Tiệm Lẩu Sơn Hải - Chapter 6
Chương 6: Chúng ta kết nghĩa đi!
Nhà Minh Khiêm không có nồi điện từ, cậu đành phải nấu chín luôn trong bếp rồi bưng ra. Vì lúc ăn thử đã ăn no nửa cái bụng nên bây giờ không phải nấu quá nhiều món, cậu chỉ luộc hai bắp ngô, một bó cải thảo, một bát thịt miếng cùng với măng tây và đậu phụ khô.
Tuy ăn lẩu chỉ với bấy nhiêu nguyên liệu có hơi nhạt nhẽo nhưng Minh Khiêm ngửi mùi hương thôi đã thèm ăn đến hoa cả mắt, tự nhủ có cái ăn đã là tốt lắm rồi.
Nếu nêm lẩu này mà dùng để nhúng lẩu đúng bài thì lòng vịt, lòng bò, thịt bò cùng nhúng xuống rồi vớt lên ăn, ôi thôi mùi vị…
Minh Khiêm lại nuốt nước miếng.
Cậu cho rằng lẩu mình ăn mười mấy năm qua đều chẳng ra gì!
Nước dùng ngon thế này mà không để cậu kiếm tiền thì cậu đúng là chỉ có nước đi bụi thôi.
Thời gian đợi đồ ăn chín trôi qua thật chậm, mỗi giây mỗi phút dường như kéo dài vô tận. Minh Khiêm nhìn nêm lẩu sôi, mùi thơm ngào ngạt vây quanh người cậu, nếu giây phút này cậu được ăn một miếng thì chắc chắn đây sẽ là thời khắc hạnh phúc thứ hai trong đời cậu.
“Vẫn chưa nấu xong?” U Quân đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt anh cũng đang dán lên cái nồi sắt đang sôi sùng sục.
Minh Khiêm quay đầu, tươi cười nói: “Ngài cũng thấy thơm đúng không? Đừng vội, nấu thêm hai phút nữa là được.”
U Quân nghiêm mặt, mạnh miệng nói: “Bổn tôn vội cái gì? Tưởng rằng bổn tôn cũng kém hiểu biết như người phàm các ngươi chắc? Sơn hào hải vị khắp thiên hạ, không có thứ gì bổn tôn chưa từng nếm qua.”
Minh Khiêm: “Ăn cơm không?”
U Quân: “Xới nhiều hơn chút.”
Mặc dù Minh Khiêm từng ăn mì bằng nước ngâm canh thạch nhưng lúc này ăn lẩu vẫn xuýt chút nữa nuốt luôn cả lưỡi.
Cách miêu tả này vẫn chưa phải là thái quá đâu, cậu ăn vội đến nỗi cắn nát cả đầu lưỡi rồi.
Minh Khiêm sắp òa khóc đến nơi.
Một bộ phận mềm mại tinh tế như đầu lưỡi lại bị mình cắn phải, đến mức chảy máu, vậy mà Minh khiêm vẫn kìm nén không khóc, cậu phải cho mình một like mới được.
Nhưng câu chuyện đáng buồn nhất ở chỗ là…trưa nay cậu nấu nêm lẩu đậm vị, đầu lưỡi bị thương rồi sao mà chịu đựng nổi.
U Quân nhìn Minh Khiêm đang ngồi đối diện mình buồn rầu ủ rũ, cậu không ăn lẩu nữa, cũng buông đũa xuống, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào nồi lẩu trên bàn, cứ như thể đó không phải là lẩu mà là mạng sống của cậu vậy.
U Quân hơi cau mày nhẹ, chán ghét nói: “Sao lại thành ra thế này?”
Đầu lưỡi Minh Khiêm không duỗi ra được, miệng lóng nga lóng ngóng: “Ôi cắn phải nưỡi rồi*.”
*Tôi cắn phải lưỡi rồi
Nói xong còn thè lưỡi ra cho U Quân xem vết thương trên lưỡi mình.
Vừa mới ăn cay nên lưỡi cậu đỏ hơn bình thường, đầu lưỡi có một vết thương nhỏ, nhìn kỹ mới phát hiện đó không phải là một vết thương mà là bị cắn mất một miếng thịt.
U Quân nhíu mày nói: “Ngay cả trẻ con cũng không đến nỗi cắn lưỡi thế này.”
Lưỡi Minh Khiêm hơi duỗi ra: “Anh không tội nghiệp tôi thì thôi còn ngồi đó mà châm chọc, không phải anh là thụy thú à? Thụy thú thì phải có lòng từ bi chứ?”
“Từ bi?” U Quân liếc xéo Minh Khiêm, ánh mắt như muốn nói: ngươi đang mơ giấc mơ hão huyền đấy à?
Minh Khiêm đang buồn bực trong lòng, càng ngày càng to gan: “…Dù gì tôi cũng là vợ chưa cưới của anh, có chồng chưa cưới nào mà nhẫn tâm thế không?”
Không hiểu tại sao Minh Khiêm lại cảm thấy nơi đáy mắt U Quân thoáng vẻ thương xót.
Cuối cùng U Quân cũng đưa tay ra, ở vị trí cách đầu lưỡi Minh Khiêm khoảng 10cm, đầu ngón tay anh khẽ chỉ, thế là chữa khỏi vết thương cho Minh Khiêm từ xa.
Minh Khiêm vẫn chưa kịp hoàn hồn đã nhận ra đầu lưỡi mình không còn đau nữa.
Đây chính là bản lĩnh của thần tiên!
Minh Khiêm rất muốn khen ngợi anh ta, nói vài câu bay bổng nhưng chẳng hiểu sao lại rất thèm ăn, thế là lại cầm đũa lên bắt đầu càn quét nồi lẩu.
Cho đến khi cậu vớt miếng cải thảo cuối cùng lên ăn cùng với cơm ngon lành, cậu mới lau sạch miệng, mặt đầy vẻ ngưỡng mộ mà nhìn U Quân ngồi đối diện đang bưng ly trà uống.
Cậu không biết làm thế nào để lấy lòng, chỉ đành bày tỏ sự cảm phục và tán dương thông qua ánh mắt.
Trước ánh mắt như muốn thiêu đốt của Minh Khiêm, U Quân nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế ngồi, lưng dường như cũng thẳng lên.
Trên lầu.
Tiền Dương nhìn vợ mình ngay cả nước dùng cũng không tha, còn trộn cơm ăn cùng.
Nước dùng đậm đà chan với cơm trắng, rưới một lớp dầu ớt mỏng lên trên cùng, vợ anh ta lấy đũa trộn đều. Mỗi một hạt cơm đều thấm đẫm nước dùng và dầu ớt, người vợ lấy thìa múc lên, đưa vào miệng với vẻ mặt đầy tận hưởng, rồi ngậm chặt miệng nhai nuốt thật kỹ, ngon đến mức phát ra cả tiếng lợn kêu ‘nhoàm nhoàm’
Tiền Dương cũng rất muốn ăn giống như vợ nhưng lại không dám, đành phải ăn cơm cùng rau cải đã chín dừ.
Đến khi họ ăn xong thức ăn, vợ anh ta còn vét sạch đồ ăn trong nước lẩu, chuẩn bị bỏ nước lẩu còn dư vào ngăn mát tủ lạnh, như thế sẽ có thể ăn thêm một bữa nữa.
Hai vợ chồng đều no căng bụng, nhưng miệng vẫn còn thèm, vợ Tiền Dương dựa trên sô pha, sờ bụng nói: “Lâu lắm rồi em chưa được ăn đã thế này, no căng rồi mà vẫn thèm là sao? Hay là mình xuống dưới đi bộ cho tiêu cơm đi anh, rồi mua ít đồ về, tối còn làm bữa nữa.”
Miệng Tiền Dương sưng phồng nhưng vẫn cảm thán bữa lẩu vừa ăn, anh ta nói chắc nịch: “Anh thấy lẩu trước nay mình ăn đều không gọi là lẩu, chỉ gọi là món thập cẩm thôi.”
Người vợ gật đầu lia lịa: “Lẩu ở quê ngày trước em ăn cũng không ngon bằng. Giá mà cho thêm ít hạt tiêu đỏ nữa thì tuyệt.”
Tiền Dương: “…Anh nghe nói bệnh nhân khoa trực tràng của các bệnh viện ở Tứ Xuyên đông thứ nhất nhì cả nước, hóa ra là có lý do cả.”
Hai vợ chồng đều không muốn hoạt động, vẫn nằm yên sờ bụng, thỉnh thoảng miệng còn chẹp chẹp dư vị.
“Không biết khi nào anh chàng đẹp trai lầu dưới mới lại nấu lẩu nữa đây, chúng ta nên tiết kiệm nước dùng, em sẽ chia ra làm hai phần, một phần bỏ vào ngăn đông, để lâu thêm được mấy ngày.” Người vợ luyến tiếc nói, “Giá mà cậu ta mở tiệm lẩu thì tốt! Chúng ta muốn đi ăn lúc nào cũng được.”
Tiền Dương: “Bây giờ chẳng có mấy người trẻ mở cửa tiệm ăn uống nhỉ? Họ toàn mở cửa hàng quần áo gì đó thôi.”
Bỗng nhiên người vợ đứng phắt dậy, kiên quyết nói: “Không được! Để em đi khuyên cậu ấy, với tay nghề này mà mở cửa tiệm, khách không đến chật kín thì em làm con cậu ấy.”
Nói là làm, Trịnh Uyển xỏ dép lê chạy thẳng xuống lầu.
Tiền Dương vừa mới định thần thì vợ đã chạy đi mất tiêu.
Trịnh Uyển là người Tứ Xuyên chính gốc. Từ khi cô biết nhận thức đến nay, đồ ăn nhà nấu chưa từng thiếu ớt. Ớt đối với hầu hết người Tứ Xuyên mà nói giống như cà ri đối với người Ấn Độ vậy, là thứ gia vị không thể thiếu trong cuộc sống của họ, kể cả trong ẩm thực Tứ Xuyên có nhiều món không bỏ ớt thì trên bàn ăn vẫn bắt buộc phải có ớt.
Từ khi chuyển đến nơi này, cho dù đã từng đi những nhà hàng lẩu được đánh giá cao nhất, tự xưng là Trùng Khánh* hay Thành Đô* thứ thiệt, Trịnh Uyển vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, cay thế này mà đủ ư? Đây không phải vị cay tê của Thành Đô, cũng không phải cay nồng của Trùng Khánh, không phải vị cay chính cống, không hề đủ vị.
*Thành Đô là thủ phủ của tỉnh Tứ Xuyên (Trung Quốc), còn Trùng Khánh trước kia thuộc tỉnh Tứ Xuyên, sau này tách ra trở thành một thành phố trực thuộc trung ương.
Ngày trước vì cái miệng thèm ăn nên cô thường tự tiết kiệm tiền lén đi Trùng Khánh, cô chuyên gia ăn ở những cửa tiệm cũ ven đường chứ chẳng bao giờ vào những cửa hàng lớn.
Trịnh Uyển vốn tưởng rằng phải đợi đến tết mới được về quê ăn một bữa lẩu ven đường thứ thiệt, nào ngờ hôm nay lại được thưởng thức món lẩu còn ngon hơn cả lẩu quê mình.
Ôi trời đất ơi, là người vùng Xuyên Du nhưng không thể không thừa nhận lẩu mình ăn suốt hai mươi mấy năm qua đều không tính là gì.
“Mở tiệm á?” Minh Khiêm không mời Trịnh Uyển vào nhà mà đứng ở cửa nói chuyện với cô. Cậu không ngờ rằng người này vội vàng chạy xuống đây chỉ để hỏi cậu chuyện mở tiệm, cậu gật đầu: “Em cũng có ý định này, nhà em có một cái cửa hàng nhưng phong thủy không tốt lắm, dạo trước cho người ta thuê mà người ta lỗ mất hai vạn nên không định cho thuê nữa. Em tính tự mở cửa tiệm cho rồi.”
Trịnh Uyển mở to mắt, hỏi: “Thật ư?”
Minh Khiêm cũng lấy làm vui vẻ: “Chị Trịnh, chị nghĩ có kiếm lời được không?”
Trịnh Uyển giơ ngón cái lên, khẳng định: “Đảm bảo kiếm được! Chồng chị không ăn cay mà còn ăn đến mức sưng cả miệng, không phải nói chứ mùi vị không thể chê vào đâu được, nếu không phải cậu nấu dưới lầu chị thì chị đã nghi ngờ cậu bỏ “nguyên liệu” vào rồi.”
Minh Khiêm biết “nguyên liệu” mà Trịnh Uyển nói là ý gì.
Thêm thứ đó vào món ăn sẽ rất thơm, nhưng nghe nói ăn nhiều sẽ bị nghiện, trước đây có rất nhiều quán cơm sử dụng thứ này nhưng bây giờ kiểm tra nghiêm ngặt, không có mấy nơi dám dùng nó nữa.
“Chừng nào cậu khai trương?” Trịnh Uyển gấp gáp nói: “Chị với cậu kết bạn đi, cậu khai trương thì báo ngày giờ cho chị, chị dẫn bạn đến ăn, biết đâu lại đông đến nỗi đủ bao cả tiệm đấy.”
Mới thế mà đã có mối làm ăn rồi sao?
Khóe miệng Minh Khiêm cố không vểnh lên, ánh mắt càng sáng ngời, cậu lấy điện thoại ra kết bạn với Trịnh Uyển, tươi cười nói: “Ok, đến lúc đó em giảm giá cho các chị.”
Trịnh Uyển càng hớn hở ra mặt: “Chị sẽ tặng giỏ hoa cho cậu.”
Hai người trò chuyện vui vẻ cứ như đã quen thân từ lâu. Trịnh Uyển quyết không đi mà đứng dựa bên cửa, bàn tính kế hoạch với Minh Khiêm.
“Đến hôm đó cậu bỏ ra ít tiền mời vài blogger ăn uống về quảng cáo cho cậu. Đừng mời mấy người đông fan, đắt lắm, phí đi lại mất mấy chục vạn lận, mời mấy người tầm trung thôi, trả vài nghìn là được rồi. Họ sẽ làm tăng độ phổ biến, với mùi vị lẩu của cậu ấy à, chỉ cần có người đến ăn thì đảm bảo một truyền mười, mười truyền trăm cho mà xem.”
Trịnh Uyển: “Chị làm bên truyền thông, chị sẽ liên hệ giúp cậu.”
“Thời buổi này không quảng cáo không được đâu! Cậu tin chị đi, chị giúp cậu xử lý cho.”
Minh Khiêm cảm động rớt nước mắt, vậy mà trước nay cậu không hề biết lầu trên có hai người này.
Trịnh Uyển bỗng cúi đầu, nói thầm như ăn trộm: “Vậy sau này chị có thể xin ít nước dùng chỗ cậu được không?”
Minh Khiêm: “…Được chứ.”
Trịnh Uyển hài lòng nói: “Ok, vậy chị lên lầu đây. Lần sau mời cậu đến nhà chị ăn cơm.”
Sau khi nhìn Trịnh Uyển đi lên, Minh Khiêm vẫn còn ngẩn ngơ.
Cửa tiệm còn chưa mở mà đã có mối làm ăn rồi, giỏ hoa cũng có luôn, đến cả việc quảng cáo cũng không phải bận tâm nữa.
Như thế này là cậu…chó ngáp phải ruồi hay gì? Kiếp này cậu chưa từng may mắn đến thế.
Hai mắt Minh Khiêm sáng rực, quay đầu nhìn U Quân đang cúi xuống nghịch điện thoại trên sô pha.
Cậu bước nhanh đến chỗ U Quân, anh đang cúi đầu nên không nhìn thấy cậu, Minh Khiêm phấn khích ngồi xổm xuống, hai tay níu lấy cánh tay trái của U Quân.
U Quân chưa kịp có phản ứng gì, Minh Khiêm đã không nhịn được mà bày tỏ: “Trước giờ tôi chưa từng gặp may đến thế!”
Cậu phấn khích nói: “Từ bé đến giờ chưa từng nhặt được tiền, dù chỉ là một xu! Thi đại học thiếu một điểm nữa là đậu nguyện vọng 1, cuối cùng nguyện vọng 2 và nguyện vọng 3 đều không xem xét nhận thí sinh không phải nguyện vọng 1, thế là trúng tuyển nguyện vọng song song*”
*Một hình thức xét tuyển đại học ở Trung Quốc, tức là cùng một nguyện vọng có thể đăng ký song song nhiều trường trong thời gian quy định.
“Nguyện vọng song song còn là cao đẳng dân lập, vốn dĩ không trúng tuyển tôi còn có thể được xét tuyển bổ sung, nhưng trúng tuyển rồi thì học bạ bị lấy đi luôn, hoặc là phải đi nhập học, hoặc là phải học lại.”
Cái số cậu đúng là đen đủi.
Cậu thực sự không muốn học lại một năm nữa, nên thay vì điểm cao đủ đỗ vào các trường đại học chính quy trọng điểm, cậu đã nhập học cao đẳng dân lập.
Đúng là tạo hóa trêu ngươi.
Hồi nhỏ ăn kem que cũng chưa từng trúng thêm một cây, gặm hạt dưa cũng chưa từng trúng thêm một túi.
Đến khi tốt nghiệp tìm việc lại khiến ba công ty phá sản.
Minh Khiêm nhìn gương mặt lạnh lùng cao quý của U Quân, thầm nghĩ trên đời này chẳng còn gương mặt nào đẹp hơn thế nữa.
Quả là thụy thú có khác, “vượng” cậu lên rồi!
Đáy mắt Minh Khiêm ngập tràn ánh sao, cậu không kìm nổi phấn khích mà nói: “Tuy rằng tôi không thể làm vợ anh nhưng tôi bằng lòng làm anh em với anh.”
Tim cậu đập loạn nhịp: “Chúng ta kết nghĩa đi.”
U Quân: “…”
Khóe miệng anh khẽ giật, nặn ra một chữ từ trong kẽ răng: “Cút.”
—
Tác giả có điều muốn nói:
Nội tâm U Quân kiểu: Kết nghĩa? Kết nghĩa ư?!!!