Tôi Không Muốn Làm ''Cầu Ô Thước'' Nữa! - Chapter 001
Tôi ghét cái cảnh này. Ngược lại thời gian một chút, khi đó, tôi mới tròn năm tuổi.
Như mọi đứa bé khác, tôi chẳng mong mỏi điều gì hơn ngoài một đám cưới tràn
ngập sắc hồng với chàng hoàng tử trong mơ, cưỡi kỳ lân đi dưới chân cầu vồng,
giống kiểu trong mấy câu chuyện cổ tích ấy.
“Mẹ! Mẹ!’’
Khoác chiếc váy ngủ mỏng, tôi chạy ùa vào lòng mẹ. Cả bố và mẹ đều tỉnh giấc,
mặt nghệt ra. Mẹ tôi khẽ cười, bối rối.
“Ôi cục cưng của mẹ, sao thế con? Con gặp ác mộng à?’’
Tôi khóc nấc lên trong niềm cay đắng vỡ òa, khóc cho tới khi váy mẹ ướt đẫm, còn
cổ họng tôi bắt đầu hơi rát rát, nhưng tôi vẫn mặc kệ. Tôi lau mặt vào bộ đồ ngủ
lụa của bà, chật vật để không nức nở thêm lần nữa.
“Mẹ, con nghĩ là con không lấy chồng được mất.’’
Tôi lại òa khóc một lần nữa, cổ họng khô khốc.
Mẹ im lặng, vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi. Đến khi mẹ hỏi chuyện, tôi vẫn chỉ biết khóc
tức tưởi, tới mức suýt thì xì mũi vào váy của mẹ, bởi vì tôi vẫn đang sốc nặng. Đến
giờ tôi vẫn nhớ tất cả mọi chuyện, dù cho hồi đó tôi mới có năm tuổi.
Vào buổi tối của tuổi lên năm đó, tôi đã bị đá bởi người mà tôi lấy hết can đảm để
tỏ tình, một giấc mơ đã thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi.
Đó là lý do tại sao tôi khóc nức nở như vậy. Bởi vì giấc mơ đó là về tương lai của
tôi.
* * *
Trước khi qua đời, tôi đã đọc một cuốn sách với tựa đề “Người tình của Hestia*
một tiểu thuyết harem ba xu với cốt truyện nghèo nàn. Mặc dù chuyện có hơi nhàm
chán nhưng tôi thích tuyến tình cảm của các nhân vật nên cũng chẳng sao.
( Tên gốc là “Hestia’s fishes’’, xuất phát từ cụm idiom “There’s plenty fish in the
sea’’, ý chỉ Hestia có rất nhiều người yêu.)
Trong giấc mơ, tôi nhận ra rằng thế giới mà tôi đang sống lại nằm ở chính những
trang sách mà tôi đã đọc trong kiếp trước. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ rằng tên tôi,
“Charine West’’ giống với tên nhân vật trong sách chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi,
nhưng rồi khi tôi chợt nhớ ra rằng bạn tôi, Hestia Fleur de Couture, có cùng tên với
nữ chính, tôi đập đầu xuống bàn, ước rằng mọi thứ biến khuất mắt tôi đi cho xong.
Nhưng rồi tôi cũng phải chấp nhận thực tại, bởi bối cảnh truyện và hoàn cảnh của
tôi giống nhau đến đáng ngạc nhiên. Trong truyện, tôi – Charine West chỉ là cây
cầu ô thước*, là bạn của một cô nàng xinh xắn, tốt bụng, liên tục bị đá qua đá lại
giữa cô ta và nam chính, là một bóng đèn nhiệt tình tới mức cảm động.
(*“O” là từ chỉ loài quạ, âm Hán là “ô”, “Jak” là từ chỉ chim ác, âm Hán là
“thước”, còn “Gyo” – “kiều” có nghĩa là cây cầu. Do đó, Ojakgyo chính là “cầu Ô
Thước”- cây cầu bắc qua dải Ngân Hà cho Ngưu Lang, Chức nữ vượt sông).
Tôi sẽ chẳng có nổi một mảnh tình vắt vai mất. Trong truyện, hễ Charine để mắt
tới ai là y như rằng người đó sẽ chỉ thích Hestia thôi. Giờ tôi mới hiểu tại sao lũ
con trai mà tôi thầm thương trộm nhớ cứ dán mắt vào Hestia. Thực tại mới khắc
nghiệt làm sao. Giấc mơ được ở bên hoàng tử trong mơ của tôi đã vụn vỡ thành
trăm mảnh vào cái ngày mà ký ức kiếp trước vọng về trong tôi. Mọi mộng tưởng
như tan thành mây khói, trước ánh mắt trống rỗng, vô hồn.
“Mẹ, mẹ nghĩ tại sao con người lại sống?’’
“…”
“Nếu có thứ gọi là định mệnh, tại sao người ta lại cố gắng làm gì cơ chứ?’’
Nếp nhăn trên mặt mẹ tôi bắt đầu giãn ra, và mẹ nhìn tôi như thể một đứa quái lạ.
“Dù có làm gì cũng vô dụng. Kết thúc cũng chỉ có một mà thôi.’’
Và tôi bắt đầu đổi thay.
* * *
Mấy đứa bạn tôi đến nhà chơi, đem theo một đống búp bê hoàng tử và kể cho tôi
về bộ đồ chơi kỳ lân chúng nó thích nhất, nhưng tôi chẳng muốn bắt lời. Có một cô
ngồi xem chúng tôi chơi từ nãy tới giờ cất tiếng hỏi:
“Ước mơ của các công chúa đây là gì nào?’’
Cô nói với giọng nhỏ nhẹ hết sức có thể. Tôi cứ tưởng sẽ chẳng đứa nào để ý đến
lời cô vì chúng nó còn bận ghép đôi cho búp bê, nhưng chúng nó gào lên to tướng.
Tôi cũng muốn hùa theo lắm, nhưng ăn miếng bánh xong là tôi kiệt sức luôn rồi.
“Cháu, cháu sẽ gặp một hoàng tử hết lòng quan tâm tới cháu và hôn chàng thật
nồng thắm, rồi sau đó cháu sẽ cưới chàng và sống một cuộc đời như mơ.’’
“Linda-Linda, tớ cũng muốn gặp một người tình định mệnh và sống hạnh phúc mãi
mãi về sau. Tớ sẽ nuôi kỳ lân làm cảnh và rửa mặt với thuốc tiên mỗi sáng.’’
Cô lắng nghe câu chuyện của bọn nó với nụ cười nồng ấm. Hestia có hơi do dự
một chút, nhưng rồi cuối cùng nó cũng nói là muốn cưới hoàng tử và sống yên ổn.
“Cháu thì sao, Char? Cháu cũng muốn cưới hoàng tử chứ?’’
Đang lơ đễnh, tôi chợt bừng tỉnh khi nghe cô hỏi. Nghiêm mặt, tôi dõng dạc trả lời:
“Cháu muốn làm một viên chức.’’
Rõ ràng là tốt hơn mù quáng chạy theo tình yêu rồi, đúng chứ?
Mọi người nhìn tôi với ánh mắt kỳ dị, còn tôi vẫn bình tĩnh ăn nốt miếng bánh của
mình. Cuộc đời đâu chỉ xoay quanh đàn ông, tôi đã quán triệt tư tưởng rõ ràng
rooif. Khi còn năm tuổi, giấc mơ về kiếp trước của tôi nhanh chóng phai mờ,
nhưng tôi đã nhận được đủ thông tin để đánh giá tình hình.
Kiếp trước tôi chẳng hề nữ tính một chút nào, và tôi là đứa con gái duy nhất trong
cả gia đình. Có lẽ, tôi giống thằng đàn ông trong thân xác con gái hơn. Tôi là chị cả
của 3 đứa em trai. Sau khi cha mẹ qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, tôi buộc
phải hi sinh bản thân để chăm lo cho cả ba đứa em bằng số tiền thừa kế ít ỏi.
Diện bộ quần áo yêu thích, đi chơi với bạn sau giờ tan học với tôi mà nói chắc chỉ
có trong mơ. Chi phí sinh hoạt của mấy đứa em còn quan trọng hơn mạng sống của
chính mình, bởi vậy, tôi luôn phải cắn răng chịu đựng cho tới khi qua đời ở tuổi 19.
Cuộc đời của tôi là chuỗi ngày chật vật, khốn khổ. Chỉ khi ngủ tôi mới được nghỉ
ngơi, còn không thì vừa liều mạng đi làm thêm vừa đi học để kiếm lấy công việc
ổn định hơn.
Tôi ghi nhớ từ vựng tiếng Anh trước khi đi ngủ bằng cách nhìn lên trên trần nhà
nơi các bảng từ vựng được ghi chú cẩn thận và dán chi chít. Khi đi làm thêm, tôi sẽ
lẩm nhẩm những từ mình đã thuộc. Cả cuộc đời tôi chỉ xoay quanh học với làm,
lấy đâu ra thời gian quan tâm, chăm sóc cho các em được, nên người đời vẫn
thường chỉ trỏ, nói tôi là đứa vô tâm, máu lạnh.
Tôi, con người với cuộc sống nhàm chán ấy, chỉ có duy nhất một thú tiêu khiển, đó
là đọc mấy tiểu thuyết lãng mạn để làm giàu tâm hồn mình, à bởi vì nó vui nữa.
Thi thoảng có thời gian rảnh, tôi đều ngồi đọc hết. Dặn lòng là chỉ 10 phút thôi,
nhưng cuối cùng, tôi lại ngồi đọc hết cả quyển, dĩ nhiên trong đó có cả quyển sách
kể trên nữa.
Nội dung truyện khá tăm tối, nhưng kết cục lại có hậu. Không, từ từ đã, có thật sự
là kết cục có hậu không? Tôi cũng chẳng nhớ nữa. Khi mơ về kiếp trước, từng mẩu
truyện cứ lần lượt hiện ra trong đầu, nhưng đến lúc tỉnh giấc, tôi lại quên hết sạch.
Cho dù tôi không nhớ được điều gì hết, có một việc tôi cực kỳ rõ- nữ chính của
chuyện – Hestia, cuối cùng lại ở một mình. Cô nàng phân vân giữa các sự lựa chọn,
rồi truyện kết thúc ở đó.
Tác giả rõ ràng đã thiên vị Hestia. Cô nàng tốt toàn tập, trong khi nhân vật phụ là
Charine thì ngược lại. Tuy nhiên, vẫn có rất nhiều người vây quanh Charine, bởi vì
cô là bạn thân nhất của Hestia. Vấn đề là, tính cách của Charine chẳng ai ưa nổi.
Cô nàng cứ nghĩ là ai cũng thích mình lắm, cho đến khi họ tỏ tình với Hestia thì lại
nổi đóa lên và chửi rủa cô bạn thân của mình.
Trong truyện, Charine là cô gái hay ghen tị, đầu óc nhạt nhẽo, kết cục cũng không
tốt, bị mất hết sạch tiền rồi đem gả cho nhà giàu.
Nhờ có cuốn tiểu thuyết ấy mà cuộc đời tôi hẳn sẽ là chuỗi những cuộc tình đổ vỡ.
Dù tôi có nhìn thấy được tương lai của bản thân, cảm xúc của tôi có lẽ sẽ chẳng
thay đổi gì sất. Sau một vài lần trải nghiệm, tôi đã quen dần rồi. Đầu tiên tôi sẽ
thấy thích một ai đấy, làm thân với người ta rồi nhận ra tình cảm của mình sâu đậm
hơn là với một người bạn. Rồi khi tôi tỏ tình, người ta sẽ nhờ tôi giới thiệu với
Hestia.
Kiểu kiểu như vậy. Việc lặp đi lặp lại điều này dần khiến tôi chán nản và chuyển
mục tiêu sang kiếm thật nhiều tiền để có thể gặp được nhiều người tốt hơn trong
tương lai. Tôi ngồi thụp xuống, ngắm Hestia đang lúi cúi đan hoa. Làn da vốn
trắng ngần của nó giờ như lấp lánh dưới nắng vàng. Thật chẳng biết được đâu mới
là hoa nữa.
Hestia đến nhà chơi để đan vòng hoa đội đầu cho tôi. Từng đợt gió mơn trớn làn
tóc óng mượt của nó, khẽ sượt qua đôi mắt xanh tựa ngọc bích. Gò má ửng hồng,
nó khẽ cười rồi nghiêng nhìn tôi luống cuống quay đầu đi.
“Char? Mặt tớ có gì sao?’’
“Tớ ước năm sau lại là một năm tốt đẹp.’’
“Hửm?’’
“Tương lai đã được định sẵn rồi mà.’’
Hestia lại nhoẻn miệng cười với tôi.
“Tớ chẳng biết cậu đang nói gì hết.’’
Hestia là bạn từ thuở cởi truồng tắm mưa của tôi. Kể từ khi nhận ra thế giới này
nằm trong tiểu thuyết, tôi đã luôn cố né Hestia để tương lai có tí hy vọng, nhưng
cuộc đời tôi sớm đã gắn liền với nó mất rồi.
Trước tiên, bố mẹ hai đứa cực kỳ thân thiết, và Hestia không đời nào đứng im nhìn
tôi rời xa, giống như mấy đứa em của tôi trong kiếp trước. Cho đến giờ, tôi vẫn khá
thân với nó.
“Char đã nộp đơn vào học viện chưa thế?’’
Hestia đột nhiên cất tiếng hỏi, tôi buột miệng trả lời:
“Hả, à, rồi rồi!’’
Hestia đội vòng hoa lên đầu tôi, giọng trách móc:
“Gì vậy, quá đáng thế, đã bảo là cùng nhau nộp đơn mà.’’
“Tớ cũng nghĩ vậy nên đã nộp đơn cho cậu rồi.’’
“Thật á, vậy là hai đứa mình được học cùng lớp rồi!’’
“Tớ biết mà, cầm lấy cái này đi.’’
Tôi lôi ra một bì thư màu hồng, bên trên có chữ “gửi Hestia thân mến.’’ Lá thư này
tất nhiên là do người khác nhờ tôi đưa rồi. Lần này là Eric, trông khá đẹp mã, học
hành cũng ổn, lại rất có ý chí tiến thủ.
“Cái gì đây, thư tình của cậu à? Cậu nổi tiếng phết đấy nhỉ?’’
Hestia có vẻ hứng thú với lá thư, giật lấy nó từ tay tôi. Tôi chỉ biết thở dài.
“Có phải người tớ gặp ở tiệc trà không? Tên Eric ấy! Cậu ấy thích cậu à?’’
Lại vẫn vậy. Một tí nữa thôi nó sẽ nhìn tôi đầy thương hại cho mà xem.
“Ồ… là gửi cho tớ à. Cậu xinh hơn tớ, đáng yêu hơn tớ, tại sao Eric lại thích tớ
nhỉ?’’
Tôi đứng như trời trồng, còn Hestia vẫn tươi cười, hỏi:
“Có chuyện gì nhỉ, lạ thật đấy. Cậu có thấy vậy không?’’
Nụ cười của nó khiến tôi cũng phải bật cười:
“Cậu muốn ăn đánh à?’’
Nghe vậy, Hestia lè lưỡi, nhăn mặt với tôi.