Tiệm Lẩu Sơn Hải - Chapter 2
Chương 2: Ông trời ép tôi làm gay
Một người từ khi trưởng thành đã phải gánh khoản nợ là Minh Khiêm lúc này đang run run ngồi trên sô pha phòng khách, tay bê ly trà nguội lạnh từ lâu. Ánh đèn nhàn nhạt soi sáng căn phòng, càng soi rọi vẻ anh tuấn, lãnh đạm của con hồ ly đang ngồi trước mặt cậu.
“Nhặt được thứ này thì chính là vợ chưa cưới của anh?”
Minh Khiêm đặt ngọc bội lên bàn, không tin nổi nói: “Thần thú bọn anh chọn vợ đều qua loa thế à?”
“Vậy lỡ nhặt được miếng ngọc này là một con chó thì…”
U Quân trừng mắt với cậu, đôi mắt anh ta bốc hỏa, giận dữ nói: “Ngươi nghĩ ngọc bội U Minh là thứ gì mà ai cũng có thể nhặt được? Chỉ có người tình định mệnh của bổn tôn mới cầm được nó mà thôi.”
Minh Khiêm: “…Ồ”
“Cũng không biết thiên đạo xảy ra sơ suất gì.” U Quân cười giễu cợt: “Lại để ngươi nhặt được nó.”
Minh Khiêm đáp trả: “Phải đấy, dù sao trai đẹp có một không hai như tôi cũng nên kết hôn với một nàng hồ ly tinh ngốc nghếch đáng yêu, chứ không phải một con hồ ly đực tự mãn.”
U Quân nổi cơn giận: “Ngươi tưởng bổn tôn muốn à?”
Minh Khiêm cũng bực mình: “Chẳng lẽ tôi muốn chắc? Tôi là trai thẳng trăm phần trăm đấy!”
U Quân hừ lạnh: “Nông cạn”
Người và cáo nhìn nhau đầy chán ghét, trong phòng dường như tràn ngập sự lúng túng.
U Quân cảm thấy loài người suy nghĩ thật nông cạn, còn chú trọng đến giới tính.
Minh Khiêm cảm thấy hồ ly tinh đúng là không có liêm sỉ, ngay cả giới tính cũng không thèm để ý.
Hơn nữa nếu là một nàng hồ ly tinh, tính cách quái gở này còn được khen là kiêu kỳ chứ một con hồ ly tinh đực mà như thế thì đúng là đồ thần kinh, bị điên khùng.
“Thôi bỏ đi.” Minh Khiêm đứng phắt dậy, “Tôi đi ngủ đây, anh muốn làm gì thì làm.”
Ngày mai tôi còn phải đi tìm việc.
Tôi mặc kệ hết. Chẳng qua chỉ là một con hồ ly đêm hôm còn gây sự với cậu mà thôi, bây giờ cậu phải đi ngủ rồi.
Minh Khiêm đi về phía phòng ngủ, trong đó có cả phòng tắm, bình thường cậu đều không tắm ngoài.
Cậu vừa đi đến cửa phòng, bỗng nhiên phát giác có gì đó không ổn, vừa quay đầu liền trông thấy U Quân đang đứng phía sau mình.
Minh Khiêm mở to mắt, con hồ ly đực này cao thế?
Cậu cao 1m82, con hồ ly đực này còn cao hơn cậu nửa cái đầu.
Vậy chắc phải 1m9 nhỉ?
“Anh đi theo tôi làm gì?” Minh Khiêm tuy kinh ngạc nhưng giờ mệt đến mức không buồn nói chuyện nữa.
U Quân quan sát phòng ngủ của cậu, trên giường có mấy cái áo khoác, chăn mền không gấp gọn, trên ghế còn vắt mấy cái quần, bên bệ cửa sổ đặt mấy cuốn sách, không hẳn ngăn nắp nhưng cũng chẳng phải bừa bộn, nhưng trong mắt U Quân lại không vừa ý chút nào.
“Ngươi là thê tử của ta.” U Quân khoanh tay trước ngực, cằm khẽ hếch lên, kiêu ngạo nói: “Không ngủ với ngươi thì ngủ với ai.”
Minh Khiêm trợn tròn mắt, vẻ mặt khó coi như ăn phải rắm, mỗi tấc da trên cơ thể đều đang kháng cự, cậu không thể nhịn được nữa: “Tôi không cần biết anh là thứ gì, nhưng đây là nhà tôi, tôi không làm trái quy định pháp luật, cũng không đắc tội với thiên đạo gì đấy, cuộc sống của tôi rất bình lặng, ngoại trừ không có tiền ra thì là một nhân viên văn phòng tầm thường yên ổn.”
“Vả lại tôi thích phụ nữ, là phụ nữ đấy!”
“Phụ nữ anh có hiểu không?”
U Quân nhìn chằm chằm Minh Khiêm.
Đôi mắt màu bạc phát ra tia sáng dưới ánh đèn.
Minh Khiêm vừa mới sống chết bảo vệ trinh tiết của mình, bây giờ bỗng nhiên không nói được lời nào.
Dưới cái nhìn của đôi mắt màu bạc ấy, cậu không thể nói nên lời.
U Quân cười khẩy: “Ngươi nghĩ bổn tôn muốn ngủ với ngươi à? Cũng không đi soi gương thử xem.”
“Nếu như không ngủ cùng giường, ngươi đừng có mơ mà ngủ yên ổn.”
Minh Khiêm ngẩn người: “Là sao? Còn cưỡng ép người khác à? Bây giờ là thời đại nào rồi, coi trọng tự do yêu đương lắm đấy, dù tôi có yêu đương đồng tính thật thì cũng vẫn có quyền nói không với đối phương.”
U Quân hờ hững nói: “Đến lúc đó đừng đến van xin ta.”
Nói xong, U Quân trở về phòng khách, ngồi trên sô pha, hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt nghỉ ngơi, mặc kệ Minh Khiêm đứng trước cửa phòng ngủ vẫn đang tức giận bất bình.
Cậu thà nhảy cửa sổ, không thì cắm đầu vào bồn cầu chết chứ tuyệt đối không đi van xin con hồ ly đực này ngủ chung với mình.
Minh Khiêm bước vào phòng tắm, cậu tắm với tốc độ siêu nhanh, đầu óc rối tung rối mù. Tắm xong, cậu thậm chí còn không nhớ nổi khi nãy mình vừa nói gì với con hồ ly kia.
Cậu vẫn còn ảo tưởng tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là suy diễn của mình mà thôi.
Có lẽ do cậu cực kỳ không muốn nỗ lực nữa nên mới không tưởng tượng ra một phú bà từ trên trời rơi xuống mà lại ra một con hồ ly đực mang theo sính lễ,…có vẻ cũng là chuyện bình thường nhỉ?
Minh Khiêm ngờ ngệch nằm xuống giường, nhắm mắt ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Ánh nắng ban mai chầm chậm len lỏi, giống như có người kéo tấm rèm ra, tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu lên gương mặt Minh Khiêm.
Cậu trở mình, làm rơi gối ôm xuống đất, nằm theo tư thế dang tay dang chân.
Cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên, Minh Khiêm mới vuốt mắt ngồi dậy. Cậu đi chân trần trên nền đất, định ra phòng khách rót cốc nước rồi trở lại đi rửa mặt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là tìm việc làm.
Buổi sáng gửi CV, buổi chiều qua bên môi giới để cho thuê cửa hàng, tiện thể ghé qua cửa hàng một lát, hỏi chú Lý xem khi nào sẽ dọn đồ đi.
Minh Khiêm mơ màng ra khỏi phòng, trên tay còn cầm điện thoại, cậu vào phòng khách rót nước từ trong ấm.
Để tiết kiệm tiền, máy đun nước trong nhà đã trở thành vật trang trí, cậu uống nước bằng ấm đun thông thường, ngoại trừ có cặn ra thì cũng không có tác hại gì cho lắm.
Mặc dù đang là giữa hè nhưng trong nhà vẫn không bật điều hòa.
Rõ ràng là có nhà lẫn cửa hàng nhưng Minh Khiêm lại cảm thấy mình sống còn không bằng dân văn phòng đi thuê nhà. Dẫu sao họ cũng không phải trả khoản vay, chỉ ở một căn phòng đơn là đủ, nếu may mắn còn gặp được bạn cùng phòng tốt bụng, cùng nhau góp tiền mua đồ ăn thức uống này kia.
Minh Khiêm bưng cốc nước đến trước cửa sổ, cậu uống từng ngụm nước ấm, nhìn những nhân viên văn phòng vội vã đi làm.
Mới hôm qua thôi cậu còn là một trong số họ, vừa than thở tàu điện ngầm quá đông vừa gắng sức chen vào cho bằng được.
“Đang nhìn gì thế?” Bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Minh Khiêm thờ thẫn thở dài, chán nản nói: “Có lúc tôi muốn bỏ lại tất cả rồi đi bụi, tôi cũng khao khát một cuộc sống lý tưởng chứ, nhưng giờ đây thứ còn lại chỉ là những khoản vay và lối sống buông thả mà thôi.”
“Sống buông thả? Ngươi sống buông thả với ai?”
Minh Khiêm: “Anh lo nhiều chuyện thế làm…”
Bỗng nhiên cả người cậu cứng đờ, toàn thân như tượng gỗ mà quay lại, ngẩng đầu nhìn U Quân đang đứng sau lưng mình.
U Quân quan sát cậu một lượt, tối qua anh chỉ lo giải thích với vị hôn thê của mình đầu đuôi sự việc, nên chưa quan sát kỹ. Bây giờ nhìn lại, chỉ xét đến khuôn mặt xem ra cũng xứng đôi với mình.
Minh Khiêm cao 1m82 nhưng lại không có vẻ thô kệch, tỷ lệ cơ thể cực kỳ đẹp, chân dài eo nhỏ.
Cậu có đôi mắt trong veo sáng ngời, kể cả lúc thở dài, đáy mắt cũng không hề u ám.
Sống mũi khá cao, môi không dày không mỏng, trên mặt không chút tì vết, ở thế giới này cũng đáng được khen là đẹp trai.
Lúc mới nhìn sẽ thấy cậu đẹp, càng nhìn lâu lại càng thấy đẹp hơn.
Thậm chí U Quân còn nghĩ, đến khi cậu già rồi vẫn sẽ là một ông cụ đẹp lão.
Nhưng rồi, biểu cảm của U Quân có hơi khó coi bởi chính tưởng tượng của mình.
“Kể cả ngươi có từng sống buông thả với ai đi nữa thì bây giờ đã có bổn tôn rồi, ngươi nên quên sạch những chuyện đó đi.”
U Quân khoanh tay, thần thái cao ngạo, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Minh Khiêm: “…Sống buông thả…”
Khi nãy cậu nói là sống buông thả à?
U Quân hừ lạnh nói: “Có thể kết thành phu thê với bổn tôn là phúc ba đời nhà ngươi.”
Minh Khiêm rất muốn trừng mắt với anh ta nhưng làm không tới nơi tới chốn, mấy lần trừng đều như nhìn nóc nhà, bực mình nói: “Phải phải phải, tôi có phúc, tôi có phúc lắm, có phúc lắm lắm luôn, đi rửa mặt đánh răng đây.”
Sau khi đánh răng rửa mặt trong vô thức, Minh Khiêm hít sâu một hơi, vặn cái lưng đã mỏi nhừ, cậu hạ quyết tâm, chỉ cần con hồ ly đực kia không giết cậu, cậu sẽ có cách tùy cơ ứng biến. Số tiểu thuyết và truyện tranh kia không phải chỉ đọc cho có, biết đâu cậu sắp sửa mở ra một cuộc sống mới, bước lên đỉnh cao của cuộc đời!
“Ăn sáng không?” Minh Khiêm thay đồ, cậu mặc một chiếc quần bò và áo ngắn tay màu trắng, nở nụ cười.
Nụ cười của cậu hồn nhiên ấm áp, tựa như ánh nắng mặt trời.
U Quân khẽ mở miệng: “Nhân gian cũng có thứ bỏ vào miệng được sao?”
Minh Khiêm: “…Có muốn ăn không?”
Minh Khiêm thường ăn cơm ở nhà, mua bánh bao ngoài tiệm loại nhỏ mất hai tệ, loại lớn phải hai tệ rưỡi.
Để tiết kiệm tiền, Minh Khiêm làm theo hướng dẫn trên mạng, tự mua bột và thịt xay về làm bánh bao, làm xong bỏ vào tủ lạnh, đến khi ăn thì lấy ra bỏ vào nồi hấp lại.
Cậu lấy lồng hấp ra, hấp tổng cộng bốn cái. Sau đó cậu lấy bột đậu nành, chờ bánh ăn được sẽ pha sữa đậu nành uống.
Bánh bao cậu tự hấp ăn bốn cái là đủ no, đỡ phải đi mua bánh bao bên ngoài.
Minh Khiêm lại sô pha ngồi, cầm điện thoại gửi CV, xem như U Quân không có ở đó.
Thời buổi này có rất nhiều công ty lừa đảo, Minh Khiêm đã thành “con cáo già”, chỉ cần liếc nhìn tên công ty là biết ngay có nên gửi CV vào hay không.
Gửi xong mấy cái CV, Minh Khiêm nhận được tin nhắn. Có ba công ty bảo hiểm mời cậu đi bán bảo hiểm.
Còn công ty cậu nghiêm túc gửi CV thì lại chẳng thấy có phản hồi, ước chừng phải mấy hôm nữa mới nhận được email.
U Quân ngồi một mình trên sô pha đơn, lạnh lùng nhìn Minh Khiêm.
Minh Khiêm ngẩng đầu liếc anh ta, tâm trạng đã ổn định hơn nhiều. Nếu đã không thể đuổi U Quân đi, vậy thì cậu đành phải hòa hoãn với anh ta, gắng gượng xem như bên cạnh có thêm một khách thuê nhà vậy.
“Tối qua anh nói buổi tối tôi không ngủ với anh thì sẽ không ngủ nổi là lừa tôi chứ gì? Tối qua tôi ngủ rất ngon à nha.”
U Quân: “Chẳng qua là do khế ước chưa thành, hiện tại ta đang xem ngực ngươi.”
Minh Khiêm theo bản năng vén áo lên, để lộ bụng dưới và cơ ngực bằng phẳng, nơi ngực cậu bỗng nhiên có thêm một hình xăm.
Là màu bạc sao?
Minh Khiêm ngẩn người.
Tuy cậu chưa từng học vẽ nhưng cũng biết màu vàng kim và màu bạc đều là những màu do chất liệu tạo nên, muốn vẽ ra hai màu này phải chờ cho màu từ từ thay đổi, hoặc là trộn thuốc màu với bột màu vàng và màu bạc.
Nhưng có lẽ chẳng ai giỏi đến mức thêm được màu bạc và vàng kim vào trong mực đen như thế này cả.
Không đúng, đây không phải là vấn đề.
Minh Khiêm chăm chú nhìn hình vẽ trước ngực, là một cái đầu!
Một cái đầu hồ ly!
Minh Khiêm nhìn U Quân.
Là ông trời hại mình!
Không những không cho mình phát tài mà còn biến mình thành gay nữa!
—
Tác giả có điều muốn nói:
U Quân: “Haha”