Hôm nay có hai bài thi, Nhập môn chủ nghĩa Mao vào buổi sáng và Luật vào buổi chiều.
Tôi đã cố hết sức để giải các câu hỏi trong phần để ôn tập, sau đó sao chép lại và in ở khổ nhỏ hơn, rồi lại thu nhỏ, dùng kéo cắt nhỏ như đậu hũ khô rồi đem đi in lần nữa. Chạy qua chạy lại, tung tăng suốt cả ngày trời, rốt cuộc lại cảm thấy vất vả hơn việc ngồi ôn và nhồi nhét cả đêm.
Khi tôi phát bài kiểm tra, tôi thấy bạn bè giải các câu hỏi. Tôi đã vui mừng đến phát khóc. Cuối cùng, công việc khó khăn cũng được đền đáp, khi sao chép các câu trả lời ngày hôm qua, tôi đã viết ra các đáp án đó. Nhưng đang vui mừng và chuẩn bị cất tờ giấy phao đi, tôi cảm nhận một ánh nhìn nóng bỏng nịnh nọt bắn về phía mình.
“Tuyết Đồng, đưa cho mình mượn.” Ngồi phía sau tôi,Trung Khải, người cách tôi một lối đi, ân cần nói: “ Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp.”
Tôi nhìn hắn, rồi lại nhìn thứ trong tay mình, khẽ cắn răng đưa cho hắn, “Nhớ trả lại cho tôi.”
20 phút sau giờ thi, thầy Lâm cầm tờ giấy kiểm tra ‘Giới thiệu về chủ nghĩa Mao’ trắng tinh và trầm ngâm một lát. Sau đó, đôi mắt ông tối sầm, sau đó bắt đầu đi tới đi lui lớp học. Trong khi đó, phòng thi bước vào giai đoạn vangf để gian lận. Lòng dũng cảm của từng sinh viên dần dần sôi sục, mỗi người đều thể hiện lòng can đảm kỳ diệu của mình.
Bạch Lâm, cậu bạn ngồi đằng sau đã đến lớp sớm vào sáng nay để chép đáp án bằng bút chì lên bàn, và cô ấy đang chép rất cật lực. Tuy nhiên, Trung Khải nhìn thầy Lâm đang đứng trên bục giảng, rồi loay hoay lục túi quần. Sau khi mò mẫm được một lúc, cậu ta cũng lấy được 1 mẩu giấy nhỏ trong túi như đang làm một nhiệm vụ hết sức quan trọng. Tôi ngán ngẩm với hành động ngốc nghếch của cậu bạn. Tôi khẽ cắn bút, hai đầu lông mày nhăn lại, tôi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc vè tư tưởng chủ nghĩa Mao.
Sau một hồi, tôi nghe thấy tiếng Trung Khải ho khan. Tôi quay đầu lại và thấy cậu ta nháy mắt với tôi. Nhìn theo ánh mắt cậu ta và nhìn xuống, tờ giấy tôi đưa cho cậu ta mượn đang yên vị ngay dưới chân bàn của tôi,một tờ giấy bắt mắt.
Một tờ giấy được in nhỏ hơn cả kiến. Trên thực tế, tôi đã in câu hỏi của cả hai môn lên đó. Nhập môn chủ nghĩa Mao ở mặt trước còn Luật thì ở mặt sau. Cả hai đều có kích thước bằng nửa đĩa CD- ROM. Tôi nhìn tờ giấy một cách đau khổ. Tôi nhìn Trung Khải, cậu ta còn chưa chép được một chút đáp án nào nhưng lại đánh rơi. Tôi bực dọc định nhặt tờ giấy lên, nhưng không thành công. Vì khi tôi cúi xuống nhặt, thì ai đó đã giẫm lên nó. Tôi chộp lấy một góc của tờ giấy và nói với giọng lí nhí, “ Bạn học, cậu giẫm lên đồ của tôi.” Nhưng người này lờ đi. Nếu bạn muốn lấy nó thì lấy, còn nếu bạn muốn dời đi thì cứ việc. Nó đang phá vỡ chuyện tốt của tôi. Thế nhưng, bàn chân vẫn không động đậy.
Tôi nói, “Này, bạn học.” Sau khi nói xong tôi muốn nhìn xem đó là ai, nhưng vì góc độ lớn tôi chỉ nhìn thấy chân của người đó. Nếu không phải có thầy giáo ngồi trên bục giảng, tôi thật sự muốn đánh hắn. Trung Khải bên cạnh tôi khẽ ho khan vài tiếng.
“ Này”. Tôi có chút bất an.
Bạch Lâm cũng ho như muốn nhắc nhở tôi.
Tôi hoang mang. Ở trường không có ai bị cúm, nhưng sao hai người họ lại ho thế? Chẳng lẽ bọn họ cố ý để ta bị Lâm lão gia tử phát hiện? Lúc này, người kia cuối cùng cũng nhấc chân lên, và tôi kéo tờ giấy ra. Tôi định thở phào nhẹ nhõm, không ngờ chủ nhân của đôi chân dài kia lại ngồi xổm xuống. Ngay lập tức, khuôn mặt của một chàng trai từ từ lọt vào tầm mắt của tôi. Tôi nhìn những đường nét trên khuôn mặt người nọ, đầu óc bỗng dưng trì trệ. Người đàn ông khẽ nhếch môi, chỉ vào thứ trong tay tôi, ân cần hỏi:
“ Vị bạn học này, em đang cầm thứ gì trong tay.?
Ngay khi giọng nói được phát ra, thẻ treo ngực của anh ta cũng lắc lư theo. Và hai từ in đậm được in ở đó, ngay lập tức khiến tôi sụp đổ- giám thị.
Thấy tình huống căng thẳng, Trung Khải nhanh chóng đững dậy nộp bài thi, tôi biến mất khỏi phòng thi. Tôi nhìn bóng lưng đang khuất dần của cậu ta, và tờ giấy kẹp chặt trong ta, miêng ú ớ không nói được gì. Tôi bị bắt sống ngay tại chỗ. Tôi hoảng sợ, rồi xấu hổ, rồi đối diện với thực tế tàn nhẫn. Vốn dĩ nếu tờ giấy rơi trên mặt đất, sẽ không ai thừa nhận. Nhưng sớm muốn tên giám thị cũng sẽ dùng tờ giấy để bắt tôi.
“ Vẫn không muốn thừa nhận nó là của em.” Trong phòng làm việc, người nọ nở nụ cười thân thiện hỏi tôi.
“Có lẽ.? Tôi lạnh lùng trả lời.
“ Vật này không phải của em?”
“…Vâng.” Tôi chỉ viết,in, cắt.
“ Em không phải người mang nó vào phòng thi?”
“… Vâng.”
“Vậy thì đừng nói với tôi… em thực sự muốn gian lận, nhưng trước khi vào kiểm tra, lương tâm, quyết định không chép nữa và em tốt bụng cho bạn cùng lớp mượn nó. Kết quả là bạn học vô tình đánh rơi ở chỗ em, lại đúng lúc tôi đến và bắt gặp…?” Người đàn ông nhướng mày. “ Vị bạn học, cách biện hộ này đã cũ lắm rồi.”
Mặt tôi từ tím chuyển sang đen. Người đàn ông này đã nói tất cả những gì tôi muốn nói. Tôi hít một hơi thật sâu, trên đời sao lại có người như vậy? Khi thấy đối phương vẫn ung dung tự đắc, tôi càng tức giận và có ý định lao vào bóp cổ anh ta ngay lập tức.
Trước khi đi, tôi hằn học quay đầu lại: “Thưa thầy!”
“ Em muốn nói gì?”
“ Trả lại tờ giấy cho em.”
“Tại sao?” Người đàn ông thản nhiên hỏi.
“Bởi vì em cẫn cần sử dụng nó trong bài kiểm tra Luật chiều nay.”Tôi trả lời.
Tôi nghe thấy tiếng “bịch” ở cửa. Có lẽ là bởi vì Bạch Lâm, người đang canh giữ ngoài cửa bị ngã.
Không ngờ, người đàn ông không hề tức giận. Thay vào đó, anh ta cười nhẹ, hất cầm ra giấu tờ giấy ở trên bàn: “Cầm lấy đi.”
Tôi: “…”
Bạch Lâm: “…”
Nhiều ngày sau cho đến khi hoàn tất tất cả các môn thi, tôi không được nhà trường triệu tập, cũng không nhận được tin tức gì về việc xử lý hành động của tôi. Tôi dần dần quên đi nó và không còn lo lắng về việc đó nữa. Khi về nhà, tôi tập trung vào ăn uống, tăng cường chút chất béo và đón chào năm ba đại học cách nồng nhiệt.