ở một bàn gần cửa sổ bên tay trái vẫy tay với cô. Cảm giác được cậu tìm thấy trước thật khiến người ta thích thú.
Bồ Thần khẽ mỉm cười, kéo theo Triệu Thù đi về hướng đó.
Triệu Thù xụ mặt, trong mắt ẩn chứa con dao chuyên dùng để xử đẹp Bành Tịnh Dương.
Bành Tịnh Dương từ cổng gọi món đi tới, trên tay bưng hai khay cơm.
Bồ Thần không dám ngồi đối diện Tần Dữ, sợ bí mật của mình bị phát hiện, cô theo bản năng đến ngồi trước mặt Bành Tịnh Dương. Cô còn chưa kịp đặt mông xuống đã bị Triệu thù níu lấy: “Thần Thần, chúng ta đổi chỗ đi, mình sợ đũa của mình dài lại chọc phải tay ai đó không chừng.”
Bồ Thần: “…”
Cô có thể nhận thấy Triệu Thù không có bất mãn với Tần Dữ cho lắm.
Triệu Thù ngồi xuống, trong lòng bực bội nhưng không biết xả vào đâu, hậm hực gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
Bành Tịnh Dương đi lấy thêm một đội đũa sạch, gắp mấy miếng thịt trong khay của mình cho Triệu Thù, tự biết mình không phải với cô: “Tôi cũng không cố ý giấu cậu để cậu xấu mặt đâu.”
Triệu Thù hừ lạnh, tính sổ với cậu: “Như thế còn không phải cố ý à? Kỳ nghỉ đông rõ ràng cậu có cơ hội nói với tôi còn gì, lần đi thư viện tôi có dạy bảo Tần Dữ trong nhóm chat, nếu cậu kịp thời ngăn lại, có phải tôi đã không hớ một phen rồi không.” Tức đến trào máu, cô lập tức lấy tay đặt ở vị trí tim.
Tần Dữ giải thích thay cho Bành Tịnh Dương: “Dù có nói tôi là học sinh giỏi thì cậu cũng không tin.”
Triệu Thù híp mắt, lên án: “Cậu khỏi phải tẩy trắng cho Bành Tịnh Dương, ai nói là tôi không tin? Cậu mà nói tôi chắc chắn sẽ tin.”
Tần Dữ chẳng muốn bao biện: “Tôi có nói với Bồ Thần rồi, cậu hỏi cậu ấy xem cậu ấy có tin không?”
Triệu Thù nghi ngờ, quay sang hỏi Bồ Thần: “Thần Thần, có thật không?”
Bồ Thần ngại ngùng gõ chữ: [Ừm, cậu ấy nói cậu ấy là học sinh giỏi, mình tưởng cậu ấy nói đùa, còn cá cược với cậu ấy nữa. Nếu cậu ấy thi đạt hạng nhất toàn khối thì từ giờ mình sẽ mang bữa sáng cho cậu ấy.]
Triệu Từ gật gù, thử nghĩ nếu Tần Dữ bỗng nhiên nói mình học giỏi hơn cả Bành Tịnh Dương, dám chắc cô sẽ nghĩ cậu ta bị điên rồi, phải mua thuốc cho cậu ta mới được.
Đả thông tư tưởng xong, mặt cô vừa nãy còn âm u bây giờ đã sáng hẳn lên rồi, khóe miệng cô nhếch lên: “Tôi là người rộng lượng không thích chấp chặt, không so đo với mấy người nữa, nhưng vẫn cần một lời xin lỗi.”
Tần Dữ bày tỏ: “Kỳ này tôi bao cơm trưa cho cậu và Bồ Thần, nếu không kịp đến căng tin sớm thì Bành Tịnh Dương sẽ phụ trách gọi món đầy đủ.”
Triệu Thù không thiếu đồ ăn nhưng cô cần một người gọi món cho mình mỗi buổi trưa.
Nếu Tần Dữ đã chủ động đề xuất sẽ gọi món giúp cô, chẳng mấy khi có chuyện tốt thế này, cô càng phải nhân lúc lên mặt hơn: “Xem như các cậu cũng có lòng, nếu tôi còn không chấp nhận nữa thì có vẻ không nể mặt các cậu cho lắm, vậy thì cứ làm theo lời cậu nói đi.”
Bành Tịnh Dương xuýt chút nữa bị nghẹn cơm, nghĩ đến cả học kỳ này đều phải ngồi ăn cơm chung với Triệu Thù, cậu không khỏi thương thay cho số phận mình.
Bồ Thần lặng lẽ ăn cơm, tâm trạng cô ngược lại so với Bành Tịnh Dương, cô cực kỳ chờ mong mỗi ngày từ giờ trở đi.
“Này, cậu học giỏi lại trông cũng ưa nhìn như thế chắc là có nhiều cô theo đuổi lắm nhỉ. Hồi học ở Bắc Kinh thật sự không có bạn gái à? Không hợp lý cho lắm.” Triệu Thù nhìn Tần Dữ, nói chuyện tầm phào.
Bồ Thần không ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ có điều động tác nhai dần chậm lại, cô cũng muốn biết rốt cuộc cậu có người trong lòng chưa.
Ánh mắt Tần Dữ liếc sang Bồ Thần một cái rồi nói: “Có người tôi thích rồi nhưng cô ấy không thèm để ý đến tôi.”
Bồ Thần thầm nghĩ, vậy thì tốt quá đi.
Triệu Thù ồ lên, đoạn nói: “Tôi biết ngay mà, ở Bắc Kinh cậu không có bạn gái thì cũng có người trong lòng, không sai đi đâu được.”
“Còn cậu?” Dưới gầm bàn cô đá vào chân Bành Tịnh Dương, không vui vẻ gì mà nói: “Đến giờ cậu vẫn chưa có bạn gái, có phải là vì yêu thầm bạn nào xinh đẹp ở lớp cậu rồi không?”
Bành Tịnh Dương: “Cuộc thi chính là bạn gái tôi.”
Triệu Thù cười haha, cô đã thân thiết với họ hơn nên có gì cũng thoải mái nói thẳng ra, cô nghiêng đầu nhìn Bồ Thần: “Thần Thần, cậu thì sao? Có người mình thích chưa?”
Bồ Thần đang húp một ngụm canh, bỗng nhiên căng thẳng đến mức bị sặc, cô vội quay đi lấy tay che mặt, không nhịn được mà ho sặc sụa.
“Cậu đúng thật là, mình chỉ hỏi chơi thôi mà.” Triệu Thù vỗ nhẹ lưng cô, an ủi nói: “Mình cũng có nam thần trong lòng mà, chúng ta đều lớn rồi, không thích ai mới là chuyện lạ đấy.”
Tần Dữ đưa giấy ăn cho Bồ Thần, ân cần hỏi: “Cậu căng thẳng cái gì?”
Bồ Thần sợ bị nhìn thấu tâm tư, tự nhiên đón lấy giấy ăn cậu đưa, nhưng không dám đối mặt với cậu: [Cảm ơn]
Bành Tịnh Dương biết Bồ Thần nhạy cảm, không phải trò đùa nào cũng theo kịp, bây giờ cô đã đồng ý đi ăn, đi chơi cùng họ, về mặt tâm lý xem như đã có bước tiến triển lớn, cũng thật khó khăn làm sao.
Cậu điều chỉnh bầu không khí gượng gạo, giải vây cho Bồ Thần: “Cậu yêu thầm ai thế?” Cậu hỏi Triệu Thù.
Triệu Thù cười giả trân: “Yêu thầm cậu đấy.”
Bành Tịnh Dương nghĩ đến buồn cười, còn tưởng cậu thật sự quan tâm à: “Không nói thì thôi.”
Triệu Thù: “Tôi từng nói rồi mà? Tai tôi có vấn đề là tại ai?”
Bành Tịnh Dương cảm thấy nhạt nhẽo nên không thèm đáp lại cô.
Còn chuyện Bồ Thần rốt cuộc thích ai cứ thế bị lờ đi, không ai nhắc đến nữa.
- Home
- Thế Giới Tĩnh Lặng, Vẫn Còn Có Anh
- Chapter 23 - Bởi vì với tôi, cậu khác với bọn họ (1)