Tình Yêu Độc Nhất - Chapter 3
Các lớp học tiếng Nga được tổ chức hai lần một tuần vào tối thứ 2.
Không ngờ năm nay có rất nhiều sinh viên chọn ngôn ngữ này. Thậm chí, Bộ Giáo Dục phải đổi một lớp học lớn hơn, số lượng sinh viên bắt kịp với các lớp tiếng Pháp và thâm chí còn vượt qua cả tiếng Nhật và Đức.
Trước khi buổi học đầu tiên bắt đầu, thầy chủ nhiệm khoa tiếng Nga đã đặc biệt đến lớp để động viên các sinh viên tiếp tục chăm chỉ. Khi quan sát đám đông sinh viên , ông nói trong nước mắt: “Các bạn sinh viên, hồi đó, khi trường chúng ta vẫn được gọi là Khoa Ngoại Ngữ, chỉ có một chuyên ngành duy nhất là tiếng Nga. Vào thời điểm đó, làn sóng tiếng Nga lan rộng khắp cả nước, nếu không hiểu tiếng Nga thì đồng nghĩa với việc mù chữ, sau này Liên Xô sụp đổ thì sức mạnh của tiếng Nga cũng suy giảm dần, thậm chí có người còn nói rằng khoa chúng ta sẽ sụp đổ. Hôm nay khi thấy các em, tôi biết khoa tiếng Nga sẽ đang khởi sắc.”
“Lão Phó
“Đúng a. Nếu lão già mà biết sự thật, lão tử sẽ khóc lớn hơn cho coi.” Bạch Lâm nói.
Giáo viên người Nga của chúng tôi là Trần Đình, từng học ở Moscow trước khi trở về Trung Quốc và mới bắt đầu dạy từ năm ngoái. Khoa Ngoại Ngữ có rất it nam sinh, cả giáo viên nam và ít tuổi cũng hiếm hoi. Vì vậy, chỉ cần có thầy giáo trẻ tuổi và chưa kết hôn, anh ta sẽ trở thành một loài quý hiếm. Nếu anh ta có ngoại hình hấp dẫn, anh ta sẽ trở thành thần tượng trong giới sinh viên. Và Trần Đình là mộ trong số đó. Anh ta cao và đeo một cặp kính, mang lại cảm giác tinh anh. Tuy nhiên, người này cũng chỉ có như vậy. Khi tôi nhìn thấy anh ta trong lớp học tiếng Nga, tôi cảm thấy vô cùng thất vọng.
“ Đây cũng được gọi là đẹp trai a.” Tôi cảm thấy bị lừa, cảm thấy hối hận vì không xác thực anh ta trước.
Bạch Lâm hai mắt sáng ngời nói,: “Người này không đẹp trai ? Vậy cậu nói xem ai mới đẹp?”
Tôi mở vì lấy tấm ảnh bên trong và nói: “Người đàn ông này là anh chàng đẹp trai nhất thế giới.”
Bạch Lâm vui vẻ nhận lấy. Bức ảnh là một người đàn ông trung niên da trắng với chiếc bụng bia đang đứng bên cạnh Phật Di Lặc.
“ Không phải chứ, cậu thật sự muốn dùng hình ảnh của ba cậu để chế giếu mình à!?” Bạch Lâm tức giận nói, “ Không biết hình tượng phụ thân trong mắt cậu quá cường đại hay là quan điểm thẩm mĩ của cậu có vấn đề.”
“Mắt thẩm mĩ của cậu mới thật sự có vấn đề đó.” Tôi luôn luôn nghĩ người giống cha tôi thì rất đẹp a.
Trần Đình đứng trên bục giảng, nói “ Tôi là người không thích điểm danh. Tôi luôn nghĩ thật đáng thương khi sử dụng điều này đế duy trì số lượng người tham gia lớp học của tôi.” Có một số người đang âm thầm cổ vũ.
“Các bạn có thể thấy lớp học của tôi khá nhàm chán. Các bạn không cần phải xin nghỉ phép nếu có chuyện đột xuất, nhưng___” Trần Đình mỉm cười, “Một khi vào lớp các bạn phải thật nghiêm túc.
Vốn dĩ lớp ngoại ngữ thứ hai này cũng giống như các môn học thông thường bắt buộc, không quá thú vị.Tuy nhiên, Trần Đình rất kiên nhẫn và có tinh thần trách nhiệm cao. Vì vậy, anh ấy bắt đầu dạy chúng tôi sử dụng cả tiếng Anh và tiếng Nga.
Sau giờ tự học, Bạch Lâm và tôi mang bình nước ấm đến phòng đun nước sôi để lấy nước. Trên đường đi, chúng tôi bất ngờ dừng lại ở lớp Trung Khải, người đã khiến tôi bị bắt gặp vì gian lận. Tôi dành cho cậu ta một cái nhìn lạnh như băng.
“Tiều Đồng, không phải đều là quá khứ rồi sao? Bỏ qua cho tôi đi.” Trung Khải nói.
“YO, Tiều Đồng, Tiểu Đồng, tên của ngươi sao!?” Bạch Lâm hắt hủi cậu ta, “Cậu không cần phải quan tâm cậu ta, mặc kệ hắn.” Nói xong cô ấy kéo tôi ra ngoài.
Nửa chừng, Bạch Lâm nói với tôi, “ Giáo viên bắt cậu lần trước khá tốt bụng nha. Sau này cũng không thấy phạt cậu, nhưng tại sao chúng ta chưa từng thấy thầy ấy đến trường?”
“Không cần biết anh ta có thật sự là thầy giáo không_anh ta trông như một tên xã hội đen vậy! Nói không chừng anh ta chỉ là một kẻ ăn cắp giấy phép lao động.”
Mặc dù đã hai tháng trôi qua, tôi vẫn tức giận khi nghĩ đến người đàn ông đó.
Lớp học của Trần Đình khá là thú vị, anh ta cũng vậy. Nhưng sức hấp dẫn của thầy cuối cùng cũng không thắng lại được thế giới hoa mĩ và những trận đấu kịch tính trong game. Sau vỏn vẹn một tháng, khi cả lớp phát hiện ra anh ta thực sự không điểm danh liên có vài người trốn học. Thật kỳ lạ vào lúc 7 giờ 1 phút ngày hôm nay, Trần Đình vẫn chưa đến. Những người trong lớp bắt đầu xì xào bàn tán.
“Thầy ấy thật sự quên sao?” Ai đó hỏi.
“Không thể nào. Dù sao, thầy Trần luôn luôn đúng giờ mà.” Người kia nói.
Khi những tiếng xì xào tăng dần, một người đàn ông bước vào. Anh ta bước lên bục giảng với một cuốn sách trong tay. Sau đó anh cười nhạt hướng về phía dưới, “Thầy Trần không thể đến vì có việc phải làm. Tôi tạm thời sẽ dạy thay anh ấy. Không ngờ phòng học lại khó tìm như vậy.” Tất cả các sinh viên nữ đều bị sốc bởi sự xuất hiện của anh ta va há hốc mồm vì sợ hãi, ngoại trừ tôi!
Tôi nắm chặt ta và chợt nhớ đến một câu nói: Khi kẻ thù đối mặt, đôi mặt của họ sẽ rực lên vì hận thù. Người đàn ông này không ai khác chính ra người thầy giả maoh, người đã biến mất không thấy tăm hơi khỏi trường chúng tôi như mộ làn khói sau khi tại trận tôi gian lận lần trước.
“Thầy Trần rời khỏi thị trấn để thực tập. Tôi sẽ thay anh ấy dạy những tiết học tiếng Nga.” Người đàn ông nói.
Một cô gái giơ ta, “ Thưa thầy, nếu thầy là giáo viên của khoa ngoại ngữ, sao chúng em chưa từng gặp thầy trước đây.”
Tôi biết ý nghĩ của cô gái đó: Nếu thầy là giáo viên khoa này, làm sao thầy có thể thoát khoit mấy trò thăm dò tầm phào của chúng em.
Người đàn ông nói, “Không tôi không phải là thầy giáo dạy tiếng Nga.”
Cả lớp “ồ” lên một tiếng.
“Thầy chưa từng học tiếng Nga, vậy thầy dạy chúng em bằng cách nào?” Tôi chua chát nói.
“Tuy nhiên,__” người đàn ông ngừng vài giây rồi tiếp tục nói, “Tôi đã ở Nga sáu , bảy năm, trình độ của tôi không hề thua kém thầy Trần của các em.”
Mọi người lại “ồ” lên lần nữa, thái đọ cũng khác hắn lúc trước.
Tôi cong môi. Đủ kiêu ngạo a. Nói được hai câu thì hay ho lắm chắc? Anh có thể hiểu tiếng Anh không? Dù sau thì một khi đã ghét, thì từ ý nghĩ đến hành động đều ghét.
Lúc này một cô gái khác lại hỏi, “ Thưa thầy, chúng em có thể gọi thầy là gì ạ?
“Tôi họ Mộ.” Sau đó, anh ta cầm một viên phấn trên bàn rồi viết ba chữ lên bảng: Mộ Thanh Hà. Anh ta quay lại rồi nhướng mày, “ Các em có thể gọi tôi là thầy Mộ, hoặc lão Mộ. Dĩ nhiên,” Anh ta ném viên phấn vào hộp, nâng tầm mắt và mỉm cười nói, : Nếu các em muốn gọi tôi là Thanh Hà, đều được.”
Bạch Lâm đột nhiên nắm lấy tay tôi, kích động nói: “Tiểu Đồng, thầy ấy thật là hay cười…” Cô ấy nhíu mày, “ Làm sao có thể diễn tả được… là câu tục ngữ 4 chữ đó. Là gì nhỉ…?”
Tôi nghiến răng trả lời: “ Hại nước hại dân.”
Bạch Lâm, “…”
Trăng non
Mọi người đọc xog cảm thấy thế nào ạ? Vì đây là lần đầu mình dịch truyện nên sẽ có nhiều sai sót. Mong mng thông cảm và tiếp tục ủng hộ mình nhé. Nếu có góp ý xin mọi người bình luận nhé.