Tôi Không Muốn Làm ''Cầu Ô Thước'' Nữa! - Chapter 002
Chỉ cần tròn 13 tuổi là hoàn toàn đủ điều kiện gia nhập học viện rồi. Kể cả dân thường hay giới quý tộc đều có thể tự do đăng ký. Dĩ nhiên, không phải cứ muốn vào là được. Diễn biến truyện được bắt đầu trong học viện, nhưng cũng không hẳn là thú vị.
Tôi thì chỉ quan tâm đến việc theo đuổi ước mơ của bản thân thôi. Đơn giản, tôi muốn trở thành một viên chức. Lương của viên chức khá cao, và gia tộc nào trả tiền trợ cấp cao nhất cho họ thì sẽ được trở thành kỵ sĩ. Mục tiêu của tôi là phục vụ cho gia đình hoàng gia, tham gia vào Hiệp sĩ Đền thánh đệ nhất và tận hưởng cuộc sống sau khi kiếm được một khoản kha khá. Tuy nhiên, vì những rào cản vô hình mà mục tiêu của tôi tạm thời chuyển sang Hiệp sĩ Đền thánh đệ nhị.
Với cả, khi tôi tham gia vào học viện, chắc là sẽ có kha khá con trai bị Hestia quay cho cuống cuồng. Tôi chẳng muốn tham gia vào câu chuyện tình này, nhưng đi học ở đó là điều không thể không làm. Dẫu sao thì có vẻ nó sẽ rất thú vị cho mà xem.
“Có người đến!’’
Sáng nay tôi dậy sớm và đi đến sân tập như thường lệ. Trong các nhân vật
truyện có Thái tử, Hầu tước, Hoàng tử nhỏ và con trai của giới quý tộc trong vùng, một phép rập khuôn mà hầu như tiểu thuyết nào cũng có. Gia tộc của họ đều rất lâu đời, tồn tại từ thuở sơ khai của đế chế này. Trong đó có một gia tộc cống hiến hết mình cho đất nước bằng gia sản của họ dù chẳng nhận được danh hiệu nào. Khoan đã, kia có phải là Thái tử không?
“Char!’’
Trong lúc tôi đang tha thẩn đi một vòng xung quanh sân, tay cầm bảng công
thức phép thuật, có người chạy vội tới.
“Em đã nghe chuyện rồi! Chị sẽ tới học viện hả? Bao giờ thì chị đi?’’
“Ngày mai.’’
“Hả, cái gì cơ!”
“Người đó’’ chính là cậu em trai với mái tóc xanh dương của tôi.
Harun West có mái tóc xanh tựa màu trời cùng đôi mắt đen tuyền và tính sở hữu cực kỳ cao. Harun và tôi đều có cùng một mục tiêu, nên nó cứ bám dính lấy tôi suốt quãng thời gian tập luyện. Mái tóc của nó giờ thấm đẫm mồ hôi, có lẽ tôi đã bắt đầu tập được khá lâu rồi đấy.
“Em đang làm gì ở đây thế! Đi ra ngoài mau!’’
Người tôi nhễ nhại mồ hôi, quần áo cứ dính vào người nên tôi hắng giọng. Nếu là người khác thì chắc đã nghe lời mà tránh mặt đi rồi, nhưng em tôi cũng quả quyết hệt như tôi vậy.
“Nếu chị đi thì làm sao em chơi được với chị bây giờ? Hàng sáng cũng không được thấy chị luyện kiếm nữa.’’
“Thì cứ vào Học viện đi, kiểu gì cũng gặp được chị thôi.’’
“Thế mà nghe được sao! Nếu chị đỗ thì phải bảo với em chứ! Ít ra em cũng tặng hoa cho chị hoặc tổ chức tiệc!’’
Nghe vậy, tôi giật nảy:
“Đừng. Chị cấm em đấy.’’
“Tại sao? Char, chị ghét em à?’’
“Cứ thử đi, rồi chị phá tan tành cho mà xem.’’
“Tại sao? Chẳng phải chị là đứa con gái duy nhất của gia tộc West hay sao? Chị nên làm vậy chứ. Bố mẹ cố gắng biết nhường nào để cho chị đi học mà.’’
“Em cứ phung phí tiền lung tung đi rồi è cổ mà trả nợ. Mà chắc em chỉ muốn gặp Hestia thôi chứ gì?’’
“Như mọi khi, Char. Chị tinh ý quá.’’
“Còn lâu đi. Không đời nào chị làm như vậy đâu.’’
“Chị chưa bao giờ nghĩ tới việc kết đôi cho em và Hestia sao?’’
Tất nhiên là rồi, nhưng không chỉ em trai tôi, tất cả đám con trai tôi biết đều chết mê chết mệt Hestia.
“Đừng có mơ tưởng nữa. Hestia sẽ thấy rất có lỗi đấy.’’
“Được rồi, yên tâm, cậu em này sẽ chẳng bao giờ nhờ Char bất kỳ một việc nào nữa đâu.’’
Harun nói, nhoẻn miệng cười như mùa thu tỏa nắng. Tôi rợn hết cả tóc gáy.
“Trước mặt Hestia thì cứ cười kiểu đấy đi.’’
“Tại sao? Nhìn hấp dẫn lắm hả?’’
“Ừ, rất là đằng khác. Sớm muộn gì cậu cũng bị đá cho mà xem.’’
Nghe vậy, Harun gắt lên:
“Chị bị làm sao thế?’’
Tôi chẳng thèm đáp lại.
* * *
Sau khi có được vài mảnh ký ức về kiếp trước của mình, tôi bắt đầu suy nghĩ về tương lai của bản thân sau khi rời khỏi Học viện. Kết hôn có lẽ là cách tốt nhất để giải quyết gánh nặng tài chính, nhưng đó cũng
chẳng phải sự lựa chọn ổn thỏa. Bởi vậy tôi mới tiết kiệm để phòng trừ cho tình huống xấu nhất.
Thường thì tôi phải làm việc ẩn danh bởi đã là quý tộc thì không thể tự do kiếm tiền được. Hầu hết việc tôi nhận đều liên quan tới kỹ thuật, ví dụ như sửa chữa hộp ma thuật. Việc này nhìn chung khá khó, thậm chí người sản xuất ra chúng nhiều khi còn chẳng sửa được. Có lẽ vì vậy mà tôi được trả một khoản kha khá cho công việc này. Bí danh của tôi là “Charibalen’’, và gần đây tôi đang dần trở nên nổi tiếng hơn rồi vì đơn đặt hàng cứ ùn ùn kéo đến. Thực ra, tôi làm được như vậy cũng chỉ là nhờ những ký ức từ kiếp trước của tôi mà thôi. May mắn thay, tôi từng là sinh viên cơ khí và lập trình nên có hiểu biết khá rộng về khoa học phép thuật.
Tôi bôi trơn ngón tay rồi kéo ra một bản công thức phép thuật, sau đó mở nó ra. Một phần đã bị tác động của ngoại lực xóa sạch. Tôi lắp lại những phần bị mất của chiếc điện thoại thần kỳ bằng một vài phép thuật sửa chữa, cuối cùng thì niệm thần chú để bảo vệ danh tính của chính mình.
Tổng thu nhập hôm nay là mười lượng vàng cho bốn phi vụ, cao hơn mức sống
bình thường hàng năm của dân thường. Một lần sửa tôi sẽ chỉ mất khoảng mười đến hai mươi phút thôi nên nhìn chung đây là một công việc khá ổn.
Việc có thêm một khoản thu nhập thêm là điều không thể thiếu cho khoản tiết kiệm của tôi sau này. Hơn nữa, tôi cũng không phải từ bỏ ước mơ phục vụ cho hiệp sỹ của mình.
Xong việc, tôi gói ghém đồ đạc, không hề nghe thấy tiếng gõ
cửa. Cốc, cốc, cốc. Tôi ngẩng đầu lên, tò mò không biết ai lại tới vào giờ này.
“Chị Char à…’’
Cậu em nhỏ hơn hai tuổi của tôi chạy ùa vào lòng, trên tay là cốc sữa ấm và một ít bánh quy thơm lừng mùi bơ. Karim West là tên của cậu nhóc này. Tóc nó cũng màu xanh giống Harun, phồng lên như cún con vậy, nhưng mắt thì lại màu đỏ giống tôi. Tôi đưa tay lên khẽ xoa mái tóc vẫn còn thoang thoảng mùi muffin của nó. Hình như nó vừa nướng bánh với bà giúp việc nhà tôi. Mắt nó ầng ậng nước, chắc là mới khóc xong.
“Ngày mai chị đi thật sao?’’
Karim ôm chặt tôi từ đằng sau, khóc thút thít. Tôi vỗ đầu nó, rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt vẫn còn đang mếu máo. Nó bốc lấy một chiếc bánh quy và bắt đầu ăn. Khoan đã, tôi tưởng nó đem đến cho tôi chứ! Hơi ngượng, tôi lau mấy vụn bánh quy ở quanh miệng nó. Karim ngồi ăn hết sạch đĩa bánh vừa đem lên.
“Chị đi rồi thì có quên luôn em không? Ngày nào chị cũng gọi cho em nhé?’’
Giọng nó run run. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt, nên tôi càng ôm nó chặt hơn nữa rồi cù lét nó. Karim thì dở khóc dở cười.
“Làm sao mà phải buồn thế, khi nào nghỉ chị sẽ về thăm em mà. Ngoan, nghe
lời bố mẹ rồi chị sẽ về sớm thôi. Nhân tiện, nhớ việc chị bảo em làm không?’’
“Viết hết chi phí sinh hoạt ra ấy ạ? Vâng, em không quên, em viết ra đầy đủ rồi này, chị không phải lo. Với cả bà Linda đã lấy áo của em để thay thế cho cái của bố đấy.’’
“Chị biết rồi, nhưng chắc cũng chẳng có tác dụng gì nhiều vì bà cũng đã già, kiểu gì chả nhìn nhầm.’’
“Tốt thôi, ít ra chúng ta biết là bà ấy đáng tin cậy.’’
Vì cuộc khủng hoảng gần đây mà nhà chúng tôi phải đuổi tất cả người hầu đi và chỉ giữ lại được một vài người. Một trong số đó là bà Linda, người già nhất, tuổi tác của bà đã gây ra một vài lỗi sai không đáng có. Nhưng nếu bây giờ nhà chúng tôi đuổi bà đi, bà sẽ chẳng có chỗ nương thân. Vậy nên tôi và em trai vẫn luôn cố che giấu cho bà. Một khi tôi đi học xa, tôi sẽ chẳng thể giúp bà được nữa nên chỉ có thể trông chờ vào Karim
thôi. May mà thằng bé cũng hiểu ý tôi. Tôi thơm nhẹ lên trên má nó dù mặt nó đang đỏ bừng lên. Ai bảo nó dễ thương quá làm gì!
Tối hôm qua Karim ngủ ở phòng tôi. Nó vẫn còn bé nên rất sợ ngủ một mình,
thế nên nó thường xuyên sang phòng tôi. Khi đó, tôi sẽ đọc chuyện cổ tích cho nó nghe hoặc bịa ra một câu chuyện nào đó cho thằng bé dễ ngủ. Câu chuyện của tối nay là “cuộc rượt đuổi gay cấn giữa tên vô gia cư và chàng hiệp sĩ.’’ Ban đầu Karim cứ thao thức mãi nhưng nghe kể chuyện xong chẳng mấy chốc mà đã yên giấc.
Tôi đắp chăn cho thằng bé rồi bắt đầu đóng gói đồ đạc. Tôi phải đem theo một thanh kiếm gỗ và một thanh kiếm thật kẻo đến khi đi học lại bị tụt lại phía sau mất. Khi đã chuẩn bị xong, tôi đứng trước gương, nhẩm đi nhẩm lại
“tự thân vận động, địa chủ, viên chức, giấy đăng kí quyền sở hữu đất, phụ nữ sự nghiệp.’’
Tối nào tôi cũng làm vậy vì trong sách bảo nó sẽ thành sự thật, nhưng
tôi ngượng đến mức ngón chân cứ ngọ nguậy liên tục cho đến khi thiếp đi.