Tiệm Lẩu Sơn Hải - Chapter 7
Chương 7: Nửa đêm chui vào ổ chăn
Buổi chiều Minh Khiêm dành ra một tiếng để tra thủ tục mở cửa tiệm ăn uống.
Trước hết cậu cần xin được giấy phép kinh doanh thực phẩm, để xin được thì cần phải tham gia đào tạo và thi lấy chứng chỉ. Đa phần các câu hỏi đều là trắc nghiệm nên việc này không thành vấn đề.
Tiếp đến là giấy khám sức khỏe, chỉ cần đến khám ở trạm phòng dịch là xong.
Cuối cùng là giấy phép đánh giá môi trường và chống ô nhiễm của cục bảo vệ môi rường.
Vì thủ tục xin giấy phép kinh doanh thực phẩm khá lằng nhằng nên Minh Khiêm tra xong liền đến trạm phòng dịch kiểm tra sức khỏe trước.
Sau khi chuẩn bị xong các giấy tờ cậu mới đi xin giấy phép kinh doanh thực phẩm.
Cậu lưu tất cả thủ tục và đơn xin vào USB, rồi đi in ra trên đường về nhà sau khi kiểm tra sức khỏe.
Về đến nhà, cậu lên mạng tìm kiếm công ty trang trí nội thất, bàn bạc giá cả đâu vào đấy, cậu gọi họ đến cửa hàng để trang trí theo đúng tiêu chuẩn của một tiệm lẩu.
Còn về biển hiệu, vì không nghĩ ra được cái tên nào hay nên Minh Khiêm chọn đại một cái tên, gọi là “Tiệm lẩu Sơn Hải”.
Quá trình suy nghĩ của cậu diễn ra như sau:
Cửu Vĩ Hồ được ghi chép trong Sơn Hải Kinh*, không có Cửu Vĩ Hồ thì không có canh thạch, mà không có canh thạch thì không mở được tiệm lẩu.
*Một cuốn sách cổ của Trung Quốc tổng hợp về địa lý, thần thoại và các sinh vật huyền bí.
Không thể đặt tên tiệm lẩu là “Cửu Vĩ Hồ” được, vậy thì đặt là “Sơn Hải Kinh” đi. Dù sao cái tên Sơn Hải Kinh này ai đặt mà chẳng được, cũng chưa được đăng ký thương hiệu thực phẩm.
***
Tối nay vẫn ăn lẩu, nhưng là lẩu thanh đạm.
Trước khi nấu, Minh Khiêm nghĩ chỉ có xương ống thôi thì có vẻ hơi đơn điệu, nên cậu xuống lầu mua thêm một phần khung xương gà và bốn chiếc chân gà.
Lẩu thanh đạm cũng ngon đến mức Minh Khiêm xuýt khóc ròng.
Những gì cậu ăn hôm nay còn ngon hơn cả đồ ăn suốt hai mươi mấy năm nay cộng lại.
Trù thần không hổ là Trù thần, một vị thần nấu ăn cho thần tiên thì tay nghề chắc chắn phải hơn hẳn người thường rồi, ngay cả đá tặng cho người khác cũng chất lượng thế này.
Trước khi ngủ Minh Khiêm đi đánh răng mà vẫn còn lưu luyến mùi vị. Lúc tắm tâm trạng cậu rất tốt, lấy vòi hoa sen làm mic, cất cao giọng hát trong phòng tắm. Đang hát dở thì nghe thấy giọng U Quân vọng vào.
“Khó nghe quá, im miệng đi.” U Quân thẳng thừng nhận xét: “Không có âm luật gì cả.”
Tâm trạng Minh Khiêm đang vui nên không vì thế mà bị ảnh hưởng, dù sao cũng bị sỉ vả nhiều rồi, giờ cậu đã có thể xem lời U Quân nói như gió thổi qua tai.
Tắm xong nhẹ nhõm cả người, Minh Khiêm thay tấm ga giường mới, còn hí hửng mở máy xông tinh dầu, chuẩn bị đánh một giấc thật ngon. Sáng mai cậu phải đi xem cửa hàng, công ty trang trí nội thất hẹn mai cho người tới đo đạc, sau đó lên phương án thiết kế, xác nhận xong xuôi mới bắt đầu thi công.
Cậu không còn lại bao nhiêu tiền nữa.
Lần này mở tiệm ước tính sẽ đầu tư toàn bộ số tiền ít ỏi còn lại trong tài khoản, nếu lại thua lỗ nữa thì cậu đành chấp nhận mình không có số kiếm ra tiền thôi.
Nhưng đời người làm gì có chuyện thuận buồm xuôi gió, ai cũng đều có vận mệnh của riêng mình.
Giống như khi tốt nghiệp ra trường, có người được công ty lớn mời làm việc từ khi còn đang học, có người ra trường xong thất nghiệp, cũng có người như cậu chẳng hạn, trông có vẻ suôn sẻ nhưng kết quả lại làm ba công ty phá sản liên tiếp.
Minh Khiêm đeo bịt mắt, thói quen này cậu duy trì từ hồi học đại học.
Cậu vừa mới ngả lưng xuống thì cảm nhận được một hơi lạnh thấu xương, lạnh đến nỗi các khớp xương của cậu đều run bần bật.
Cậu lập tức ngồi dậy, bật đèn ngủ đầu giường, cảm giác rùng mình bỗng chốc biến mất, chân tay cậu ấm trở lại, dường như mọi thứ vừa diễn ra chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.
Minh Khiêm xoa mặt, chợt nghĩ đến câu nói của U Quân tối qua.
“Nếu như không ngủ cùng giường, ngươi đừng có mơ mà ngủ yên ổn.”
Thế giới này thật vô lý!
Minh Khiêm không tin vào ma quỷ, lại nằm xuống lần nữa.
Lần này còn lạnh hơn, nếu nói ban nãy còn trên 0 độ thì bây giờ là âm độ luôn rồi. Thậm chí cậu còn cảm thấy nếu mình cứ thế ngủ tới sáng thì bảo đảm sẽ bị đông thành đá cho mà xem.
Nhưng cậu không muốn đi cầu xin U Quân!
Cầu xin người khác chi bằng tự cứu lấy mình!
Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền!
Minh Khiêm run run bật dậy, cậu lôi thảm điện ra từ ngăn dưới cùng tủ quần áo, từ sau khi lên đại học cậu không dùng đến nó nữa. Cậu ngồi bên giường chờ cho thảm điện ấm lên, xác định nó không hỏng và độ ấm tăng dần cậu mới nằm xuống.
Đúng là cơn lạnh thấu xương ban nãy đã bị thảm điện xua tan.
Minh Khiêm hài lòng trở mình.
Khoa học công nghệ đánh bay mọi yêu ma quỷ quái!
Minh Khiêm cuộn tròn trong chiếc chăn bông mùa đông, thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Cậu mơ thấy một giấc mơ, trong giấc mơ cậu ra khỏi thuyền cùng một đám người không rõ mặt.
Vừa mới bước xuống, mặt đất bỗng chốc chông chênh, dưới chân cậu trơn trượt, xuýt chút nữa thì ngã.
Cậu lo xương cụt của mình bị gãy, sợ đến mức tim muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Sau đó cậu cùng đám người đi xây “nhà”, thực chất là xếp những khối băng chồng lên nhau, tạo thành một căn phòng mái vòm, như thế sẽ không bị gió lạnh tạt vào.
Nhưng gian phòng vừa mới xây xong, Minh Khiêm bước vào lại cảm thấy còn lạnh hơn cả ban nãy.
Cậu cúi xuống xem, hai chân đều đã đông cứng lại với nhau, không thể tách ra nổi, mười ngón tay cũng đông thành mười cục đá.
Cậu sợ mất mật, không lẽ phải bỏ mạng ở đây sao?
Minh Khiêm đột ngột mở mắt, hóa ra vừa rồi chỉ là nằm mơ, cậu vội vén chăn bước xuống giường.
Thảm điện vẫn đang bật và hoạt động tốt, sờ tay vào cũng vẫn ấm như thường, nhưng vừa rồi trong chăn cậu xuýt nữa thì bị đông cứng.
Đúng là khóc không ra nước mắt mà!
Ông trời thật sự đang ép cậu làm gay!
Minh Khiêm ngồi trên giường, liên tục tự an ủi bản thân, cứ coi như không biết gì cả đi!
Chỉ là ngủ chung với một người cùng giới thôi mà? Có phải cậu chưa từng ngủ chung như thế bao giờ đâu. Hồi trước cậu đi chơi với bạn, mọi người góp tiền lại, hai người ngủ chung một giường, có phải ngủ với con gái đâu mà lo?
Thế là Minh Khiêm ôm chiếc chăn mỏng của mình, nhẹ nhàng lét lút đi đến phòng của U Quân chẳng khác nào tên trộm.
Bây giờ U Quân đang ở phòng ngủ thứ, trước đây là phòng của Minh Khiêm, trên tường có treo một giá gỗ nhỏ, dùng để đặt những vật dụng sưu tầm của cha mẹ cậu khi còn sống, cúp hồi tiểu học và cấp hai khi cậu tham gia các cuộc thi.
Phòng ngủ thứ tương đối rộng, dù sao cũng là căn nhà hơn 150 mét vuông, có ba phòng nên mỗi phòng đều rất lớn.
Hơn nữa trong phòng ngủ thứ còn có một gian để quần áo, chỉ là gian này bây giờ đã trở thành phòng chứa đồ rồi.
Minh Khiêm cũng tự thấy có hơi nhục nhã, cậu bước nhẹ nhàng đến mở cửa phòng, nhìn thấy bóng người nằm trên giường, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra thần tiên sau khi hạ phàm cũng cần ngủ, cậu chỉ mong U Quân ngủ thật say, càng say càng tốt, tốt nhất là ai làm gì cũng đừng cựa quậy.
Cậu không dám bật đèn, chỉ dựa vào ánh sáng le lói hắt từ ngoài cửa sổ để mò mẫm đi đến bên giường, đoạn chầm chậm ngồi xuống. Cậu cởi giày, từ từ nằm xuống giường, không dám ngủ phía trong, chỉ đành ngủ ngoài mép giường.
Chỉ cần cậu trở mình một cái là có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào.
Cũng may không đánh thức U Quân, cậu thở phào một hơi.
Cậu quyết định sáng mai sẽ dậy trước U Quân rồi chuồn về phòng mình.
Nghĩ nghĩ một hồi, Minh Khiêm dần chìm vào giấc ngủ.
Như thế này không còn lạnh nữa rồi, cũng không nóng chút nào, cậu chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, thả hồn trong giấc mơ.
Trong phòng có tiếng thở đều đều, U Quân từ từ mở mắt.
Ở đây anh không cần cố kị điều gì, thời điểm đôi tròng mắt màu bạc mở ra, tựa như có ánh hào quang lấp lánh.
U Quân khẽ quay đầu, trông thấy Minh Khiêm đã trở mình về phía anh. Minh Khiêm chui vào nằm nghiêng bên cạnh, mặt cậu vừa hay đối diện bên mặt anh, trong bóng tối U Quân vẫn có thể nhìn thấy cậu.
Hơi thở của Minh Khiêm phả vào tai làm U Quân thấy hơi ngứa.
Nhưng anh cũng không tránh đi mà còn lặng lẽ ngắm gương mặt ngủ say của Minh Khiêm.
Một đêm trôi qua không nằm mơ.
Minh Khiêm tỉnh dậy, ánh nắng ban mai đã chiếu lên gương mặt cậu tự lúc nào. Mùa hè cậu ngủ không bật điều hòa, chỉ mở cửa sổ, và dĩ nhiên cũng không kéo rèm lại, nếu không thì gió thổi vào cũng không mát được. Đó là lý do cậu không cài báo thức, mà để ánh nắng đánh thức mình.
Giống như mọi hôm, cậu tỉnh dậy chưa vội mở mắt mà ôm chăn lăn qua lăn lại vài vòng.
Đây là thói quen từ khi cậu còn nhỏ, không được ai sửa nên khi lớn lên không thay đổi được.
Đang lăn thì phát hiện có thứ gì đó mềm mại ngăn mình lại.
Thứ này còn có hơi ấm.
Minh Khiêm mở mắt, xuýt chút nữa giật mình nhảy vọt lên.
Cậu lăn vào trong lòng của U Quân rồi.
Minh Khiêm không hề nhìn sắc mặt của U Quân mà lồm cồm bò dậy. Nghĩ tới những lời dặn lòng tối qua, lại nghĩ đến việc nửa đêm lẻn vào phòng U Quân ngủ cùng người ta, cậu thật chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
“Hôm…hôm nay thời tiết đẹp ghê…” Minh Khiêm cúi thấp đầu, nhắm mắt nhắm mũi tìm chuyện để nói, “Tôi…tôi đi hấp bánh bao đây.”
Rồi cậu lao ra khỏi phòng như con ruồi mất đầu, không thèm nhìn U Quân lấy một cái.
Tuy biết làm như thế là bất lịch sự nhưng cậu thật sự không có gan ngẩng đầu lên, quan trọng là cậu có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của U Quân lúc đó.
Đảm bảo sẽ y hệt như trong tiểu thuyết, ánh mắt mang hai phần khinh bỉ, bảy phần chế giễu, một phần hững hờ.
Cả chuyện tối qua lẫn sáng nay khiến liêm sỉ cả năm của cậu đều mất sạch.
Minh Khiêm chạy vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Mặt cậu nóng bừng, rõ ràng là đang xấu hổ, nước lạnh cũng không dễ gì làm giảm nhiệt độ. Vừa ngẩng đầu lên, cậu trông thấy U Quân đang đứng ngay sau lưng mình.
Không có người ngoài nên anh mặc mỗi chiếc áo lót màu trắng, là áo trong thời cổ đại nhưng cỡ lớn, trông cũng có vẻ cũng thoải mái hơn, cổ áo không thắt lại, cứ thể để lộ đến nửa vòm ngực.
Minh Khiêm: “…Tôi phải đến cửa hàng xem thế nào.”
U Quân: “Tối qua người đã vào phòng của bổn tôn.”
Minh Khiêm: “…”
Ngại chết đi được, ngoài ngại ra thì làm gì còn cảm xúc nào nữa.
Dĩ nhiên U Quân nào biết đến cái gọi là nể mặt, thẳng thừng truy đuổi tới cùng: “Sáng nay còn lăn vào lòng của bổn tôn.”
Minh Khiêm: “…Không phải tôi cố ý đâu.”
U Quân hừ lạnh: “Ta nào có nói gì đâu, ngược lại là ngươi đang làm bộ làm tịch thì có.”
Minh Khiêm biết mình đuối lý nên giọng nói nhỏ dần: “Là tôi ngại đấy, xin lỗi, không phải là làm bộ làm tịch đâu.”
“Thôi bỏ đi.”
U Quân tỏ vẻ khoan dung nói: “Bổn tôn và ngươi là vợ chồng chưa cưới, tuy có chút không hợp lễ nghĩa nhưng thấy ngươi là phận người phàm, bổn tôn không so đo với ngươi.”
Minh Khiêm đành nhẫn nhục cam chịu.
Thậm chí cậu còn thấy việc vợ chồng chưa cưới ngủ với nhau dễ nghe hơn nhiều so với việc đêm hôm cậu chui vào chăn một người đàn ông khác.
Cách để khỏi phải ngượng ngùng nữa đó là làm như mắt không thấy tai không nghe. Minh Khiêm cấp tốc đánh răng rửa mặt, rồi thay quần áo, vừa xỏ giày vừa nói với U Quân: “Tôi đến cửa hàng xem sao, hôm nay phải gọi người ta tới đo đạc. Trong phòng bếp có bánh bao hấp đó, với cả trên kệ có một túi bột đậu nành, anh lấy nước nóng pha là uống được, tôi đi đây.”
Bây giờ mới 7 giờ sáng, cậu đã phải ra đường hít bụi rồi.
Quá ư là tuyệt vọng.
Mũi chân cậu gõ xuống đất, vội vàng mở cửa ra khỏi nhà, cửa đóng lại cậu mới thở phào một hơi.
Giờ cậu đã hiểu tại sao bạn bè cậu bây giờ đều muốn sống thử trước khi kết hôn rồi. Một khi sống thử thì vấn đề gì cũng có thể xảy ra. Nếu sau khi kết hôn mới phát hiện ra thì khổ rồi, nói gì thì cuộc hôn nhân thứ hai vẫn khó tìm hơn cuộc hôn nhân đầu.
Ra khỏi nhà, Minh Khiêm ghé vào một tiệm bán đồ ăn sáng ngoài khu mua một cốc cháo đậu đỏ, một chiếc bánh thịt bò. Cậu ngồi trước cửa tiệm ăn xong mới đi quét mã xe đạp để đến cửa hàng.
Đồ ăn sáng bên ngoài đúng là đắt cắt cổ, một cốc cháo đậu đỏ mất hai tệ, trong khi năm ngoái chỉ có một tệ rưỡi, năm nay đắt thêm năm hào.
Một cái bánh thịt bò tận năm tệ.
Người nghèo thì ngay cả bữa sáng cũng không có tiền mà ăn nữa rồi.
Biết thế cậu đã không mua bánh thịt bò, thay vào đó một cái bánh bao nhân rau hết có một tệ rưỡi, hai cái là ba tệ.
Vừa đạp xe đạp, Minh Khiêm vừa tiếc đứt ruột.
Bánh thịt bò quá xa xỉ, cậu không xứng được ăn nó!