Thế Giới Tĩnh Lặng, Vẫn Còn Có Anh - Chapter 4
Chương 4: Nếu cô nói được thì tốt biết mấy
Cảnh vật bị bao phủ bởi tuyết trắng, hôm nay lại là một ngày không phải học tiết tự học buổi tối.
Tần Dữ bước chân dài, là người đầu tiên ra khỏi lớp, cậu chạy thẳng đến cầu thang phía đông.
Hôm qua là ngày đầu tiên chuyển đến, cậu đi nhầm cổng, mãi mới tới cổng phía Bắc nhưng lại nhận ra không có tòa nhà cậu ở bên đường đối diện, đành phải vòng lại đường cũ trong khuôn viên trường để đến cửa phía Đông.
Hôm nay không đi nhầm cổng nữa, cậu hẳn là người đầu tiên trong lớp ra khỏi trường.
“Tần Dữ!”
Bỗng nhiên sau lưng có người gọi cậu.
Lục Bách Thanh nhanh chóng đuổi kịp, thầy nhìn đồng hồ, nói: “Mới tan học có ba phút em đã ra đến cổng trường rồi, bình thường lên lớp đâu có thấy em tích cực như thế.”
“Không phải em vội về nhà học thêm Tiếng Anh sao ạ.”
“Bớt đi!”
Tần Dữ nhún vai, ý là thầy không tin thì em cũng hết cách.
Lục Bách Thanh không vừa mắt điệu bộ này của cậu, ngặt nỗi đang ở trường, thầy phải làm gương cho người khác nên mới cố nhịn không lấy chân đạp cậu.
Thầy hỏi: “Mẹ cháu có ở nhà không?”
Tần Dữ thẳng thừng đáp: “Không, rất hiếm khi về trước mười giờ.”
Cha và mẹ hợp tác mở một văn phòng luật sư, dù cho ly hôn nhiều năm nhưng việc hợp tác này vẫn không dừng lại. Hai người họ đều đặt lợi ích lên trên hết, ở điểm này rất tương xứng với nhau.
Trải qua gần hai mươi năm dốc sức gầy dựng, giờ đây văn phòng luật Thạc Dữ là một trong những văn phòng có vị thế vững mạnh nhất trong giới. Tên của cậu cũng là vì cha mẹ không có thời gian, nên họ lấy một chữ trong tên văn phòng đặt cho cậu.
Trụ sở chính của văn phòng luật nằm tại Bắc Kinh. Cả nước có tổng cộng mười lăm chi nhánh, ban đầu mẹ phụ trách chi nhánh Thượng Hải, về sau xảy ra một số chuyện, nên giờ bà đang phụ trách chi nhánh Tô Thành.
Tô Thành cách Thượng Hải không xa, các hạng mục bên chi nhánh Thượng Hải mẹ vẫn để mắt tới.
“Cháu ăn tối thế nào? Trong nhà có thuê dì giúp việc không?” Lục Bách Thanh quan tâm hỏi.
Tần Dữ: “Không, cháu không thích trong nhà có người lạ.” Cậu hất cằm về phía con ngõ đối diện, “Trong đó đều là quán ăn, không đói chết được đâu.”
Lục Bách Thanh ở một mình, đến Tô Thành một năm rưỡi đã học được cách nấu ăn. Thầy nói với Tần Dữ: “Đi thôi, đến nhà chú ăn.”
Tần Dữ nhìn thầy, vẻ mặt bày tỏ “Cháu có điên đâu mà tan học còn đến nhà chủ nhiệm lớp”.
Lục Bách Thanh tỏ thái độ: “Yên tâm, chỉ ăn cơm không nói chuyện học hành đâu.”
Có ma mới tin chú.
Lục Bách Thanh bất đắc dĩ, cuối cùng quyết định: “Vậy thì ăn ngoài đi, đỡ phải nấu.”
Tần Dữ tạm chấp nhận, chuyển hướng sự chú ý, hỏi: “Chú còn biết nấu ăn à?”
Lục Bách Thanh “ừ” một tiếng.
“Ôi thật bất ngờ”
Lục Bách Thanh chuyển chủ đề: “Hồi trưa anh hai có gọi cho chú, hỏi han về tình hình học tập của cháu, chắc là mẹ cháu nói cho anh ấy biết chuyện chú là chủ nhiệm lớp của cháu.”
Anh hai mà Lục Bách Thanh nói là cha ruột của cậu, Hà Quân Thạc. Cậu theo họ mẹ. Sau khi cha mẹ ly hôn, cậu sống với nhà ngoại.
Người ngoài không biết chuyện lại tưởng rằng, hồi đó cha mẹ ly hôn, mẹ cậy gia thế nhà họ Tần mà lấn át cha, giành quyền nuôi cậu, đổi họ cho cậu thành họ Tần.
Nhưng hoàn toàn không phải vậy.
Không có chuyện cha mẹ tranh giành quyền nuôi cậu, họ đều bận kiếm tiền, không rảnh mà lãng phí thời gian cho một đứa trẻ, nói một cách hoa mỹ thì là hai người cùng nhau nuôi dưỡng.
Từ năm cậu bốn tuổi đến bây giờ đều là do một tay ông bà ngoại nuôi nấng, ông bà nội thì ở nước ngoài, cậu nghỉ hè sẽ qua bên đó thăm.
Nhiều năm nay, thời gian và công sức cha mẹ bỏ ra cho cậu còn không bằng một khách hàng lớn của họ.
Hồi học tiểu học, giáo viên hỏi ước mơ của cậu là gì. Cậu không hề nghĩ ngợi mà trả lời, đó là trở thành người giàu nhất, như vậy sẽ có thể mua được thời gian làm việc của cha mẹ, để họ ở bên cậu.
“Thầy Lục, chúng ta nói chuyện gì vui một chút được không?”
Trong lúc nói chuyện, hai người băng qua đường.
Lục Bách Thanh hỏi lại cậu: “Cháu muốn nói chuyện vui gì?”
Tần Dữ: “Chẳng hạn như, chơi. . .”
Đang nói một nửa thì bị Lục Bách Thanh ngắt lời: “Cháu bỏ ngay cái tư tưởng chơi game đấy đi.”
Tần Dữ cười ‘ha ha’, cậu cũng không nghĩ thầy sẽ đưa cậu đi chơi game.
Đi vào ngõ nhỏ không xa, đằng sau có mấy học sinh đạp xe đến, họ đều là học sinh của lớp chín khối mười, có cả nam và nữ.
“Chào thầy Lục.” Bọn họ nhao nhao chào hỏi Lục Bách Thanh.
Lục Bách Thanh giảng bài vui tính, vậy nên cũng có quan hệ khá tốt với học sinh.
Một bạn nữ trong đám mở miệng nói: “Thầy Lục, lát nữa tụi em mua bánh cá hầm, mời thầy và bạn học mới cùng ăn ạ.”
Mời Lục Bách Thanh chỉ là cái cớ, chủ yếu là muốn mời Tần Dữ, nhân dịp này làm quen với cậu ấy.
Mấy người họ đạp xe từ từ, cố ý chậm tốc độ để chờ Lục Bách Thanh và Tần Dữ.
Lục Bách Thanh quay đầu hỏi Tần Dữ: “Có muốn ăn bánh cá hầm không?”
Nếu là bình thường thì Tần Dữ không thích ăn những thứ này, nhưng hôm nay là ngoại lệ, cậu không muốn ăn cơm riêng với Lục Bách Thanh. Dám chắc lúc ăn cơm thầy sẽ không ngừng giáo huấn đủ các thể loại triết lý cuộc đời. Nói vài câu đã không hợp ý nhau.
Nếu như làm một phần bánh cá hầm, cậu có thể sớm tách ra khỏi Lục Bách Thanh.
“Được đó, cháu thích ăn cái này.” Tần Dữ giả bộ nói.
Lục Bách Thanh cùng các bạn học sinh sang cửa tiệm bán bánh cá hầm bên kia đường. Thầy làm sao lại để học sinh mời được, đưa cho chủ tiệm hai trăm tệ, bảo họ tự chọn món.
“Chọn loại các em thích ăn đi, không đủ thầy sẽ trả thêm.”
“Đủ ạ đủ ạ, không ăn hết đâu thầy, bọn em đều đang giảm cân mà.”
Bồ Thần xa xa nhìn thấy mấy người họ tụm lại một chỗ, người cô quen nhất là thầy Lục, còn có cả Tần Dữ, chỉ là trước giờ cô không hợp với những chuyện ồn ào thế này.
Tiệm bánh cá hầm nằm ở bên phải đường, cô đi qua sát đường bên trái, không ai chú ý tới cô.
Đi tới phía trước vài mét là tiệm sửa xe nhà cô, cha cô đang bận.
Bồ Thần giống như mọi hôm, lau sạch bảng trước cửa tiệm, đổ đầy nước nóng vào cốc giữ nhiệt cho cha, rồi mang theo cặp lồng giữ nhiệt định về nhà làm bài tập.
Vừa ra cửa thì gặp một người.
“Thầy Lục.” Cô cười, chào bằng khẩu hình miệng.
Lục Bách Thanh đưa một gói bánh cá hầm trong tay cho cô, nói: “Vừa nãy thầy mời các bạn ăn, tiện thể gói cho em một phần, không biết em thích ăn loại nào nên mỗi thứ thầy lấy một ít.”
“Cảm ơn thầy Lục.” Bồ Thần vẫn dùng khẩu hình miệng nói.
Lục Bách Thanh đến chỗ tiệm xe nên cũng xem như là đến thăm nhà Bồ Thần, cô cảm ơn Lục Bách Thanh đã quan tâm mình và tôn trọng cha như vậy.
Bồ Thần cầm gói bánh cá hầm về nhà, để hai người họ ở lại tiệm nói chuyện.
Bồ Vạn Lý gặp chủ nhiệm lớp của con gái, vội bỏ công việc còn dang dở xuống, cởi găng tay ra rồi đi pha trà. Lá trà mới mua, đặc biệt dùng để tiếp Lục Bách Thanh.
Lục Bách Thanh thường đến đây, bất kể là Bồ Thần hay là Bồ Vạn Lý, thậm chí là hàng xóm chung quanh cũng đều đã quen với chuyện này. Người ta nói số Bồ Thần tốt, gặp được thầy giáo phụ trách tốt như thế.
Hồi đó Bồ Thần học lớp bốn, cả nhà gặp tai nạn, lúc ấy cô cũng đang trên xe. Mẹ mất, cha xuýt mất theo, cô cũng bị thương nặng. Sau này, dây thanh đới của Bồ Thần gặp vấn đề, không chữa khỏi được, từ đó cô cũng không thể nói chuyện được nữa.
Liên tiếp chịu đả kích, những năm tháng ấy Bồ Thần đều trong tình trạng thu mình lại, ngoại trừ cha và cô của mình, Bồ Thần không trò chuyện cùng ai hết.
Nửa năm nay, tính cách Bồ Thần trở nên cởi mở hơn nhiều, nụ cười cũng nở trên môi. Mặc dù học tập vất vả, nhưng cô ngày một tiến bộ, cũng tự nguyện đi học, phần lớn công lao ấy là nhờ Lục Bách Thanh.
Bồ Vạn Lý không thể bày tỏ hết lòng biết ơn đối với Lục Bách Thanh, nên mỗi lần Lục Bách Thanh ghé thăm, ông đều pha một ấm trà, trò chuyện thể hiện tấm lòng.
Lục Bách Thanh ngồi bên cửa, trà nóng đặt trên chiếc bàn con, thầy nói Bồ Vạn Lý cứ tiếp tục làm việc.
Thầy biết trò chuyện bằng ngôn ngữ tay đơn giản, là học từ chỗ Bồ Vạn Lý nửa năm qua.
Gần tới tết Nguyên Đán, Lục Bách Thanh nói về chuyện thi tháng lần này của Bồ Thần xong, thầy hỏi kỳ nghỉ này Bồ Thần có dự định gì.
Bồ Vạn Lý:【Chắc là không có dự định gì, con bé không thích ồn ào】
Lục Bách Thanh không định về Bắc Kinh, thầy không muốn về nhà họ Lục. Đến lúc đó cứ viện cớ với gia đình mình bận đàm phán hạng mục ở nước ngoài, không có thời gian về là được.
Thầy nói với Bồ Vạn Lý:【Kỳ nghỉ tôi ở lại Tô Thành, nếu Bồ Thần không bận gì thì có thể bảo em ấy gọi video với tôi để học thêm.】
Lục Bách Thanh thường xuyên dạy thêm cho Bồ Thần, không chỉ mình môn Tiếng Anh, các môn toán lý hóa thầy cũng rất giỏi.
Bồ Vạn Lý ngại quấy rầy thầy trong kỳ nghỉ. Lục Bách Thanh không hiểu được ngôn ngữ tay phức tạp nên ông viết lên bảng:【Được nghỉ thì thầy cứ nghỉ ngơi đi, có khi Văn Tâm sẽ về, hồi nó đi học cũng học giỏi lắm. Chỗ nào Thần Thần không biết thì hỏi nó, không thể cứ làm phiền thầy mãi được.】
Lục Bách Thanh nhìn chằm chằm hai chữ ‘Văn Tâm’ trên bảng, tâm trí bay xa.
Bồ Vạn Lý viết xong lại nhìn một lượt, cảm thấy chưa ổn, ông gạch một gạch dưới hai chữ ‘Văn Tâm’, giải thích thêm:【Văn Tâm là cô của Thần Thần.】
Lục Bách Thanh trở lại bình thường, gật đầu.
Mãi đến khi bên ngoài trời tối, Lục Bách Thanh mới đứng dậy chào tạm biệt.
Trong ngõ nhỏ đang là lúc ồn ào náo nhiệt, xe cộ và dòng người đông đúc, cực kỳ lộn xộn. Bồ Thần mở một cánh cửa sổ trên ban công, ngồi trên bệ cửa ăn bánh cá hầm, trầm ngâm nhìn phố xá nhộn nhịp dưới lầu. Khi còn bé, cô thích nhất là đứng ở đây nhìn ra bên ngoài. Khi ấy còn chưa đủ cao, phải giẫm lên ghế.
Mỗi tối cô đều đứng bên cửa sổ chờ mẹ đi làm về. Cô luôn có thể nhận ra mẹ trong dòng người đông đúc, sau đó lớn tiếng reo hò: “Mẹ ơi!”
Mẹ đứng ở dưới lầu ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói vẫn luôn dịu dàng như thế: “Đoán xem hôm nay mẹ mua món gì ngon cho Thần Thần này?”
Cô nói: “Kẹo ạ!”
Mẹ bảo: “Sai rồi, mẹ mua bánh cá hầm cho con đó.”
Ăn xong bát bánh cá hầm, Bồ Thần trở về thực tại, cô lau nước mắt, đóng cửa sổ rồi đi làm bài tập.
Hôm nay không có nhiều bài tập, chưa đến mười giờ cô đã làm xong rồi. Cha vẫn chưa về. Hôm nay lạnh hơn hôm qua một độ, âm chín độ, Tô Thành chưa từng lạnh như thế bao giờ.
Bồ Thần mặc áo khoác dày, đến tiệm sửa xe đón cha tan làm.
Bồ Vạn Lý đang chuyển bảng trắng vào trong, định đóng cửa ra về, nhìn thấy con gái đến, ông hỏi cô trời lạnh như thế xuống lầu làm gì.
Bồ Thần nói cô không lạnh, giúp cha đem tất cả dụng cụ sửa xe vào nhà.
Cha kéo cửa cuốn lên. Cô đứng ở cửa tiệm, vô tình nhìn lướt qua quán nướng bên góc đối diện. Thật trùng hợp, cô trông thấy bóng dáng cao lớn của Tần Dữ, cậu đang chờ đồ nướng đóng gói. Xem ra một phần bánh cá hầm cậu ăn không đủ, nên lại đi mua đồ ăn.
Không biết cậu đã làm xong bài tập chưa nhỉ.
Bồ Vạn Lý vỗ vai con gái, hỏi cô có ăn đồ nướng không. Bồ Thần vội vàng lắc đầu, ngửi mùi thôi là được rồi, ăn đồ nướng quá khuya sẽ bị mập. Cô kéo cha đi về nhà.
Dưới ánh đèn đường, một bóng cao và một bóng thấp, kề sát bên nhau.
Bồ Thần nhìn phía trước, nói trong không khí: “Văn phòng thầy chủ nhiệm ở tầng ba, phòng thứ hai.” Nhưng mà chẳng phát ra âm thanh gì, chỉ thổi ra một làn khói trắng. Hơi khói rất nhanh tan ra trong bóng đêm vô tận.
Nếu cô có thể nói được thì tốt biết mấy, dù chỉ là mấy chữ thôi cũng được.