Tình Yêu Độc Nhất - Chapter 2
Theo hướng dẫn kế hoạch tuyển sinh của Bộ giáo dục, Đại học A mở rộng chỉ tiêu tuyển sinh viên, khuôn viên của trường trở nên quá đông.Vì vậy, nhà trường sắp xếp sinh viên năm nhất, năm hai và năm ba đến khu nhà mới ở khu phố phía Tây. Mãi cho đến năm cuối đại học hoặc khi tốt nghiệp, họ mới có thể quay lại trường chính. Khu phố phía Tây là một thị trấn nhỏ cách Thành phố A 10 cây số, và phần lớn khu vực này được bao bọc bởi những khu đất canh tác. Nên chỉ việc đi mua sắm thôi đã đủ khó khăn vì không dễ để tìm được những khu vực giải trí.
Có tổng cộng 4 người trong ký túc xá của chúng tôi: Tôi, Bạch Lâm, Tống Kỳ Kỳ và Triệu Tiểu Đình. Chúng tôi đều học cùng lớp. Sau khi dùng bữa tôi, tôi cảm thấy chán, Tống Kỳ Kỳ và tôi quyết định đi xem phim. Cái gọi là rạp chiếu phim thực ra chỉ có một rạp chiếu, chỉ chiếu những bản lậu, không phải của chính hãng. Nên nếu bản muốn xem bộ phim mới ra mắt thì phải muộn hơn nhiều so với thành phố. Gía của một chiếc vé là 8 tệ. Tuy nhiên, nếu có chiếc vé đặt trước 100 tệ, bạn có thể có vé thành viên và phí ít hơn một chút, khoảng 5 tệ. Gía này rất hấp dẫn, nhưng tôi và Tống Kỳ Kỳ không có, chúng tôi cảm thấy có lỗi với 3 tệ còn lại.
“Cháu sẽ mua hai vé lúc 7 giờ.” Tống Kỳ Kỳ đưa 20 tệ cho người bán vé.
“Cháu có thẻ không?” Cô bán vé hỏi.
“Dạ có.” Tống Kỳ Kỳ quay qua nhìn tôi: “Tiểu Đồng, thẻ của cậu đâu?”
“Ồ.” Tôi mở túi ra và giả vờ lục tìm trong ví.
“Oh tớ quên mang theo!” Tôi thốt lên.
“A, vậy chúng ta phải làm sao?” Tống Kỳ Kỳ than thở, sau đó lấy lại 20 tệ.
“ Hay là chúng ta không xem nữa,” Tôi nói.
“Haizz.” Tống Kỳ Kỳ thở dài.
“ Dì ơi,” Tôi ngọt ngào nói, “ Dì, chúng cháu đã có thẻ rồi, nhưng hôm nay quên đem theo. Dì có thể bán cho cháu hai thẻ thành viên được không?”
Dì bán vé ngờ vực, “Thực sự quên sao?”
“ Thật ạ, hôm nay cháu lỡ quên.” Tôi vội vàng gật đầu, ánh mắt đáng thương, “Nếu cháu quay lại lấy, cháu sẽ lỡ bộ phim mất. Chúng cháu chỉ có hôm nay rảnh, chúng cháu phải tự học vào buổi tối, học rất cực khổ… cháu chỉ có 10 tệ mỗi ngày. Nếu thẻ thành viên có thể tiết kiệm 3 tệ, vậy chúng cháu có thể mua một chút thịt rồi.” Tôi ứa nước mắt nói.
Dì nhìn tôi một lúc, “Đứa trẻ này thật gầy, thôi vậy, lần sau nhớ mang theo nhé.”
Tôi lấy vé và làm động tác chiến thắng với Tống Kỳ Kỳ.
Chúng tôi sử dụng chiêu này N lần. Và sau này, người dì bán vé tốt bụng nhìn thấy tôi, bà ấy thậm chí còn không kiểm tra vé mà nói thẳng với người bên cạnh: “Này , tôi biết đứa trẻ này. Nó là một thành viên cũ.”
Năm nay khi tôi vẫn còn đang phân vân, tôi đã bước vào ngưỡng của năm ba đại học. Học kỳ này, tôi có một môn tự chọn bắt buộc mà tôi đã chờ đợi từ lâu- Ngoại ngữ thứ hai. Khoa ngoại ngữ của Đại học A chia thành 5 chuyên ngành: Anh, Nhật, Đức, Nga và Pháp, do đó, ngoại ngữ thứ 2, chúng tôi được lựa chọn giữ Nhật, Đức, Nga và Pháp. Trong những năm gần đây, tiếng Nhật và Pháp là hai ngôn ngữ có nhu cầu lớn nhất nhưng nguồn cung lại thiếu. Do vậy, đã có rất nhiều sinh viên khoa Anh đã thi môn tự chọn tiếng Nhật và Pháp.
Một trong những người bạn trong khoa tiếng Nhật, cũng là bạn cùng khu với Tống Kỳ Kỳ đang sống ở bên phải ký túc xá của chúng tôi. Mỗi ngày, họ đều đến đây để nói chuyện về các tiền bối đã học tiếng Nhật như thế nào và họ đã thành công thế nào trong các công ty Nhật Bản.
“Oh, thật ra, tôi không nghĩ cậu nên học tiếng Nhật.” Tiểu Nhật
“ Tại sao?” Tống Kỳ Kỳ hỏi ngược lại.
“Bất cứ ai học chuyên nghành ngôn ngữ sẽ biết điều này. Việc học có lợi ích gì.”
Tống Kỳ Kỳ mỉm cười không nói.
“Một đàn chị tốt nghiệp năm ngoài của mình đã giúp ai đó dịch một bộ phim hoạt hình Nhật Bản và kiếm tiền ngay sau khi tốt nghiệp. Sau này, mọi người nghĩ rằng cô ấy có chất giọng tốt, cuối cùng cô ấy được gửi qua Nhật để đào tạo vì cô ấy muốn làm công việc lồng tiếng,”
Tôi nằm ở trên giường đột nhiên lật người lại chế nhạo,” Đúng vậy, học tiếng Nhật tốt biết bao. Sau này, tôi không cần phải ngồi dịch khi xem AV.”
Tiếu Nhật không nói gì.
Tôi chải tóc trước gương và nói:
“ Chị gái tiền bối của cậu lồng tiếng cho cái gì vậy, tiểu Nhật ? Đừng nói là ‘Yameidie’
Mặt tiểu Nhật co rúm lại.
Trước đây, cô ta thường hay khoe mẽ trước mặt Tống Kỳ Kỳ. Nhưng vì Tống Kỳ Kỳ khá hiền và không bao giờ từ chối, nên cô ta càng lên mặt hơn. Tôi thật sự không thích cô ta chút nào, bây giờ tôi lại là người châm biếm cô ấy, cảm giác khá là xấu hổ.
“Thật ngại quá, tôi đi ăn tối trước.” Tôi lấy hộp đựng cơm trưa che mặt rồi vội chạy ra ngoài.
***
Thật ra ban đầu tôi luôn muốn chọn tiếng Nhật làm môn ngoại ngữ thứ 2 với tham vọng trở nên nổi tiếng trong những bộ phim. Nhưng cứ nhớ lại khuôn mặt đáng ghét của tiểu Nhật, tôi lập tức dập tắt ý nghĩ. Khi tôi đang thất thần, Bạch Lâm mang đến một tin.
“Tớ muốn chọn tiếng Nga!” Bạch Lâm hét ầm trong ký túc xá.
“ Tiếng Nga?” Tôi khó khắn nuốt miếng cơm vào. “ Cậu muốn trở thành Ekismo?
“Tiếu Đồng~~” Bạch Lâm liếc tôi, “ Cậu ngốc sao. Sao lại ghép người Nga với Ekismos được chứ.”
“Không phải họ đều ở Bắc Cực sao?” Tôi đưa ra lý do.
Tống Kỳ Kỳ cắt ngang: “Sao cậu đột nhiên muốn học tiếng Nga? Không phải lúc trước cậu nói cậu sẽ chọn tiếng Pháp sao?”
Bạch Lâm mỉm cười, “Thầy giáo bộ môn dạy tiếng Nga năm nay siêu đẹp trai. Anh ấy là giáo viên của Đoàn Thanh niên Cộng sản Trung Quốc. Hôm này mình gặp thầy ấy ở căn tin, mình bị chinh phục mất rồi.”
Nhờ Bạch Lâm xúi giục, tôi cũng bị lôi đi chọn tiếng Nga.