Thế Giới Tĩnh Lặng, Vẫn Còn Có Anh - Chapter 3
Chương 3: Quá khứ
Tần Dữ tựa vào mép bàn làm việc của thầy chủ nhiệm, đồng phục vẫn không kéo khóa lên, hai chân dài thong dong, trên tay đang nghịch cây bút đỏ của Lục Bách Thanh.
Lục Bách Thanh đang xem bài thi của cậu, khẽ nhíu mày. Tổng cộng có hai trang, thầy đọc nhanh như gió, mới đó mà đã xem xong.
Thầy ngẩng đầu, hỏi: “Mang lên có hai trang thôi à?”
“Vâng.” Tần Dữ không ngốc, cho dù có ngồi cả đêm cũng chưa chắc làm xong được tám trang bài thi tiếng Anh. Hôm qua lúc cậu chép bài có liếc nhìn qua đề, những bài luyện tập này vẫn có độ khó nhất định, thế nên lần này cậu chỉ nộp hai trang cho Lục Bách Thanh.
“Soạt”, Lục Bách Thanh gấp bài thi lại ném lên trên bàn, tựa lưng vào phía sau. Thầy nhấc chân đá nhẹ vào Tần Dữ, ra lệnh: “Đứng ngay ngắn, ra dáng học sinh xem nào.”
Tần Dữ bỏ ngoài tai, không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên bộ dạng uể oải, tinh thần không phấn chấn.
Lục Bách Thanh đưa cho cậu cái cốc, hất cằm hướng về phía máy đun nước.
Tần Dữ đứng thẳng, miễn cưỡng đi rót một cốc nước rồi quay trở lại.
Lục Bách Thanh cầm lấy cốc nước nóng thổi thổi, hỏi cậu: “Em chép bài của Bồ Thần đúng không?”
Tần Dữ ngẩng đầu nhìn Lục Bách Thanh, ánh mắt đầy nghi hoặc, giống như đang hỏi: Làm sao thầy biết?
Cậu rất chắc chắn, Lục Bách Thanh chỉ nhìn phần đề trắc nghiệm đằng trước, chứ không hề nhìn bài viết của cậu.
Nghe nói Lục Bách Thanh dạy tiếng Anh cho hai lớp, số bài thi từng chấm cộng lại ít nhất cũng phải hàng nghìn trang, hơn nữa bài thi này cũng gần hai tháng rồi, không lẽ thầy vẫn còn nhớ rõ lúc trước Bồ Thần làm sai những câu nào sao.
Tần Dữ không thừa nhận: “Thầy đang nói oan cho em đấy.”
Lục Bách Thanh cười nhạt: “Còn nói oan nữa hả, em không oan chút nào.”
“Vậy bằng chứng đâu?”
“Em làm sai những câu y hệt Bồ Thần”
Tần Dữ hoài nghi: “Thầy còn nhớ rõ bài thi của Bồ Thần ạ?”
Lục Bách Thanh nói: “Nhớ rõ chứ.”
Vì cô là lớp phó Tiếng Anh sao?
Trừ chuyện đó ra, Tần Dữ thực sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
Lục Bách Thanh hỏi: “Chép xong cả tám trang rồi chứ?”
Tần Dữ: “…Chắc là thế”
Lục Bách Thanh nhấp một ngụm nước, khiển trách: “Tần Dữ à, em xem em có thái độ gì đây, có quá đáng không hả?”
Tần Dữ phản bác: “Thầy làm khó em trước mà, sao lại trách em chép được? Ai mà làm xong được bấy nhiêu trang bài thi trong thời gian ngắn như vậy? Cũng có phải mỗi môn Tiếng Anh của thầy có bài tập đâu.”
Lục Bách Thanh nhìn cậu, nói: “Trước đây, em có thể.”
Tần Dữ bỗng nhiên trầm mặc.
Lục Bách Thanh nói là trước đây, chứ không phải cậu như bây giờ, vừa sa sút tinh thần lại chỉ làm qua loa lấy lệ.
Tần Dữ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, văn phòng ở tầng thấp. Cậu cách cửa sổ một cái bàn, tầm mắt nhìn ra lại chẳng nhìn thấy cảnh vật gì, chỉ thấy một khoảng trời tối tăm mờ mịt.
“Tần Dữ, bây giờ thầy là chủ nhiệm lớp của em, không phải là chú Lục, ở chỗ thầy không có chuyện không chịu cầu tiến.”
“Nếu biết trước chú làm giáo viên ở đây, có đánh chết cháu cũng không chuyển tới.”
Từ Bắc Kinh chuyển tới Tô Thành, Giang Nam, ai mà ngờ còn gặp được đồng hương. Lục Bách Thanh lại không phải chỉ là đồng hương bình thường, thầy chính là người đã chứng kiến cậu trưởng thành.
Nhà ông ngoại cậu và nhà Lục Bách Thanh là hàng xóm sống trong đại viện, hai tòa biệt thự cách nhau hơn mười mét. Hồi nhỏ, cứ hễ cậu gây ra chuyện gì cũng đều nhờ Lục Bách Thanh thu dọn chiến trường.
Cậu cứ nghĩ là Lục Bách Thanh đang ở nước ngoài, còn Lục Bách Thanh cũng nói với cậu như vậy.
Tần Dữ hỏi: “Ông nội Lục biết chú đang làm giáo viên ở đây không?”
Ông nội không hay biết, trong nhà cũng không có ai biết cả. Lục Bách Thanh trả lời: “Chú đã ba mươi tuổi rồi, chọn nghề nghiệp gì là quyền tự do của chú, người khác không có quyền xen vào.”
Tần Dữ nghe ra được ẩn ý trong đó, vậy là nhà họ Lục vẫn chưa biết chuyện này.
Cũng phải thôi. Nếu nhà họ Lục mà biết Lục Bách Thanh đến Tô Thành làm giáo viên cấp ba, hẳn là đa phần người trong nhà tức chết cho mà xem.
Tần Dữ tò mò hỏi một câu: “Quê vợ cũ của chú là ở Tô Thành à?” Nếu không thì chẳng có lý gì chú ấy lại tới đây dạy học.
Cử chỉ đang uống nước của Lục Bách Thanh hơi ngừng lại, thầy không lên tiếng.
Tần Dữ đã hiểu, không phủ nhận chính là ngầm thừa nhận.
Lục Bách Thanh quen tình đầu của mình hồi học đại học. Hai người tốt nghiệp xong liền lén đi đăng ký kết hôn. Chẳng biết làm sao mà sau khi nhà họ Lục biết chuyện thì một mực không đồng ý, đăng ký kết hôn rồi cũng chẳng có tác dụng gì, vẫn buộc phải ly hôn.
Trong giới của họ ai ai cũng đều biết, nhà họ Lục gia thế lớn mạnh, người bình thường không thể nào với tới, còn gia cảnh nhà vợ cũ của Lục Bách Thanh lại chẳng khá giả gì.
Tần Dữ chân thành nói: “Cô ấy chắc cũng không biết chú làm giáo viên ở đây nhỉ? Chú không nói thì làm sao người ta biết được trong lòng chú muốn gì.”
Lục Bách Thanh đặt cốc nước xuống, đứng lên, vớ cuốn sách đập vào đầu Tần Dữ: “Trẻ con bớt xen vào chuyện người lớn đi.”
Tần Dữ: “Cháu không định xen vào mấy chuyện vặt vãnh của chú đâu. Hiếm khi thấy chú và cha cháu không giống nhau, cháu vẫn đang trông chờ những mặt tốt của chú đây.”
Cha mẹ Tần Dữ ly hôn năm cậu lên bốn. Sau khi ly hôn, ai nấy đều tái hôn với người khác. Tính cả cuộc hôn nhân đầu tiên, cha cậu tổng cộng đã kết hôn và ly hôn ba lần, mẹ cậu là hai lần. Vốn dĩ năm nay mẹ cậu định sẽ tái hôn lần nữa, nhưng chẳng may Tần Dữ xảy ra chuyện.
Sau đó không bàn đến chuyện kết hôn nữa.
Lục Bách Thanh không muốn nói nhiều về chuyện của mình. Thầy tiếp tục chuyện bài thi tiếng Anh: “Thái độ này của cháu sẽ gây cản trở cho chính cháu đấy. Tần Dữ à, cháu mới mười sáu tuổi thôi, những chuyện sau này cháu phải trải qua còn phức tạp hơn cháu nghĩ rất nhiều, làm sao, cháu không định sống tiếp à?”
Tần Dữ lấy lại hai bài thi tiếng Anh bị Lục Bách Thanh chê trách, dù gì cậu cũng bỏ ra thời gian ra chép, mất thì tiếc lắm.
Cậu gấp gọn bài thi bỏ vào túi áo khoác, đáp trả: “Chú còn biết cháu mười sáu à. Vậy thì khỏi cần lấy cái sự trải đời ở tuổi ba mươi của chú để dạy bảo một đứa học sinh mười sáu tuổi đi. Cháu từng nếm không ít trái đắng, nhưng cũng may mà chưa đắng đến mức mất mạng.”
Lục Bách Thanh cười bất lực, không phản bác được. Mấy đứa trẻ thời nay tuổi tuy nhỏ nhưng tính khí lại chẳng chịu thua ai.
Lục Bách Thanh vặn nắp cốc nước, tiết sau là tiết tiếng Anh ở lớp chín khối mười, thầy đi cùng Tần Dữ xuống lầu.
Hai người không nói những chủ đề phiền muộn nữa.
Hai tay Tần Dữ đút túi, sóng vai đi cùng Lục Bách Thanh, cậu nói: “Thật ra chú làm giáo viên cũng được đấy, nghe nói kỳ thi tháng này, điểm trung bình môn tiếng Anh lớp cháu chỉ đứng sau hai lớp chọn.”
Lục Bách Thanh liếc cậu: “Cảm ơn đã công nhận.”
Tần Dữ nghe ra được sự chế giễu trong trong lời nói của thầy, nhưng vẫn nở nụ cười hiếm thấy.
Lục Bách Thanh không dạy bảo cậu nữa, thầy rẽ vào lớp chín, còn Tần Dữ bước vào phòng học lớp mười.
Tiếp theo là hai tiết toán, giáo viên đã đứng sẵn trên bục giảng, áo lông cởi ra vắt trên bàn, thầy chỉ mặc một chiếc áo len màu xám.
Thầy dạy toán trạc tuổi bốn mươi, để đầu trọc trông rất trẻ trung. Thầy đeo một cặp kính gọng đen, khuôn mặt nghiêm nghị cùng ánh mắt sắc bén.
Tầm mắt của Tần Dữ lướt qua chỗ Bồ Thần, cô đang cúi đầu nhìn điện thoại. Cô nhóc này cũng to gan thật, thế mà lại dám nghịch điện thoại ngay trước mặt giáo viên. Chẳng trách bài thi tiếng Anh sai nhiều như vậy, có một câu sửa lại còn không đúng.
Tiếng chuông vào học vang lên. Tần Dữ ngồi vào chỗ, lấy ra hai trang bài thi tiếng Anh nhét vào cặp sách. Bây giờ là thời gian tự do của cậu, gục mặt xuống bàn ngủ.
Giờ của thầy dạy toán không có ai dám ngủ, chứ đừng nói đến chuyện thì thầm to nhỏ. Đến cả Triệu Thù không thích học, là cô gái duy nhất trong lớp thi không đạt môn tiếng Anh cũng phải ngồi ngay ngắn trong tiết toán.
Có nghe giảng hay không là một chuyện, nhưng nhất định phải có thái độ nghiêm túc.
Triệu Thù ngồi sau Tần Dữ, cô lấy chân đụng nhẹ vào ghế cậu, ra hiệu cho cậu đừng ngủ, nếu không thì những ngày tháng sau này không yên ổn được đâu.
Tần Dữ hoàn toàn làm lơ, muốn làm gì thì làm.
Triệu Thù cũng chẳng rảnh xen vào chuyện của người khác, cô giả vờ chăm chú nghe giảng, nhưng trong đầu toàn là nội dung cuốn tiểu thuyết mới đọc tối qua. Gần đây cô say mê một cuốn truyện dài kỳ, không biết hôm nay có viết đến đọan cao trào như cô mong muốn không nữa.
Trên bục giảng, thầy dạy toán liếc nhìn về phía Tần Dữ không dưới mười lần. Thầy không muốn mất thời gian của lớp, vậy nên cứ thế nhẫn nhịn trước hành vi của Tần Dữ.
Suốt một tiết học, Tần Dữ ngủ rất ngon lành.
Tiếng chuông tan học vang lên. Bồ Thần vẫn chưa tính ra bài thầy vừa giao trên bảng. Cô giở lại giấy nháp, bắt đầu kiểm tra lại từ đầu, không biết đã làm sai ở bước nào. Có một câu thôi mà cô nháp đến nửa trang vẫn chưa xong.
Chắc hẳn là có cách tính đơn giản hơn, nhưng cô không biết làm, nên đành phải dùng cách khờ khạo nhất này.
“Cảm ơn.” Cùng với giọng nói là một xấp bài thi tiếng Anh đặt lên bàn cô.
Bồ Thần ngẩng đầu, Tần Dữ đã đi xa mấy bước. Cô còn chưa kịp đáp lại, đã chỉ thấy bóng lưng của cậu.
Thầy dạy toán tỉnh bơ liếc nhìn Tần Dữ, số người dám ngủ trong tiết của thầy chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Bồ Thần.”
Bồ Thần ngẩng đầu, sờ vào điện thoại nơi góc bàn. Thầy dạy toán hỏi: “Bạn nam mới chuyển tới lớp em tên là gì?”
Cô gõ chữ rồi đưa cho thầy xem:【Tần Dữ ạ】
Thầy dạy toán gật đầu, tỏ ý đã biết.
Bồ Thần lặng lẽ thở dài, thầy bị chọc tức đến mức này, dám chắc là do Tần Dữ trong giờ thì ngủ nhưng hết tiết lại lập tức hăng hái, không bỏ qua một giây ra chơi nào.
Tiết sau vẫn là tiết toán. Thầy giáo gọi tên Tần Dữ, bảo cậu lên bảng làm câu ban nãy thầy giao.
Ngoại trừ Bồ Thần, trong lớp tất cả mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt đồng cảm. Ngủ trong giờ toán, đúng là gặp xui xẻo rồi.
Tần Dữ không hề căng thẳng, thong dong bước lên bục giảng, không thèm nhìn hộp phấn, chỉ tiện tay lấy nửa viên. Vừa rồi lúc cậu từ chỗ ngồi đi lên bục giảng, trong đầu đã tính ra đáp án.
Đứng trước bảng, trong phút chốc Tần Dữ cảm giác như mình đang đứng trong lớp học ở Bắc Kinh, khác ở chỗ là, khi ấy cậu đứng trên bục giảng để giảng bài cho các bạn, còn bây giờ, câu lại bị giáo viên lôi lên bảng làm bài.
Cậu chuyển tới Tô Thành học là chuyện nằm ngoài dự tính.
Chép bài thi Tiếng Anh của người khác càng là chuyện nằm ngoài dự tính trong cuộc đời cậu.
Từ nhỏ đến giờ, đều là người khác chép bài tập của cậu.
Tần Dữ thất thần hồi lâu, chỉ viết một chữ “giải” lên bảng.
Cậu không biết mình đang cạnh tranh với ai, nhưng lúc này cậu không cố ý đối nghịch với thầy giáo.
Cuối cùng, cậu không giải đề toán ấy.
Thầy dạy toán thấy cậu viết không được, không để lãng phí thêm thời gian nữa, nghiêm nghị nói: “Về chỗ nghe giảng cho tử tế vào.”
Tần Dữ quay người, ném thẳng viên phấn trong tay vào hộp. Cậu vẫn còn chìm đắm trong những ký ức không vui của quá khứ nên không kiểm soát được lực ném, viên phấn màu xanh đập trúng vào mũi Bồ Thần.
“Xin lỗi nhé.” Cậu áy náy nói.
Bồ Thần lắc đầu, nhặt viên phấn rơi trên bàn bỏ vào hộp.
Giờ ra chơi, Bồ Thần cất di động vào túi áo, cầm cốc nước đến khu giải khát rót nước.
Ngoài hành lang, Tần Dữ dựa lưng vào lan can đối diện phòng học, đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Lúc cô đi đến chỗ Tần Dữ, đúng lúc cậu ngẩng đầu lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Từ khi chuyển vào lớp này, ngoại trừ bạn cùng bàn và Triệu Thù ngồi đằng sau, Tần Dữ chỉ biết mỗi Bồ Thần. Cậu nhìn thoáng qua Bồ Thần, cô có làn da trắng nên vệt phấn xanh trên sống mũi cực kỳ nổi bật.
Hẳn là tác phẩm do ban nãy trên bục giảng cậu chẳng may ném phấn chệch hướng, cô vẫn chưa lau sạch.
“Trên mũi cậu có vệt phấn.” Tần Dữ nhắc nhở cô.
Bồ Thần ngẩn người, sau đó mới nhận thức được là Tần Dữ đang nói chuyện với mình. Cô đành phải đứng lại, lấy mu bàn tay lau sơ qua.
Vẫn chưa lau đúng chỗ, vệt phấn vẫn còn đó.
Tần Dữ: “Lên trên nữa”
Bồ Thần lúng túng, cứ thế lau hết cả mũi. Vệt phấn vẫn còn một ít.
Tần Dữ nắm lấy ống tay áo cô, kéo theo tay cô hướng lên trên, chỉ vào chỗ vệt phấn xanh.
“Bây giờ thì hết rồi.” Tần Dữ buông tay áo đồng phục của cô ra, như không có chuyện gì, cúi đầu tiếp tục chơi game.
Bồ Thần không biết mặt mình có đỏ hay không, nhưng tim cô có cảm giác như vừa chạy xong tám trăm mét vậy.
May mà cô mang theo điện thoại.
【Cảm ơn cậu】
Cô cầm di động giơ lên trước mặt cậu.
Tần Dữ còn tưởng rằng cô đưa mã QR Wechat của mình để cậu kết bạn. Cậu nhìn màn hình điện thoại của cô, rồi lại chuyển sang nhìn cô.
Bồ Thần đã vội vàng đi mất.
Tần Dữ nhìn bóng lưng của cô, phát hiện lớp phó này cũng thật thú vị, nói cảm ơn còn phải dùng điện thoại gõ, tích chữ như vàng cũng không đến mức này.