Tiệm Lẩu Sơn Hải - Chapter 3
Chương 3: Từ “cháu” biến thành “ông”
Ngày đầu tiên có “vị hôn phu”, Minh Khiêm sống không thê thảm như cậu tưởng. Hầu hết thời gian U Quân đều như âm hồn, một âm hồn tính tình khó ưa, nhưng anh ta “không bạo lực gia đình” với cậu, cùng lắm chỉ châm chọc khiêu khích mà thôi.
“Đây là thứ gì?” U Quân đứng trước chiếc tivi LCD hỏi.
Minh Khiêm đang xem điện thoại, hững hờ đáp: “Tivi, nhưng vài năm rồi không xem, không biết còn mở được không.”
U Quân: “Trong tay ngươi lại là thứ gì?”
Minh Khiêm: “Điên thoại, mua đợt chạy chương trình đó, 1860 tệ, dòng này đã ngưng sản xuất rồi.”
U Quân chau mày: “Ngươi có thái độ gì thế! Bổn tôn hỏi thì ngươi phải trả lời cho tử tế chứ.”
Minh Khiêm thở dài, mở trình duyệt, tìm kiếm trên Baidu rồi đọc cho U Quân nghe. Đọc xong cậu đóng trình duyệt lại, tiếp tục gửi CV.
Có lẽ các nhà tuyển dụng thấy cậu nghỉ việc ở ba công ty liên tiếp nên đã thẳng tay loại cậu rồi. Cho đến giờ, ngoài mấy công ty bảo hiểm ra thì không có công ty nào ném phao cứu cậu nữa cả.
Thậm chí còn không có ai hỏi cậu lý do nghỉ việc là gì.
Nhưng giữa một năm nhảy việc ba lần và một năm làm ba công ty phá sản thì nhìn từ góc độ nào cũng thấy vế sau đáng sợ hơn.
Minh Khiêm đợi đến trưa vẫn không có thư hồi âm, nhưng lại có bạn gọi đến.
“Tiểu Minh, cậu không đi làm à? Tôi thấy cậu đăng trên vòng bạn bè rồi, lại phá sản rồi hả?”
Giọng anh bạn oang oang, xuýt chút nữa làm tai Minh Khiêm điếc luôn.
Minh Khiêm ỉu xìu nói: “Giám đốc đầu tư cổ phiếu thua lỗ, công ty không làm ăn được nữa.”
Anh bạn: “Vậy cậu tìm được việc mới chưa?”
Mắt Minh Khiêm sáng lên: “Cậu giới thiệu cho tôi hả? Công ty cậu có thiếu người không?”
Anh bạn kia im lặng mấy giây: “Tôi từ chức rồi, đang định bảo cậu tìm được việc thì dẫn tôi theo với.”
Minh Khiêm: “…Sao cậu lại từ chức?”
Anh bạn đầy căm phẫn nói: “Sếp bọn tôi chỉ giỏi hứa suông, bắt bọn tôi một tuần làm sáu ngày, mỗi ngày mười tiếng trở lên, nhưng lương thì vẫn bèo bọt, định vắt kiệt sức bọn tôi hay gì. Bọn tôi có phải trâu bò đâu!”
Bỗng nhiên anh bạn nói: “Không phải cha mẹ cậu để lại cho cậu một cửa hàng hả? Cậu có cửa hàng của riêng mình rồi, khởi nghiệp không có mạo hiểm lắm đâu. Nghe nói bây giờ mở tiệm bán trà sữa kiếm được ối tiền đấy. Hay tôi đầu tư cho cậu, chúng ta mở một tiệm bán trà sữa? Đến công ty làm việc là làm cháu người ta, mình tự khởi nghiệp là làm ông nội luôn đó.”
Thì ra mục đích không phải là nhờ tìm việc giúp mà là rủ rê Minh Khiêm khởi nghiệp.
Minh Khiêm không ngờ bạn mình lại chán làm “cháu” rồi, thích làm “ông” cơ.
“Để tôi cân nhắc đã”. Minh Khiêm nghĩ đến việc chú Lý chuyển đi, cửa hàng lại bỏ trống, cộng thêm việc lần trước nhờ bên môi giới treo biển cho thuê mất bao lâu mới có người thuê, cậu có hơi dao động.
Cậu biết năm nay khởi nghiệp sẽ là một sự mạo hiểm lớn, nhưng như anh bạn nói, cửa hàng của mình, lỗ cũng chẳng lỗ bao nhiêu. Dù sao cửa hàng để đó mỗi tháng vẫn phải trả góp, chi bằng mình tự kinh doanh còn hơn.
Sau khi cúp điện thoại, đầu Minh Khiêm toàn là “khởi nghiệp”, “mở tiệm trà sữa”, “nửa tháng lấy lại vốn, một tháng kiếm ra tiền.”
Cậu thậm chí còn lấy điện thoại tra xem phí gia nhập mấy tiệm trà sữa nổi trên mạng hết bao nhiêu. Nhiều như thế cậu phải bán thận để gia nhập à?
Minh Khiêm ngả lưng xuống sô pha, cảm thấy toàn thân mình đều toát ra mùi “nghèo”.
U Quân đang xoay chiếc đồng hồ báo thức, thấy Minh Khiêm thở ngắn than dài, cứ như thể ngày mai không còn thấy ánh mặt trời nữa vậy, anh đặt đồng hồ xuống, không vui nói: “Sao lại thành ra thế này?”
Minh Khiêm bất lực: “Nghèo đó, còn nghèo nữa là đi bụi thật đó…”
Váy dài của U Quân vung vẩy: “Ngươi bây giờ cũng chẳng khác đi bụi là bao.”
Minh Khiêm lười đấu khẩu với anh ta: “Phải, anh là nhất, nhất anh rồi.”
U Quân nhíu chặt mày: “Sa sút tinh thần thế này còn ra thể thống gì.”
Minh Khiêm trở mình trên sô pha, quay lưng về phía U Quân, giọng nói kéo dài: “Người nghèo thì làm gì có ước mơ, chỉ có sa sút tinh thần thôi.”
“Thật đó, chúng ta không hợp nhau đâu, ngay cả bản thân tôi còn sắp không nuôi nổi, thật sự không thể gánh thêm một con hồ ly nữa.”
Minh Khiêm nhắm nghiền mắt lại, mặc kệ mọi thứ, tự lầm bầm, “Nếu cửa hàng bán đi được thì tốt biết mấy, trả xong khoản nợ của cửa hàng vẫn còn dư một ít trả khoản nợ mua nhà…”
Cha mẹ chỉ để lại cho cậu căn nhà và cửa hàng, hai thứ này cậu vẫn muốn giữ lại một thứ, không muốn bán cả hai.
So với cửa hàng, tất nhiên “mái ấm” mà cha mẹ để lại vẫn quan trọng hơn.
U Quân chỉ bắt bẻ có một ý: “Bổn tôn cần ngươi nuôi à?”
Minh Khiêm: “Không thì sao? Ngài có tiền ư? Ngài ở chỗ tôi tôi còn chưa lấy tiền thuê nhà của ngài đâu đấy!”
U Quân tức giận, móc ra trong túi càn khôn một đống đồ, chỉ vào một thứ trong đó: “Đây là linh thảo, có thể nuôi dưỡng cơ bắp, chân tay đứt gãy trong một nén nhang lập tức có thể mọc dài ra.”
Sau đó chỉ vào một thứ khác: “Đây là huyền quán, nước rót vào bình này đến khi đổ ra có thể trị được bách bệnh.”
“Đây là thương đằng, loại dây leo này có thể…”
Minh Khiêm chán nản nói: “Mấy cái này mà đem ra ngoài là tôi bị bắt vào phòng nghiên cứu để nghiên cứu đó, cho hỏi có thứ gì bình thường có thể kiếm ra tiền ở trần gian không?”
Sắc mặt U Quân càng khó coi hơn: “Đây đều là bảo vật quý hiếm, ngươi đúng là không có mắt nhìn.”
Minh Khiêm đã không còn sức cãi nhau với anh ta nữa, cậu ôm điện thoại lăn một vòng, mệt mỏi thở dài.
“Vật này” U Quân bỗng nhiên đưa cho Minh Khiêm một viên đá màu đen hình tròn nhẵn nhụi.
“Vật này là Trù thần tặng cho ta, đem thứ này đi ngâm nước rồi nấu nước đó lên sẽ có mùi vị thơm ngon.”
“Cho ngươi thứ này, trả đỡ tiền nhà.”
Minh Khiêm: “Được, vậy tôi đi nấu hai tô mì thử xem.”
Minh Khiêm vào phòng bếp, bỗng thò đầu ra hỏi: “Phải ngâm bao lâu?”
U Quân ngồi trên sô pha, giọng điệu tương đối đắc ý: “Thời gian uống hết một chén trà.”
Thế là Minh Khiêm phải lên mạng tra xem uống hết một chén trà là bao lâu, kết luận là tầm mười lăm phút.
Thời gian này đủ pha xong ba lần mì rồi.
Minh Khiêm lấy một chậu nước lớn, bỏ viên đá màu đen hình tròn vào, rồi xé gói mì ra thả mì vào bát, thêm gia vị, đợi mười lăm phút nữa xem kết quả thế nào.
Cậu bấm giờ, hết mười lăm phút, bắt đầu đổ nước vào ấm đun, nước vừa sôi lại lập tức đổ vào bát mì.
Sau đó cậu bê bát mì lại bàn ăn.
“Mì không cần phải nấu ư?” U Quân cảm thấy mới mẻ, “Ngươi trả lời chi tiết chút.”
Minh Khiêm lại phải cảm ơn cái điện thoại lần nữa, cậu mở Baidu một cách máy móc.
Năm phút sau, Minh Khiêm mở đĩa đậy trên bát ra. Khi vừa mở ra, một mùi thơm theo hơi nóng xông thẳng vào mũi cậu.
Hương thơm này quả thực chí mạng.
Hoàn toàn không phải là mùi thơm của gia vị mì ăn liền, mà thơm hơn rất nhiều, thơm đến mức khiến người ta thèm nhỏ nước dãi.
Miệng Minh Khiêm không kiềm được mà chảy nước miếng, một bát mì bình thường trong chốc lát được nâng lên một tầm cao mới.
Minh Khiêm lấy đũa trộn nhanh vài vòng, sau đó mặc kệ mì đang nóng, cậu không nhịn thổi mà ăn ngay.
Cực phẩm nhân gian!
Đây đúng là mì mà cậu thường ăn chứ? Đây đúng là mì thịt bò kho tàu cậu thường ăn phải không?
Minh Khiêm nhắm mắt lại, cảm thấy mình sắp khóc tới nơi.
Lần này cậu thực sự đã nếm trải được hương vị “hạnh phúc” của mì gói, không chỉ là niềm hạnh phúc được no cái bụng, là vắt mì thông thường pha trong nước nóng, mà độ dai của nó còn hơn cả mì sợi làm thủ công, nước mì đọng trên bề mặt, hòa cùng sợi mì đưa vào trong miệng.
Nước mì đậm đà, giống như nước xương được hầm nhiều giờ liền vậy, thậm chí còn thơm ngon hơn cả nước xương hầm nữa.
Thời khắc đưa vào trong miệng, các giác quan toàn thân đều được huy động bởi hương vị nơi đầu lưỡi.
Minh Khiêm nháy mắt liên hồi, cậu đặt đũa xuống, đưa tay lau khóe mắt.
Cũng may mà chưa rơi nước mắt, nếu không thì cậu có thể đi đóng vai người qua đường thèm ăn trong mấy phim ẩm thực được rồi.
Minh Khiêm thậm chí còn không thèm ngẩng đầu nhìn U Quân một cái, cũng không nỡ ăn nhanh, nhai nuốt với tốc độ từ tốn, trân trọng hết sức có thể.
Lại chầm chậm uống hết ngụm nước mì cuối cùng.
Rốt cuộc khi ngẩng đầu lên, từ lúc pha mì cho đến lúc ăn xong chưa đầy một phút.
Minh Khiêm: “?”
Lẽ nào mình vẫn chưa thưởng thức một cách từ tốn nhất có thể sao?
Minh Khiêm quay đầu nhìn ấm đun nước, vẫn còn đủ nước để pha một bát mì nữa.
Ăn xong bát mì này, Minh Khiêm cảm thấy những món đã ăn trước đây chỉ có thể miêu tả bằng bốn chữ: nhạt nhẽo vô vị
“Hứ”
Minh Khiêm nhìn U Quân đang ngồi đối diện mình, hai tay anh ta khoanh trước ngực, cằm hất lên cao vút, mặt tỏ vẻ: bổn tôn quá cao quý, người phàm ngươi không xứng.
Anh ta khinh thường nói: “Quả nhiên qua bao nhiêu năm, người phàm các ngươi vẫn không khá lên được.”
Minh Khiêm đã quen bị anh ta sỉ vả, đầy hùng hồn nói: “Không đâu! Chỉ có mình tôi không khá lên thôi, anh đừng có mà vơ đũa cả nắm.”
U Quân lạnh nhạt “Ồ” lên, “Chẳng qua chỉ là một bát mì mà thôi, có thêm nước nước ngâm canh thạch vào cũng vẫn chỉ là một bát mì.”
Trước sự mỉa mai của U Quân, Minh Khiêm lại đi pha một bát mì nữa, sau đó tiếp tục nghe mỉa mai thêm năm phút, thời gian vừa đến lập tức ăn mì.
“Tôi nghĩ ra rồi!” Minh Khiêm húp xong ngụm nước mì cuối cùng, ôm cái bụng no căng nói: “Thu hồi lại cửa hàng, tôi sẽ mở tiệm!”
Có canh thạch trong tay, nếu vẫn không thể làm giàu, vẫn đi trên con đường thất nghiệp thì tôi sẽ thừa nhận bản thân suốt đời không làm gì ra hồn, chỉ giỏi làm ăn thua lỗ, sau đó chính thức đi bụi.
“Mở tiệm lẩu đi!” Minh Khiêm hài lòng nói: “Không cần phải xào rau, nấu cơm, mời đầu bếp, chỉ cần thuê vài phụ bếp là được, vừa rẻ vừa tiện.”
Cậu càng nghĩ càng thấy hợp lý. Không thể gia nhập nổi những tiệm trà sữa nổi tiếng trên mạng, nấu ăn cũng không phải thế mạnh của cậu, chỉ có lẩu là món ăn thiết yếu suốt bốn mùa, già trẻ gái trai, khẩu vị mặn nhạt đều ăn được. Đến nước chấm cũng do khách tự chế, cậu chỉ cần nấu nêm lẩu là xong.
Đúng thật là cậu chẳng muốn làm “cháu” chút nào, quyết định bỏ qua giai đoạn làm “cha”, lên thẳng chức “ông” luôn.
Minh Khiêm nhìn U Quân, kẻ dập tắt ý chí của cậu từ những giây phút ban đầu. Mắt cậu sáng lên, rực rỡ như ánh mặt trời, chăm chú nhìn đôi mắt của U Quân, trong mắt cậu phản chiếu gương mặt anh ta.
Vẻ mặt U Quân đột nhiên cau có: “Ngươi lại gần như thế làm gì? Tránh xa bổn tôn ra chút.”
Minh Khiêm nhe răng cười, cảm thấy nụ cười hết sức chuẩn mực: “Tôi muốn dùng canh thạch để mở tiệm lẩu, ngài có ý kiến gì không? Dù sao cũng là đồ của ngài, tuy là dùng để trả tiền thuê nhà nhưng tôi nghĩ mở tiệm là xem như dùng vào việc khác rồi, tiền lãi tôi với ngài chia đôi, thấy sao?”
U Quân vừa định mở miệng, Minh Khiêm lại nói tiếp: “Dù sao cửa hàng cũng là của tôi, pha chế nguyên liệu cũng một tay tôi làm, vậy nên tôi lấy một nửa cũng không có vấn đề gì chứ? Hay là ngài có ý tưởng gì khác cứ nói với tôi.”
Minh Khiêm nháy mắt với U Quân: “Ngài yên tâm đi, vì chất lượng cuộc sống sau này của ngài, tôi sẽ cật lực kiếm tiền.”
U Quân nhìn mắt Minh Khiêm, ánh mắt chuyển từ đôi mắt xuống sống mũi, sau cùng là bờ môi.
Anh ta hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Minh Khiêm chỉ nghe thấy một tiếng đáp lại cực nhỏ: “Ừm”
—
Tác giả có điều muốn nói:
Mọi người: “Mạnh miệng thì có tác dụng gì? Cuối cùng vẫn nghe lời nóc nhà thôi.”